“Bọn họ đêm qua đã động phòng chưa?” - Lâm Vĩ Thành giọng nói thều thào, thật sự trị liệu gần đây không hiệu quả, còn có thể nói chuyện đã là tốt lắm rồi.
“Ai...” - Dì Ba thở dài một tiếng, nghĩ lại chuyện đêm qua vẫn thấy tiếc - “Thật sự là xui xẻo, đêm qua phu nhân tới kỳ, nên hai người không có làm gì hết.”
Lâm Vĩ Thành nghe xong cả người cũng chùm xuống, vất vả lắm mới có được một cơ hội để hai người kia thành vô chồng thật sự mà ông trời cũng không để anh toại nguyện. Vĩ Thành thật sự đợi không nổi ngày Vĩ Phong và Khả Hân có thể giao tâm cho nhau, vậy thì ít nhất cũng mong bọn họ thể trao thân cho nhau.
“Đại thiếu gia, cậu đừng nóng lòng, tôi đã nhớ kỹ thời gian tới kỳ của phu nhân. Chờ hết tới kỳ là một tuần có khả năng mang thai cao nhất, nếu lúc đó hai người kia có thể bên nhau biết đâu là một tên trúng hai đích. Vừa tác hợp cho bọn họ vừa có cháu trai chờ đại thiếu gia chơi cùng.” - Dì Ba cố tình nhắc tới chuyện tốt đẹp cho anh bớt bi quan.
Lâm Vĩ Phong ánh mặt đang u sầu nghe tới cháu trai cũng sáng lên, gật đầu nói:
“Dì Ba, dì nói đúng lắm. Chúng ta nhất định phải mau giúp Khả Hân mang thai, Khả Hân mang thai rồi cô ấy cũng sẽ không có suy nghĩ rời khỏi đây nữa. Vĩ Phong cũng sẽ vì mẹ con Khả Hân mà buông bỏ những hận thù đó, một khi đã làm cha thì ai cũng sẽ thay đổi.”
“Đại thiếu gia, cậu đừng chỉ quan tâm cậu Vĩ Phong như thế, cậu cũng phải suy nghĩ cho chính mình chứ. Cậu Vĩ Phong và Khả Hân đều còn trẻ, ở bên nhau lâu rồi cũng sẽ nảy sinh tình cảm, chuyện con cái cũng là sớm muộn thôi. Nhưng cậu thì làm sao đây? Cậu không định sẽ ngồi dậy sao? Dù cô Tuyết Dung không còn nữa nhưng cậu Vĩ Phong vẫn còn, mọi người trong nhà đều từng ngày mong cậu khỏe lại. Cậu đừng mặc kệ sinh mạng mình nữa có được không?”
Dì Ba biết rất rõ Vĩ Thành còn gắng gượng tới giờ phút này chỉ vì lo lắng cho Vĩ Phong mà thôi. Một khi Vĩ Phong và Khả Hân yên ấm bên nhau có lẽ một chút ý chí sống sót duy nhất đó của anh cũng không còn.
“Dì Ba, tình trạng của tôi dì biết rõ mà, kéo dài được ngày hay ngày nấy, thật sự không có nhiều hy vọng. Chi bằng để Vĩ Phong đau dài, tôi sớm rời đi, nó cũng chịu ít đau khổ.”
Lâm Vĩ Thành dừng một lúc, hít sâu nói thêm:
“Hiện tại tôi người không ra người, quỷ không ra quỷ, mỗi ngày đều chịu dày vò tới sống không bằng chết. Vậy tại sao không thể đi sớm một chút, giải thoát mới là chuyện tốt nhất.”
“Đại thiếu gia……” - Dì Ba che miệng, cố ngăn nước mắt đang không ngừng tuôn ra từ đôi mắt nhăn nheo - “Cậu không được nói vậy, cậu sẽ khỏe lại…”
Quản gia Thuận từ bên ngoài đi vào nghe được lời của Vĩ Thành cũng dừng bước chân, đừng lặng trong góc thở dài. Ai cũng hiểu rõ mỗi ngày trôi qua với Vĩ Thành là một chuyện vô cùng tra tấn nhưng nếu bọn họ cũng buông xuôi theo anh thì Vĩ Thành còn đâu cơ hội sống sót.
Tâm tư của Vĩ Phong lúc này đều đặt toàn bộ lên chuyện cứu lấy Vĩ Thành, nếu Vĩ Thành không còn nữa, anh chắc chắn sẽ bộc phát hết thảy thù hận bao năm qua. Đừng nói chỉ là Lâm Dương Minh có chuyện mà tất cả những người liên quan tới thừa kế của nhà họ Lâm, Vĩ Phong cũng sẽ không chừa một ai. Nhà họ Lâm chắc chắn chìm trong cảnh máu chảy thành sông.
Một Khả Hân khi đó liệu có đủ cứu vớt lấy trái tim đang rỉ máu của Vĩ Phong hay không?
“Bác sĩ Kiên, tôi chỉ vào nhìn một cái thôi…” - Khả Hân vẫn kiên trì ở trước cửa phòng điều trị năn nỉ bác sĩ Kiên cho cô vào chăm sóc Vĩ Thành.
Bác sĩ Kiên tất nhiên không di không dịch, dứt khoát lắc đầu.
Khả Hân vốn còn định năn nỉ tiếp thì nhận được cuộc gọi của chú, nói cô dù bận thế nào cũng phải về nhà họ Đặng ăn bữa cơm. Còn nói có chuyện quan trọng muốn nhờ cô giúp đỡ.
Khả Hân thật nghĩ không ra chú Thế Tùng có chuyện gì muốn nhờ mình giúp đỡ. Bao nhiêu năm cô ở nhà họ Đặng chỉ là một người vô hình, bọn họ trước nay không mấy quan tâm tới sự tồn tại của cô.
Khả Hân cũng từ lâu tự lo liệu cho chính mình, lúc nhỏ ở viện tình thương một thời gian. Sau đó chú đón cô về lo cho sinh hoạt học phí nhưng từ khi lên đại học, mọi chi tiêu cũng như tiền học đều do Khả Hân tự kiếm từ làm thêm và học bổng.
“Khả Hân về rồi kia, mau vào nhà nào, cả nhà đang đợi con đó.” - Khả Hân vừa về tới là đã thấy thím Thanh Mỹ đón tiếp vô cùng nhiệt tình - “Thức ăn trên bàn này đều là món con thích đó.”
Khả Hân nhìn thức ăn trên bàn có hơi cảm động, thật ra Đỗ Thanh Mỹ cũng không biết Khả Hân thích ăn cái gì. Trước nay bà có để cô ở trong mắt đâu, bàn thức ăn này chẳng qua là hỏi mấy người làm trong nhà, bảo họ chuẩn bị giúp.
“Khả Hân à, con nhất định phải giúp chú chuyện này, vận mệnh của công ty và cả gia đình này đều nằm trong tay con hết.” - Đặng Thế Tùng nắm lấy tay cô, lời nói khẩn thiết.
“Chú, chú đừng nói vậy, con thì có thể làm được gì…” - Khả Hân vừa kinh ngạc vừa mờ mịt, cô làm gì có năng lực lo chuyện công ty của chú.
“Khả Hân, gần đây chú có đấu thầu một hạng mục, tỉ lệ trúng thầu rất lớn, chỉ có điều tài chính không đủ. Chú muốn nhờ con mời cậu hai nhà họ Lâm tới đây làm khách.”
“Làm khách?” - Khả Hân hơi nhíu mày, sau khi nghe mục đích chú gọi cô về hôm nay thì cô không còn vui vẻ gì nữa.
“Đúng vậy, chú muốn mời cậu ta trở thành cổ đông của công ty. Chỉ cần cậu ta chịu bỏ ra 1 nghìn tỉ thì mọi chuyện khó trước mắt đều được giải quyết thỏa đáng.” - Đặng Thế Tùng mặt mày hớn hở.
“Cái gì? Chú muốn Vĩ Phong bỏ ra 1 nghìn tỷ?” - Khả Hân ngay lập tức bị dọa sợ, 1 nghìn tỷ là con số không tưởng, cô thật sự không nghĩ rằng anh sẽ tình nguyện bỏ ra số tiền đó.
“1 tỷ đối Lâm Vĩ Phong chỉ như cây me rụng một chiếc lá thôi con à.” - Thấy cô kinh ngạc như thế ông Thế Tùng giải thích.
Lâm Vĩ Phong giàu tới mức đó sao? 1 nghìn tỷ cũng chỉ như một cái phất tay là có thể ném đi?
Lâm Vĩ Phong đúng là được ông trời ưu ái quá nhiều, vừa có thể kiếm được nhiều tiền vừa có dung mạo và dáng vẻ được người khác yêu quý. Cô lại nghĩ tới Vĩ Thành, rõ ràng anh cũng là người tài hoa xuất chúng nhưng lại không được may mắn. Như so Vĩ Thành và Vĩ Phong thì cô cảm thấy ngưỡng mộ Vĩ Thành nhiều hơn, anh tuy bị hủy dung mạo những vẫn rất oai phong, dáng vẻ đối đầu với tất cả mọi người trong cuộc họp cổ đông hôm ấy vẫn trong đầu cô.
“Khả Hân, con đang nghĩ gì vậy?” - Đặng Thế Tùng thấy cô không phản ứng nên thúc giục - “Quyết định như vậy đi, cuối tuần này con mời cậu ta đến đây đi.”
Khả Hân ngẩn ra, gấp gáp từ chối:
“Chú, chú đừng giao cho con, đây là chuyện làm ăn công việc, chú đích thân mời anh ta sẽ hợp lý hơn.”
Lần trước chỉ có 50 nghìn đô mà đã khiến cô bị Vĩ Phong khinh bỉ vô cùng hiện tại tới 1 nghìn tỷ không biết anh còn định khi dễ cô tới mức nào. Anh chửi cô mắng cô, cô còn chịu được, chỉ là sợ anh tật xấu khó bỏ cứ tìm cách sàm sỡ cô thì Khả Hân thật sự không muốn liên can tới.