• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong không khí căng thẳng và áp bức đến kì lạ, Noãn Noãn ngồi bệch xuống sàn nhà xung quanh cô là những ánh mắt kinh bỉ và chán ghét. Cô ấy không khóc nữa những giọt nước mắt càng trở nên vô dụng trong lúc này, những giọt nước mắt từ tận trái tim thống khổ không chỉ không được cảm thông mà còn bị xem như giả tạo.

- "Noãn Noãn em đừng trách mẹ, chị thay mẹ xin lỗi em, nhưng xin em hãy tha cho chị đi chị biết từ nhỏ em đã ghen tỵ đủ điều vì chị giỏi hơn em còn được thừa kế công ty của ba để lại,...

Giờ chị có thể cho em mọi thứ em muốn miễn là em đừng bám lấy Lâm Thanh nữa có được không? Xin em hãy chúc phúc cho chị."

Hứa Đường Uyên dùng giọng điệu nhẹ nhàng, yếu đuối nhất vừa khóc vừa nghẹn ngào nói, gương mặt đẫm nước mắt cùng biểu cảm hết sức đáng thương nhìn Noãn Noãn như kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của cô ta.

"Ha,.. Rốt cuộc ai mới là kẻ đáng thương đây!" Noãn Noãn chua xót trong lòng nhìn màn kịch trước mắt, đây có còn là những người thân ruột thịt của cô không...

Lâm Thanh nghe những lời nói dối không chớp mắt của cô ta không nhịn được mà hét lớn.

- "Hứa Đường Uyên cô có bị điên không, cô đừng hòng tôi sẽ lấy cô. Tôi cũng chưa bao giờ yêu cô cả, cô khiến tôi kinh tởm đó! Lễ đính hôn này làm sao có được cô không nhớ sao?

Nếu các người thật sự muốn Lâm gia phá sản thì cứ làm đi, tôi sẽ không quan tâm đến nữa. Tôi đã chịu đựng những chuyện này quá đủ rồi."

Lâm Thanh vùng ra thoát khỏi sự khống chế của những vệ sĩ Lâm gia, anh ta nhìn Noãn Noãn đang ngồi thất thần trái tim đau đớn không thể thở nổi. Dường như giây phút này chính anh ta đã đưa ra quyết định cho cuộc đời mình.

- "Lâm Thanh con muốn mẹ chết đi con mới vừa lòng sao?" Lâm phu nhân lại dùng khổ nhục kế ép con trai mình. Xưa nay dù là việc gì chỉ cần bà lấy tính mạng mình ra đe dọa thì đứa con có hiếu như anh ta chắc chắn sẽ nghe lời.



Lần trước cũng vì vậy anh ta mới đồng ý thõa hiệp chia tay với Noãn Noãn nhưng lần này thì không. Anh ta đã sai lầm một lần, một sai lầm cả đời này không thể sửa đổi.

Cứ nghĩ sau khi chia tay nhau, cô ấy sẽ có cuộc sống bình yên nhưng từ đó đến nay biết bao biến cố ập đến mà nội tâm anh ta cũng chịu không ít dằn vặt, đau đớn. Nếu như hai người vẫn còn yêu nhau thì không có chuyện gì không vượt qua được.

Lâm Thanh lần đầu phản kháng trước sự chi phối điều khiển của mẹ mình, chạy theo con tim mong muốn có cơ hội một lần nữa được Noãn Noãn tha thứ thôi thúc mãnh liệt.

- "Mẹ à, con xin lỗi. Con biết rằng mẹ sẽ không làm điều đó. Nhưng nếu mẹ tiếp tục ép con đến phát điên như vậy... có khi con còn chết trước mẹ đấy."

- "Con.. con... con không còn nghe lời mẹ nữa à. Con hồ ly tinh đó đã tẩy não con để con làm phản lại ta sao, trước đây con luôn nghe theo mẹ sắp xếp không phải sao?.. Mẹ không tin con nỡ nhìn mẹ chết..."

- "Mẹ à, con mệt mỏi với trò này lắm rồi. Nếu mẹ thương con thì phải cho con theo đuổi hạnh phúc của mình chứ.

Con sẽ không bao giờ để ai sắp đặt nữa, mẹ nói gì cũng vô ích. Với mẹ con chỉ là một công cụ để thõa mãn mong muốn ích kỷ không phải sao?"

- "Thằng bất hiếu này... con dám nói những lời đó..."

Vẻ mặt Lâm Thanh không thay đổi vô cùng cương quyết cứng rắn, trước sự van nài và uy hiếp của cha mẹ mình.

Trước thái độ dứt khoát, vững vàng của Lâm Thanh, Hứa Đường Uyên vẻ mặt vô cùng lo lắng thất vọng sau khi nghe những lời nói đó, cô ta không nói gì, bàn tay siết chặt đến run run, cực kì căm thù nhìn Noãn Noãn. Sau đó lại giả vờ hướng ánh mắt tủi nhục, u uất, khổ sở, về phía anh mình Hứa Dương Dương...

***********

Hứa gia đời đời oai phong, thông tuệ, lỗi lạc hôm nay vì chuyện này mà mất hết mặt mũi.

Hứa Dương Dương là con trai duy nhất của Hứa gia, luôn sống trong nhung lụa giàu có. Nhưng có một tiếc nuối mà anh ta ân hận cả đời, năm em gái được hai tuổi Hứa Dương Dương khi ấy chỉ mới bảy tuổi vì sơ suất của anh ta trong lúc dẫn em gái đi chơi trong khu vui chơi đã để bọn bắt cóc bắt em gái đi mất.

Từ đó về sau bặt vô âm tín, mà Hứa Đường Uyên người tự nhận là con gái thất lạc nhiều năm của Hứa gia đã đem đến đây chiếc vòng tay bằng vàng kỉ vật năm xưa cùng mẫu tóc để làm xét nghiệm DNA đúng thật là con gái nhà họ Hứa.



Nỗi đau trong lòng anh ta được thõa lấp. Sự dằn vặt và ân hận suốt bao năm cũng được nguôi ngoai. Anh ta thề rằng sẽ bảo vệ em gái mình bằng mọi giá kể cả khi mất đi tính mạng này.

Nhìn đứa em gái mình ngày đêm mong nhớ vì một tên đàn ông không xứng đáng mà tiều tụy, uất ức đến thảm thương như vậy. Hứa Dương Dương không thể nhịn nổi sự tức giận sắp bùng nổ này, anh trở thành một người khác, khác hoàng toàn với dáng vẻ nhã nhặn, hiền lành, lịch thiệp trước đây mà trở nên đáng sợ vô cùng...

"Bốp"

- "A.. đau, anh làm cái gì vậy. Hứa Dương Dương anh điên rồi sao?"

Hứa Dương Dương túm lấy cổ áo Lâm Thanh mặt kệ sự la hét của Lâm phu nhân sự khuyên can của Lâm lão gia và cha mẹ anh ta, ánh mắt giận dữ bóp cổ Lâm Thanh đến tìm tái, mặc anh ta vùng vẫy chống cự.

Hứa Dương Dương dùng chân đè Lâm Thanh xuống sàn liên tục vun những nắm đấm tàn bạo, hung hăng, mạnh mẽ vào mặt, vào đầu Lâm Thanh.

- "Muốn hủy hôn sao? Mày có nhớ đã làm gì với em gái tao không? Mày định không chịu trách nhiệm sao? Rát rưởi..."

Ánh mắt lạnh lẽo hung tàn đến đáng sợ khiến Hứa Đường Uyên sợ hãi. Lâm Thanh cũng bị đánh đến ngất đi máu me sưng vù khắp người...

- "Anh à xin anh anh đừng đánh nữa, anh đánh nữa ấy sẽ chết mất... Hu..hu..anh à!" Hứa Đường Uyên khóc lóc nắm lấy tay Hứa Dương Dương cầu xin. Nhưng ánh mắt lạnh lùng ấy như không còn kiểm soát được chính mình.

Cha mẹ Hứa Dương Dương cũng vội vàng can ngăn hàng động lỗ mãng này, kéo anh ta sang một bên khuyên giải không ngớt.

Hứa Tử Thành cha của Hứa Dương Dương khó chịu ra mặt, gằn giọng hỏi:

- "Lâm gia các người định giải quyết chuyện này thế nào? Danh tiếng con gái bảo bối của tôi và Hứa gia không thể bị hủy hoại?"

Lâm Chính Huy cha của Lâm Thanh lo lắng, gấp gáp:



- "Xin lỗi thông gia, chúng tôi sao dám hủy hôn chứ, chỉ là bọn trẻ không biết chừng mực. Tôi cam đoan sẽ giải quyết êm đềm. Người đâu mau chở thiếu gia về nhà cấm túc không có lệnh của ta không ai được đến gần.."

Lâm lão gia trông vô cùng hèn nhát trước quyền uy của giới quý tộc, cúi đầu xin lỗi lia lịa.

- "Chuyện đã đến nước này, chúng tôi cũng không muốn làm khó nhưng sao khi đám cưới Lâm Thanh phải đến ở nhà chúng tôi. Ông không phản đối chứ."

- " Tất nhiên là được rồi ạ. Chúng tôi sẽ cố gắng giải quyết mớ hỗn độn này không làm các vị khó xử."

Mẹ của Lâm Thanh hoảng loạn, nắm lấy tay chồng thì thầm.

- "Ông à, sao mà được chứ còn tập đoàn Lâm Thị..."

- "Tôi tự biết sắp xếp, về dạy bảo lại thằng con của bà đi, đúng là con hư tại mẹ."

- "Tôi,... tôi biết rồi." Bà ta nghiến răng nghiến lợi giận đến phát run.

Một màn này khiến thái tử vô cùng hứng thú, đúng là vở kịch hào môn đặc sắc. Có những con mồi yếu đuối, tội nghiệp bị dính bẫy như Hạ Tư Noãn chịu tổn thương, oan ức không nói nên lời, những con rối bị điều khiển về tinh thần, cảm xúc như Hứa Dương Dương và Hứa Gia, Lâm gia.

Lâm Thanh thì lại là kẻ yếu đuối đến đáng thương. Chỉ có Hứa Đường Uyên đang lặng lẽ lau nước mắt như người bị hại kia lại là con rắn độc đang có những toan tính âm mưu, thao túng nơi đây cùng mẹ mình Hạ phu nhân kẻ tung người hứng, rõ là rất đáng khen....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK