Noãn Noãn không hiểu lắm, cô nhỏ tiếng hỏi. ngôn tình sủng
- "Có chuyện gì sao? "
- “Nếu là dân buôn bán thì phải đi ô tô chứ bọn họ trông có vẻ lén lút, người đứng đây một lát đợi tôi nhé.”
Thẩm Uyên trông có vẻ gấp gáp lắm làm cô khá khó hiểu. Đây cũng không phải chuyện mà cô có thể nắm bắt…
- “Trực giác nói với tôi chúng ta sắp thu lưới được rồi. Không cần phải ở nơi khỉ ho cò gáy này nữa.”
- “Này…khoan đã…Thẩm Uyên…”
Vừa dứt lời anh ta đã hớt hãi chạy theo bám đuôi đám người xa lạ kia.
Cô cũng không cản nữa, nếu là việc có thể giúp được cho anh, thì cô càng không thể làm phiền.
Trong một góc tối của con hẻm, hai ba thành niên, mập có ốm mặt che kín mít đang tranh cãi gì đó với nhau. Cùng với tiếng bước chân của bọn chúng là những câu chửi thề đầy tục tĩu vang vọng trong các toà nhà cũ kĩ hoang phế không có người.
- " M* nó cái thằng kh*n đó đã đi đâu. Cô Rose đang tìm nó khắp nơi… Số hàng đó nó giấu mất còn tiền lời nữa. Thằng ch* đó nếu không phải tại nó chúng ta sao phải khổ sở mà đi vào vùng đất bẩn thỉu này."
- “Ai mà hiết chứ!” Một tên gầy gò đáp lại lời tên béo ú trông có vẻ là lão đại của chúng.
- "Mà mày nghĩ lại đi, tối nay mọi thứ sẽ được rửa trôi.
Chúng ta chỉ cần làm theo những gì đã được dặn.
Tên kh*n đó chắc đang trốn quanh đây cũng đừng mong thoát khỏi số phận.
Không cần phải tìm kiếm nó làm gì."
- “Đó là lệnh của cô Rose.”
- “Này mày chết nhát à. Chỉ là con đàn bà bên cạnh lão già sắp chết. Chúng ta không nói nó biết sao. Quan trọng hơn cô ta kêu chúng ta đến đây rồi bây giờ vẫn chưa tới.”
Một kẻ có vẻ sốt sắng và run run như nghiện rượu lâu năm.
Giọng hắn ồm ồm như có bệnh trong người thỉnh thoảng lại ho lên vài tiếng.
- "Chúng ta sẽ giàu…có… khụ …khụ…sau vụ này chúng ta sẽ giàu to. Kiên nhẫn mà đợi thần tài mang tiền đến. "
- “Tao thừa biết im m* mồm mày đi. Thằng sắp chết.”
Bọn chúng cứ như vậy mà ngồi xuống thùng giấy lớn ngỗn ngang chất dưới đất, hút thuốc lá và thỉnh thoảng lại than phiền vài câu.
Thẩm Uyên như kẻ trộm mà nghe chúng nói, anh ta nghe tiếng được tiếng mất nhưng cũng biết được vài chuyện quan trọng.
" Rose? Và đêm nay sẽ có chuyện gì đó?" Anh ta biết chắc người họ nói đến là A Cẩn kẻ chuyên vận chuyển hàng trắng vào các thành phố lớn nhỏ.
Chính hắn đã mua chuộc và chia lợi nhuận với một số dược sĩ để tạo ra loại tiên dược thần bí với thành phần chính là heroin và lá cần sa trót lọt thông quá các cửa khẩu. Hàn Thiên Dạ đích thân đến đây là điều tra kẻ đằng sau giật dây đang cố tính vận chuyển loại thuốc đó vào để thành phố X trở nên hổn loạn và trụy lạc.
Bọn họ hẳn là muốn hạ kinh tế của thành phố, gieo rắc mầm mống bịnh hoạn để Hàn Thiên Dạ khó lòng chống đỡ với thù trong giặc ngoài, khi đó có thể dễ dàng mở một cuộc chiến tranh để giành lấy thuộc địa vững vàng như thái sơn đó.
A Cẩn rất ranh mãnh nhưng Hàn Thiên Dạ và Thẩm Uyên như thuộc lòng địa hình nơi đây, không phải Hàn Thiên Dạ muốn thả hắn, chỉ là mấy ngày nay vẫn chưa truy ra kẻ đứng sau, mà rất có thể Rose mà mấy tên kia nói là kẻ có liên quan đếm chuyện này, cả chuyện gần đây có nhiều người bị mất tích. Cô ta có thể tìm cách ẩn náo tránh bị phát hiện hẳn là không phải dạng dễ đối phó…
Mại dâm và buôn bán nội tạng đang hoành hành gần đây, mấy kẻ đó chắc cũng có góp ích một phần.
Anh ta liên tục nhìn vào đồng hồ, rồi lại quay vào trong, nhưng mười mấy phút trôi qua vẫn chưa thấy ai đến. Có thật sự là cô ta sẽ đến, Thẩm Uyên muốn ở lại nhìn một lần cho biết cô Rose đó có phải người bọn họ đang tìm…
Và trong lúc đó phía bên kia Noãn Noãn hết đứng lại ngồi trước con ngõ nhỏ, cô ấy cũng đang dần kiền sức do hết tác dụng của thuốc hạ sốt. Đôi mắt lừ đừ và cơ thể không còn sức tưởng như có thể ngất đi lúc nào.
Cô lờ mờ cằm nhành cây gỗ nhỏ trong bàn tay yếu ớt run rẫy, vẽ lên nền tuyết trắng vài hình mặt cười như đang cỗ vũ cho chính mình phải kiên cường và cố gắng thêm chút. " Chắc Thẩm Uyên cũng sắp quay lại…" Và cô cũng cầu trời cho bản thân đừng gặp phải đại mà vương khi ở đây.
Không thì ai mà biết sẽ xảy ra chuyện gì.
*
- “Khịt khịt…”
" Hình như có mùi gì đó?"
" Khoan…Mùi này là mùi khói mà …Đừng nói là… " Không rõ là gì một nỗi bất an dâng lên trong lòng anh ta.
Bây giờ mới nhận ra…
Anh ta gây ra hoạ lớn rồi ư!
" Người phụ nữ đó sẽ không đến!
Và mùi khói do lửa cháy tạo thành.
Chết tiệt! Không thể như vậy… Phu nhân không biết còn ở đó không?"
“BÙM!” Một tiếng nổ lớn vang vọng trong không gian khiến người ta đứng tim.
Là tiếng bom nổ, và tiếng hét chói tai của đám người bên ngoài đang chạy tán loạn.
" Tiếng nổ từ viện cứu trợ? Phải màu rời khỏi đây!"
Thẩm Uyên vội vã chạy ra đường lớn trong khi ba tên kia cũng hoảng sợ vì màu đỏ cam rực rỡ của ngọn lửa đang bập bùng đến gần ngay trước mắt.
- “Chết rồi … Bốn phía đều là lửa.”
- "Con đàn bà đó muốn giết cả chúng ta. Mẹ nó! "
- “Làm sao…làm sao để chạy thoát!?”
- "Cứu tao. "
- “Cứu em nữa, em không muốn chết. Chúng ta bị lừa rồi.”
- “Á…a!”
- "…"
Mái ngói của căn nhà bỗng bắt lửa nhanh và rực cháy một cách dữ dội như đã được tẩm xăng từ trước, rồi sau đó đột ngột sập xuống, một tiếng " rầm" thật lớn vang lên…
Và những giây cuối khi Thẩm Uyên ra tới đường lớn một trận nổ nữa đã diễn ra ngay phía sau lưng khiến anh ta đột ngột ngã nhào với vệt máu lớn chảy dài trên trán do bị mảnh thủy tinh cắt phải.
"Là nổ do khí ga, vẫn còn mùi, chắc có những bình ga được lén giấu trong các căn phòng trống. Mình đã quá ngu ngốc không nhận ra sớm hơn. Mấy tên đó nhìn là biết không có giá trị gì…!
Một cái bẫy… Bọn mình bị theo dõi khi vừa đến đây…"
- “Nhưng…nhưng… cảnh tượng này là sao?”
Thẩm Uyên khó khăn ngồi dậy, anh ta như không tin vào mắt mình. Vội tháo mắt kính vướng víu ném đi và đảo mắt liên tục tứ phía.
- “Lửa! Lửa đang cháy?”
- “Khắp nơi…”
Đôi chân Thẩm Uyên có hơi không vững vàng, gương mặt lộ ra vẻ hoảng loạn chưa từng có, từng nhịp tim dồn dập và anh vừa lao đi vừa hét lớn mặc kệ những ngọn lửa cao vút trong tầm mắt…
- “PHU NHÂN…CÔ ĐÂU RỒI!" "HẠ TƯ NOÃN!”