Ở trong bóng tối thế này khiến cô rất sợ hãi cũng may là ‘Vĩ Thành’ kịp thời xuất hiện khiến cô bình tĩnh lại. Nhưng sau khi phát hiện anh đang ôm siết lấy cô, trái tim Khả Hân lại đập loạn lên.
“Sợ em nhìn thấy dung mạo của anh sẽ hoảng sợ, nên anh nói quản gia Thuận tắt hết đèn trong nhà.”
Lâm Vĩ Phong thật sự ôm cô rất chặt, đến nỗi anh cảm nhận được từng đợt run lên nhè nhẹ của cô, lúc này cô trong lồng ngực anh thật sự ngoan hiền.
“Vĩ Thành, em không sợ…” - Khả Hân mím môi, nhỏ giọng khẩn cầu - “Anh có thể nói quản gia bật đèn lên không?”
“Vẫn nên để không gian thế này đi, cũng có chút lãng mạn.” - Lâm Vĩ Phong vẫn kiên quyết, lời nói cứ kề sát bên tai cô xong lại chuyển dần xuống má cô, khắp nơi đều là ý tứ ám muội.
Lâm Vĩ Phong tất nhiên là muốn khắp nơi đều tối đen như mực không nhìn thấy gì, như vậy anh mới dễ dàng hành sự, muốn làm gì thì làm đó. Lâm Vĩ Phong hiện tại đã tháo phần da giả ở mặt và thân rồi, chỉ giữ đúng ở cánh tay, cổ cùng với thiết bị biến âm mà thôi. Tay của anh sẽ chạm đến cô, cổ anh có thể cũng bị cô chạm đến nên phải giữ lại để che giấu đến cùng.
Nếu bây giờ hỏi Lâm Vĩ Phong, tại sao đã làm tới bước này còn không chịu nói thật thân phận với Khả Hân thì chỉ có thể là anh nói dối đến nghiện rồi. Bởi vì sự kích thích trong chuyện này khởi dậy dục vọng nguyên thủy cũng như tình cảm khó diễn tả thành lời từ anh.
Nhưng Lâm Vĩ Phong không thể nào ngờ được Khả Hân vậy mà chủ động đưa tay ra muốn sờ mặt anh:
“Vĩ Thành, em không có sợ nữa, thật đó, không tin thì em chạm mặt anh cho anh xem.”
Lâm Vĩ Phong vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ đang muốn sờ loạn của cô, nghiêm giọng nói:
“Đừng sờ lung tung. Con người của anh có một sở thích đặc biệt. Em phải nhớ kỹ, lúc cùng anh hoan ái không được nhìn anh, không được ôm anh, không được hôn anh. Em cứ ngoan ngoãn nằm đó, xoay lưng lại đi.”
Khả Hân nghe anh nói đến mơ hồ, không biết mình vừa nghe phải cái gì nữa. Cô giật tay lại, lùi về sau mấy bước:
“Ngoan ngoãn nằm đó không được làm gì hết? Anh xem em là một món đồ chơi tình dục sao?”
“Đây là sở thích cá nhân của anh, em đã gả cho anh rồi thì cũng nên nghe theo.” - Vĩ Phong khăng khăng không đổi.
“Em không muốn làm theo sở thích đó của anh.” - Khả Hân cũng không muốn nghe theo, bất quá vẫn nhỏ giọng cùng anh thương lượng - “Em không có sợ anh thật, anh có thể bật đèn lên không?”
“Không cần.” - Lâm Vĩ Phong khẽ nhếch môi, anh dứt khoát kéo cả người cô ngả ra chiếc giường lớn - “Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, chúng ta đừng lại lãng phí thời gian nữa.”
Lâm Vĩ Phong xoay người Khả Hân đưa lưng về phía anh, anh đè cô ở phía trên như thế cô cũng không chạm được vào anh. Mà hai tay của Khả Hân bị áp chế dưới gối, khó mà nhúc nhích được.
Khả Hân mặc váy ngủ rất mỏng, chỉ cần Vĩ Phong áp lên người cô hai cơ thể thật sự cọ sát với nhau giống như không còn chút kẽ hở nào. Vĩ Phong vẫn không cởi áo ra. Dù cho hai người có cọ sát tới đâu thì Khả Hân cũng sẽ không cảm nhận được làn da bên trong của anh rốt cuộc là tổn hại hay lành lặn.
“Vĩ Thành, anh đừng như vậy… em khó chịu…”
Khả Hân bắt đầu nhớ lại mấy lời linh tinh mà mấy người ở nhà họ Đặng nói. Nào là bởi vì Lâm Vĩ Thành dung mạo bị hủy nên sinh ra những sở thích kỳ dị, muốn ở trên giường dày vò tra tấn phụ nữ. Khả Hân mặc dù tin tưởng ‘Vĩ Thành’ không phải loại người đó, nhưng sợ hãi chung quy vẫn phải có.
“Một lát sẽ thoải mái.” - Giọng nói của anh vô cùng trầm thấp, khiến cho cô không khỏi mặt đỏ tay run.
Khả Hân biết rõ mình là một người vợ, không thể cứ cự tuyệt mãi yêu cầu của chồng. Nhưng cô thật sự không nghĩ tới lần đầu tiên của cô lại diễn ra trong tình trạng thế nào. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên của đời cô, cô muốn giao cho người mình toàn tâm toàn ý tin tưởng hoặc ít nhất không phải theo phương thức khổ sở này.
“Vĩ Thành, em cảm thấy không thoải mái thật. Anh cho thể cho em thêm thời gian không? Em sẽ từ từ tiếp nhận anh.” - Hai mắt Khả Hân ửng đỏ, cô thật sự không muốn trong lúc mơ hồ thế này giao tất cả cho anh.
“Im miệng! Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, gọi tôi là chồng, đừng gọi Vĩ Thành nữa.” - Vĩ Phong mắng nhẹ một câu, sau đó để trừng phạt cô, ở trên bờ vai nõn nà của cô cắn một cái.
“A!” - Khả Hân đột nhiên bị đau không nhịn được hét lên một tiếng nhưng sau đó ý thức được anh đang làm gì cô liền cắn chặt môi không để cho bản thân phát ra thanh âm gì nữa.
Khả Hân cảm nhận được rất rõ ràng, dây áo ngủ của mình bị kéo xuống. Đôi môi của giống như một cây bút, ôn nhu từng chút vẽ dọc từ cổ xuống lưng, từng tấc từng tấc da thịt cô đều không bỏ qua. Đôi môi của nương theo đường cong mềm mại của thắt lưng, từng nơi đi qua đều như thắp lên một ngọn lửa mật ngọt.
Khả Hân cả người run rẩy theo từng cử chỉ của anh, đôi môi cô cắn chặt ngăn mình phát ra tiếng rên rỉ. Đột nhiên, Khả Hân cảm giác phần dưới của thân thể đột nhiên có một thứ gì đó vừa nóng vừa ẩm sắp tuôn trào ra. Khả Hân ngay lập tức có thể phán đoán ra chuyện gì, ‘bà dì’ của cô tới thăm rồi.
“Mau dừng lại, mau dừng lại!” - Khả Hân khẩn trương kêu lên.
“Dù cho em có ầm ĩ phản đối cỡ nào đi nữa, đêm nay chúng ta nhất định phải động phòng.” - Vĩ Phong nghiến răng, ‘mãnh thú’ phía dưới đã trướng đau vô cùng, anh sắp không khống chế được nữa rồi. Lần này tên thật sự đã kéo căng trên cung, không bắn đi là không được đâu.
“Vĩ Thành… chồng… em tới tháng rồi.” - Khả Hân thẹn thùng đỏ mặt ấp úng nói ra chuyện này.
“…” - Trong bóng đêm, khuôn mặt của Lâm Vĩ Phong giống như đóng băng. Anh không tin chính mình xui xẻo như thế, chắc chắn là do Khả Hân không muốn cùng anh động phòng mới nói dối mà thôi.
“Em thật sự không có gạt anh, em tới tháng thật rồi.” - Khả Hân giống như muốn khóc không thành tiếng đến nơi.
Lâm Vĩ Phong hít sâu một hơi, anh thật sự không tin, thế là anh tự mình kiểm chứng. Vĩ Phong đưa tay xuống vào giữa hai đùi của cô, chưa đi vào sâu hơn thật đã chạm được một chất lỏng.
Lâm Vĩ Phong rút tay, cả người chìm vào trầm tư, tức giận trong anh lúc này một khi phát tác ra có thể thiêu rụi cả biệt thự này. Anh xuống khỏi người Khả Hân, không nói một câu bước nhanh ra khỏi phòng.
Anh không có vô lại đến mức ngay lúc cô tới tháng mà xuống tay với cô nhưng dục vọng bị kém nén cũng khiến Vĩ Phong khốn khổ vô cùng.
Đèn trong phòng lần nửa sáng lên, Khả Hân chưa kịp thích ứng với ánh nắng, nheo nheo mắt nhìn xung quanh. Cô phát hiện ‘Lâm Vĩ Thành’ đã đi rồi, trong phòng chỉ còn mỗi cô.
Khả Hân ngồi trên giường hổ thẹn nhớ lại chuyện khi nãy. Cô thật sự có điểm nghi vấn, đó chính là sức khỏe của Vĩ Thành, không lẽ anh thật sự đã khỏe lại. Nếu không thì tại sao khi nãy anh chỉ đè cô một cái, cô liền không có sức chống trả. Một người khỏe mạnh như cô lại bị anh khống chế hoàn toàn, không sức chống cự.
Khả Hân chưa kịp nghĩ xong đã nhìn thấy dưới ga giường có chất lỏng màu đỏ do mình bất cẩn làm dính xuống, xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái hố mà chui xuống. Cô vội vàng đứng dậy tìm kiếm băng vệ sinh ở trong phòng. Nhưng tìm khắp căn phòng cũng chỉ tìm được một miếng băng hàng ngày mỏng tạm dán lên mà thôi.