Mục lục
Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khả Hân không muốn nghĩ nhiều đến chuyện khi nãy nữa cô gom lấy sách trên bàn muốn vào phòng tiếp tục nghiên cứu. Kim Chi cũng đi theo cô vào phòng dành cho khách dưới lầu, Kim Chi nhanh chóng phát hiện ra một bên má của cô ửng đỏ, còn in hình nắm dấu ngón tay.

“Khả Hân, có phải do Lâm Vĩ Phong đánh chị không? Anh ta tức giận chuyện chị cùng em đi đến quán bar nhảy kiếm tiền đúng không?” - Kim Chi dè dặt hỏi.

“Không phải, Kim Chi em đừng nghĩ lung tung làm gì.” - Khả Hân xoa xoa bên má bị đau của mình lắc đầu. Cô không thể nói cho Kim Chi biết, cái tát này là chính cô đánh xuống.

“Vậy thì tại sao lại như vậy? Chị không cần giấu em vì em liên lụy chị bị đánh đúng không?” - Kim Chi là một cô gái rất thẳng thắn, đặc biệt là cô thấy rất bất bình cho Khả Hân khi Khả Hân bị ép gả tới đây nên không đợi Khả Hân trả lời đã xoay người đi thẳng lên lầu.

“Kim Chi, em muốn đi đâu?” - Khả Hân vội chạy theo ngăn cô lại.

Lâm Vĩ Phong cũng đang đi xuống cầu thang, mùi rượu trên người anh chưa tan hết, gương mặt lạnh lẽo kèm thêm một chút cảm giác dục vọng không được thỏa mãn. Anh thấy Kim Chi đang hùng hổ xông về phía mình nên đứng tựa vào thành cầu thang hơi nheo mắt lại, vô cùng anh tuấn hút người, đợi xem Kim Chi muốn nói cái gì.

“Lâm Vĩ Phong, là tôi thiếu bạn nhảy mới năn nỉ Khả Hân đến đó, chuyện không hề liên quan đến chị ấy. Anh muốn đánh muốn mắng thì cứ nhằm vào tôi, tôi chắc chắn không tránh, đừng ức hiếp Khả Hân.”

Anh khẽ nhếch môi, hóa ra Kim Chi cho rằng anh đánh Khả Hân nhưng chuyện này nếu là ai thì cũng sẽ nghĩ như thế. Làm gì có ai tự đánh chính mình, còn đánh đau như thế. Lâm Vĩ Phong tự hỏi là do Khả Hân quá xem trọng lễ giáo đạo đức hay là do anh không đủ sức quyến rũ với cô? Anh thật sự muốn chờ xem, đến khi nào Khả Hân mới chịu thua.

“Cô vẫn chỉ là một cô bé không hiểu chuyện. Đó không phải là đánh, đó là cắn, hiểu chưa? Đợi khi nào có bạn trai thì cô sẽ hiểu thôi.” - Lâm Vĩ Phong nói đến vô cùng ái muội, giống như vết đỏ đó chính là do hai bọn họ làm chuyện tình thú mà ra.

“…” - Kim Chi dù sao cũng đã lớn, nghe qua liền hiểu, cô liền lùi về sau một bước cúi đầu xấu hổ. Hai người ta ‘vờn nhau’ mà cô lại cho là đánh nhau đi làm loạn đúng là tự gây rối.

Nhưng… không phải bọn họ là quan hệ chị dâu em chồng sao?

Ngay lúc Kim Chi nhận ra chỗ không đúng quay sang nhìn Khả Hân thì cô cũng đang cứng họng không nói được gì. Khả Hân còn cho rằng Lâm Vĩ Phong sẽ không nhận là mình đánh, ai ngờ Lâm Vĩ Phong nói là anh cắn cô.

“Phải rồi, quán bar hôm nay cô khiêu vũ là của Thiệu Huy, tin là cô có nghe qua rồi, Thái tử của giới giải trí, hay là để tôi giới thiệu cậu ta cho cô. Cậu ta cũng thích xem múa cột lắm, có cậu ta che chở sau này không cần phải biểu diễn trong bar nữa.”

Lâm Vĩ Phong còn chưa xử lý Hoàng Thiệu Huy đâu, dám để cho vợ của anh ở trên sàn nhảy uốn éo khoe thân, còn dám cùng Dương Trạch ở một bên xem kịch hay. Cả hai người đều đúng là thèm đòn hết rồi.

“Không được, Kim Chi sẽ không đi múa cột nữa, không tới mấy chỗ đó nữa.” - Khả Hân nghe tới Thiệu Huy gì đó chính là ông chủ quán bar kia thì liền lo sợ, người đàn ông này chắc chắn không hiền lành gì - “Anh đừng giới thiệu ai cho Kim Chi hết.”

Lâm Vĩ Phong thấy Khả Hân bước lên che chắn phía trước cho Kim Chi trong lòng khẽ cười. Chính mình còn không lo xong nhưng vẫn thích tỏ ra kiên cường bảo vệ người khác. Đổi lại là trước đây anh sẽ cảm thấy loại người như Khả Hân rất dư hơi, ấu trĩ nhưng giờ thì Vĩ Phong thấy đó cũng là một điểm tốt.

Lâm Vĩ Phong vẫn đứng tựa vào thành cầu thang nghiêng đầu nhìn Khả Hân. Bộ dạng anh vừa say rượu lại lười biếng nhưng đáy mắt thì trong như suối, anh càng nhìn Khả Hân, trái tim cô càng loạn nhịp.

Khả Hân không cách nào chịu đựng cái nhìn đầy thâm tình này của anh được nữa. Sợ anh hung hăng cường bạo lại càng sợ anh nhu tình như nước, chính là cô. Khả Hân ra hiệu cho Kim Chi, hai người muốn xoay người đi xuống lầu về phòng.

Lâm Vĩ Phong cũng không trêu chọc cô nữa, anh đứng dậy, nhàn nhạt nói:

“Ngoan ngoãn ở nhà, có gì thì gọi cho tôi. Tôi sẽ nói quản gia Thuận trả tiền nợ cước điện thoại cho cô.”

Lâm Vĩ Phong bước qua người cô, dừng lại ngay trước mặt đưa lưng về phía cô, nghiêm giọng nói:

“Tôi đưa cô thẻ ngân hàng rồi thì cứ tiêu xài, không cần ngại càng không cần tiết kiệm cho tôi. Tôi nói một lần duy nhất, dù là cô bán nghệ hay bán thân cũng chỉ có thể bán cho một mình tôi. Nếu cô còn dám đi tới những nơi đó nữa thì tôi sẽ trói cô ở trên giường dày vò đến khi nào cô khóc lóc van xin thì mới thôi. Lời tôi nói, tôi dám làm hay không, cô là người rõ nhất.”

Khả Hân nghe anh nói mà sống lưng lạnh ngắt, cô tất nhiên rõ, anh dám làm, anh dám nói thì dám làm. Đợi khi bên ngoài truyền vào tiến xe Lâm Vĩ Phong rời đi, cả Khả Hân và Kim Chi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Người đàn ông càng dễ khiến cho phụ nữ đổ gục thì càng là kiểu đàn ông nhất quyết phải tránh xa, đây chính là suy nghĩ lúc này của Kim Chi.

Khả Hân và Kim Chi cùng lên giường nằm, Kim Chi nhịn không được lại hỏi:

“Khả Hân, chị thật sự sợ Lâm Vĩ Phong lắm đúng không?”

“Không có, anh ta chỉ được cái miệng mồm độc đoán thôi, chị không sợ.” - Khả Hân vì giữ lại chút thể diện cho mình mà nói dối.

“Dù sao chị cũng là chị dâu của anh ta sao anh ta không tôn trọng chị như vậy? Lời nói hành động đều rất quá đáng.” - Kim Chi biết là mình không nên hỏi sâu vào chuyện này nhưng vẫn nói ra vài điều bất bình thay Khả Hân.

“Lâm Vĩ Phong như người điên ấy, em không cần để ý làm gì, đôi lúc anh ta thích nói gì thì nói. Em đừng cho rằng đó là thật, toàn mấy chuyện không có thôi.” - Cô trấn an Kim Chi, cũng tự trấn an chính mình.

Lòng bàn tay cô đến giờ vẫn còn lạnh vì mấy lời đe dọa khi nãy của anh. Thật sự đã nhiều lần chỉ thiếu một chút nữa cô đã thành món cừu nóng giòn dưới miệng của sói, ai biết được lần sau cô có may mắn vậy nữa không. Nếu chuyện đó thật sự xảy ra, quan hệ của Vĩ Thành và Vĩ Phong cùng với cô sẽ thành cái gì đây?

Kim Chi im lặng một lúc sau mới đột nhiên nói:

“Có lẽ đó cũng là một cách yêu của anh ta.”

Một cách yêu? Khả Hân ngẩn ra, ý của Kim Chi nói là Lâm Vĩ Phong đối với cô như thế là vì yêu cô? Không thể, anh không thể yêu cô được. Chẳng qua là anh muốn tìm một chút kích thích từ chỗ cô, ham mê thân thể cô nhất thời mà thôi. Lâm Vĩ Phong xem trọng thanh danh nhà họ Lâm như vậy sao có thể đi yêu chị dâu của mình.

“Em không được nói vậy, anh ta là em chồng của chị. Nếu mấy lời này để người khác nghe được thì tình cảm anh em của bọn họ sẽ bị sứt mẻ.” - Khả Hân dặn dò Kim Chi, suy cho cùng thì cô và Vĩ Thành cũng không tình cảm vợ chồng sâu nặng gì để bị tổn hại.

Kim Chi cũng nhận ra bản thân nói nhiều nói sai, liền gật đầu không nhắc tới chuyện này nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK