Mục lục
Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Em chồng? Lâm Vĩ Phong cảm thấy Khả Hân gọi anh như vậy thật sự có chút thú vị. Hay nói đúng hơn chính là tình thú, Vĩ Phong không phải không nghĩ tới chuyện nói cho cô biết nhưng anh cho rằng để cô hiểu lầm như này sẽ dễ nhìn rõ mục đích của cô hơn.

Lúc anh tung tin ra ngoài là Vĩ Thành muốn cưới vợ, không một tiểu thư con gái nhà nào tình nguyện. Vậy mà Khả Hân lại đồng ý, còn tỏ ra vô cùng dịu dàng săn sóc, Vĩ Phong khó lòng tin cô hoàn toàn không có mục đích gì được.

“Rốt cuộc vì sao cô đồng ý gả đến nhà họ Lâm, nói thật đi, tôi không muốn nghe mấy lời hoa mỹ sáo rỗng nữa.”

Khả Hân cũng không cảm thấy khó chịu với câu hỏi dạng này của Vĩ Phong nữa. Cơ bản cô hiểu người nhà họ Lâm vẫn luôn hoài nghi mục đích của cô khi đến đó. Khả Hân biết họ cũng là vì lo lắng cho an nguy của Vĩ Thành mà thôi.

“Tôi vì tiền đó, tôi muốn có thật nhiều tiền, anh vừa lòng chưa?” - Khả Hân bĩu môi nói, có cô nghĩ mình nói ra mấy lời này thì anh sẽ tin.

Ai cũng nghĩ cô có mục đích đen tối nào đó vậy thì cứ coi như cô vì tiền đi, dù sao mục đích đó cũng vô hại nhất. Khả Hân thật lòng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ lấy một đồng nào của nhà họ Lâm. Cô có thể tự nuôi sống bản thân, nếu không có hôn sự này cô cũng đã định sớm tìm kiếm việc làm để rời khỏi nhà họ Đặng.

Câu trả lời của cô nghe thì rất giống nói thật nhưng lại càng giống như một cái cớ để chống chế. Lâm Vĩ Phong nghiêng đầu nhìn cô đánh giá, cuối cùng anh vẫn không nhìn ra được gì, trầm giọng nói:

“Nếu cô chỉ có một niềm yêu thích này thì tốt thôi, tôi sẽ thỏa mãn cô.”

“...” - Khả Hân hơi cứng miệng, thỏa mãn niềm yêu thích của cô? Vĩ Phong thật sự là nói cái gì cũng không ngượng miệng. Cứ nói là sẽ cho cô thật nhiều tiền thì xong chuyện rồi, sao cứ nói cho thật ái muội vào chứ!

Khả Hân không đáp lại, cô biết kiểu gì tiếp theo anh cũng nhục mạ mình cho mà xem. Thế nhưng Lâm Vĩ Phong lại không nói gì nhắc lại chuyện tiền bạc đó nữa, còn dịu dàng nhìn vào lưng cô hỏi:

“Còn thấy đau không?”

Bỗng dưng được anh đối xử như vậy Khả Hân có chút không quen, cô nghĩ không lẽ Vĩ Phong cũng dần nể mặt Vĩ Thành nên mới tốt với cô. Hơn nữa cô vừa mới thay anh đỡ một bát canh nóng, chắc là anh giàu lòng trắc ẩn thôi. Thật ra chỉ có nghĩ như vậy Khả Hân mới ngăn được trái tim trong lồng ngực đập loạn.

Khả Hân còn đau nhưng cô không muốn nói ra, cô cũng không yếu đuối đến mức bị bỏng một chút đã khóc lóc than vãn mãi. Cô chỉ hơi sợ sẽ để lại sẹo mà thôi nhưng có sẹo cũng không sao, có lẽ sẽ xứng đôi hơi với Vĩ Thành. Khả Hân nghĩ thế, cõi lòng vừa được an ủi cũng vừa chua xót.

“Không đau.” - Khả Hân nhẹ giọng đáp, rồi nghiêng đầu nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sở.

Giây tiếp theo, Khả Hân cảm giác được ghế ngồi của mình ngả về sau. Cô biết đây là Vĩ Phong làm, anh sợ cô không cẩn thận tựa lưng vào ghế. Khả Hân mím môi, định mở miệng nói cảm ơn với anh nhưng Vĩ Phong lại nói trước:

“Cô đem áo sơ mi cởi ra hết mới tốt, không cẩn thận một chút thì nổi mụn nước.” - Lâm Vĩ Phong rõ ràng là đang bỡn cợt cô nhưng lời nói lại đặc biệt dịu dàng.

Khả Hân nghẹn họng, hai tay gắt gao giữ chặt áo khoác của anh che chắn cơ thể mình. Cô lườm anh một cái rồi xoay cả người qua bên phía cửa sổ không muốn cùng anh giao tiếp nữa.

Lâm Vĩ Phong cảm thấy cô xù lông lên cũng có chút đáng yêu, dạo này anh nhận ra mỗi khi trêu chọc cô anh sẽ thấy rất vui, áp lực cũng giảm bớt. Vậy nên không phải là Vĩ Phong lưu manh mà là anh sớm đem chuyện trêu ghẹo cô thành một chuyện phải làm mỗi ngày.

Vết bỏng của Khả Hân cần được xử lý nhanh chóng bình thường thì phải đưa cô đến bệnh viện nhưng giữa nhà họ Lâm và bệnh viện, Vĩ Phong tin chắn nhà họ Lâm điều trị về bỏng giỏi hơn. Hơn nữa Lâm Vĩ Phong không muốn thân thể của cô bị tên đàn ông khác nhìn thấy, dù là bác sĩ anh cũng không thích.

Xe vừa dừng trước cửa của nhà họ Lâm là Khả Hân đã vội bước xuống giống như muốn chạy khỏi anh nhưng tất nhiên là Vĩ Phong không cho cô cơ hội đó rồi.

“Lâm Vĩ Phong, anh có biết anh đang làm gì không hả? Mau buông tôi xuống!” - Khả Hân xấu hổ muốn chết, bây giờ đang ở trước mặt toàn bộ người nhà họ Lâm mà Vĩ Phong vẫn khiêng cô ở trên vai. Ở bên ngoài còn có thể cho qua nhưng về đến đây thân phận của bọn họ chính là chị dâu - em chồng, thật sự không ra thể thống gì hết. Nếu chẳng may tới tai Vĩ Thành, bảo cô làm sao dám đối mặt với chồng mình.

Lâm Vĩ Phong tất nhiên không có suy nghĩ rối loạn như cô, anh vững vàng bước vào phòng khách. Khả Hân thì vẫn thẹn thùng dùng tay đánh nhẹ vào lưng anh, gào lên:

“Lâm Vĩ Phong, để tôi xuống, chân tôi lành lặn, tôi tự đi được.”

Dì Ba nghe được tiếng hét của cô thì từ trong phòng bếp chạy vội ra xem, sợ rằng hai người họ lại sắp đánh nhau thật. Nhưng khi ra đến phòng khách, trong mắt của bà lại tràn ngập ý cười.

Anh khiêng cô ở trên vai, cô lại còn đang khoác áo của anh, dù cho hai người có chí chóe với nhau thì cũng thể hiện được tình cảm đang tiến triển rất tốt. Phải biết là thấy Vĩ Phong và Khả Hân thân mật với nhau chính là niềm mong ước của tất cả mọi người. Hai người này hạnh phúc thì Vĩ Thành cũng vui vẻ hơn, bệnh tình sẽ chuyển biến tốt.

Khả Hân giãy giụa mãi không được vừa thấy dì Ba bước ra như thấy được cứu tinh:

“Dì Ba, cứu con… giúp con với.”

Nhưng dì Ba lại không có bất kỳ hành động gì, còn khẽ mỉm cười như đang nói ‘hai người mau chóng ôm nhau lên phòng đi, sau đó động phòng rồi sớm sinh ra một tiểu thiếu gia’.

Khả Hân thấy dì Ba không định giúp đỡ mình còn cười cười giống như ủng hộ trong lòng không khỏi khó chịu. Từ dì Ba cho đến quản gia Thuận đều dung túng Vĩ Phong khi dễ cô, mặc kệ chuyện cô có là chị dâu của anh.

Sớm biết mọi chuyện sẽ thành thế này cô còn lâu mới thay anh đỡ bát canh đó, để cho anh bị bỏng chết luôn. Khả Hân cắn môi, đầu thì nghĩ thế nhưng lòng tự biết bản thân không nỡ, quay ngược thời gian có lẽ cô vẫn chắn cho anh.

Vĩ Phong khiêng cô lên cầu thang đi thẳng lên lầu hai. Khả Hân nhìn thấy anh sắp đưa cô vào phòng thì có chút sợ. Lúc đi ngang qua phòng điều trị của Vĩ Thành, cô liền gân cổ kêu to:

“Anh Vĩ Thành, cứu em với, Vĩ Phong vô lễ với em!”

Khả Hân cũng không muốn quấy rầy Vĩ Thành tĩnh dưỡng, chỉ là cô hết cách rồi. Cô tin rằng khi lấy Vĩ Thành ra làm lá chắn ít nhất Vĩ Phong sẽ e dè hơn, thu lại những ý nghĩ và hành vi quá mức với cô.

“Đặng Khả Hân, cô kêu anh tôi làm cái gì?” - Vĩ Phong lạnh giọng, anh chỉ muốn đưa cô đi thoa thuốc cô lại còn lên tiếng gọi cả anh của anh để cứu viện, cứ như anh sắp ăn cơm đến nơi vậy.

Khả Hân thấy anh phản ứng vậy tưởng rằng cách cầu cứu Vĩ Thành đã có hiệu quả, vội vàng nói:

“Anh còn không mau để tôi xuống.”

“Chờ thoa xong thuốc thì tôi sẽ mặc kệ cô nên bớt kêu gào đi.”

Vĩ Phong biết thừa Vĩ Thành sẽ không để ý đến mấy cái này, có khi nghe cô nói như vậy anh còn vui, cho rằng vợ chồng Vĩ Phong đang chơi trò tình thú.

Trên tay Lâm Vĩ Phong cầm thuốc trị bỏng nhìn chằm chằm khuôn mặt cảnh giác của Khả Hân, cô ngồi co cụm trên sofa, hai tay giữ chặt áo, hai người đã giằng co như vậy hơn năm phút.

“Tôi muốn thoa thuốc cho cô, cô làm như tôi muốn ức hiếp cô vậy.”

“Thuốc anh cứ để trên bàn, tôi tự mình thoa được.” - Khả Hân kiên quyết nói.

“Nhưng tôi cứ muốn thoa thuốc cho cô…” - Anh cong môi cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK