Hứa Đường Uyên như kẻ mất trí mà gào lên đầy ghen tuông giận dữ...
- "Đường Uyên con bình tĩnh lại đi, đừng tức giận có hại cho sức khỏe lắm!"
Vẻ mặt cô ta lập tức thay đổi mà cười tự mãn.
- "À, suýt nữa thì quên mất. Mẹ à, mẹ nói đúng rồi, con phải giữ gìn sức khỏe không thì đứa con của bọn con sẽ bị ảnh hưởng mất."
Noãn Noãn ngạc nhiên trước câu nói đó. Cô lại nhớ đến lời nói của Lâm Thanh hôm trước..."Anh đã bị gài bẫy, anh sẽ giải quyết chuyện đó, xin em hãy tin anh, trong lòng anh chỉ có em thôi.."
- "Ra là như vậy."
- "Mày nói gì đó, bọn tao đã có kết tinh tình yêu mày không có tư cách gì để giành với tao đâu, mày chỉ là đồ chơi của Hàn Thiên Dạ không phải bây giờ cũng bị vứt đi rồi đó à? Tên đó tàn bạo như vậy chắc mày cũng chịu dày vò không ít nhỉ?"
- "Sao chị lại rõ hơn cả tôi như vậy."
- "Là hắn đã nói, không phải hắn đã nói với Lâm Thanh như vậy sao? Và anh ấy đã nói với tao. Mày không biết à? Thảm hại thật đó."
Hạ Tư Noãn đang hoang mang vì câu nói đó, nhưng đã rất nhanh bình tĩnh trở lại, với Hàn Thiên Dạ cô cũng chằng còn muốn nghĩ đến nữa, chỉ cần hắn không chết vì bị cô đâm là được...
- "Mày đứng thừ ra đó là gì, sao không biến đi. Mày đừng hòng gặp Lâm Thanh được lần nữa, tao sẽ không để chuyện đó xảy ra, mày hãy cứ ngưỡng mộ và ghen tỵ với hạnh phúc của tao suốt đời đi."
- "Tôi rất mệt vì những chuyện này, sao phải nhắc đi nhắc lại như vậy, tôi không cần người đó nữa chị thích thì cứ theo đuổi đi, tôi không rãnh bận lòng.
Trừ khi không tự tin với thứ mình dùng thủ đoạn mà có được...."
- "Hạ Tư Noãn mày đừng ở đây ăn nói linh tinh đi, gia đình tao không chào đón mày. Đường Uyên đừng kích động, phải nhớ lời bác sĩ dặn."
- "Con không sao, mẹ đừng lo."
Noãn Noãn lần nữa xách ba lô lên, cô muốn rời đi và không muốn nhìn thấy những người này thêm giây phút nào.
- "Đợi đã, Hạ Tư Noãn, mày có bao giờ thắc mắc tại sao người luôn chăm sóc yêu thương mày như tao lại thay đổi nhanh chóng đến thế không?"
- "Câu trả lời rất đơn giản, vì đó đều là giả tạo, cha luôn thiên vị mày là lí do để tao càng ghét mày hơn, mà người thích mày lại là người mà tao mến mộ nhất."
- "Tao đã làm mọi thứ để chuẩn bị cho ngày hôm nay, mày cũng nên tạ ơn trời vì mày của hôm nay vẫn con sống, và đứng ở đó."
Nụ cười tự mãn rất nhanh đã chuyển sang ánh mắt độc ác.
- "Chị còn có âm mưu gì khác nữa sao?"
Noãn Noãn lúc này lại yên tĩnh đến lạ thường mà hỏi.
- "Mày có biết tại sao khi mày mất tích tao lại chạy đông chạy tây tìm kiếm chưa? Có bao giờ mày suy nghĩ tại sao mày lại bị bắt cóc chưa? Cô ca sĩ bị bắt cùng mày cũng rất ghét mày đúng không? "
- "Chị đang nói gì vậy hả."
- "Đúng vậy, hôm nay tao muốn xử lí mày ngay tại đây để tránh đêm dài lắm mộng. Tao muốn mày chết được tỏ tường."
Ánh mắt Noãn Noãn tối sầm lại, cô không tin được những gì chính tai mình nghe, tận mắt mình thấy. Mẹ cô và chị gái lại nỡ làm điều kinh khủng đó, họ ghét cô đến mức nào mà lại phải dồn ép cô đến chết mới thôi. Họ muốn giết cô ngay tại đây, trong hôm nay.
Họ thật sự định làm như vậy?
- "Noãn Noãn à là chính tao, tao đã lên kế hoạch cho mọi thứ, bắt cóc mày, bán cho bọn buôn người, là chính tao đó. Lúc đó tao hi vọng sẽ tìm thấy xác mày đã tự tử hay chí ít là tung tích mày ở phố đèn đỏ.
Nhưng mày quá may mắn, tên máu lạnh đó đã cứu mày, hắn còn chuyển khoản tiền lớn cho tao.
Mày tức giận lắm đúng không, có thấy bản thân mày ngu ngốc không?
Tao luôn sắp đặt mọi thứ, con chuột bạch ngu xuẩn như mày đi đến bước này là kì tích lắm rồi đã đến lúc mày chết đi để tao được sống yên rồi đó."
- "Đường Uyên con đừng nên kích động vậy chứ... Không con ơi..."
Cô ta như bùng nổ, điên cuồng xông đến chỗ Noãn Noãn, trên tay cầm con dao gọt trái cây sắt bén lao đến đâm vào người cô.
Noãn Noãn không kịp phản ứng trước lời nói tuyệt tình và hành động chớp nhoáng, cô bàng hoàng đau nhói khi nhận ra con dao sắt đã cắm sâu vào bụng mình, cô có cảm giác máu đang từ nơi miệng vết thương chảy ra không phải một giọt hai giọt mà là rất nhiều, rất nhiều đến thấm đỏ cả quần áo.
Nước mắt ngưng động trước gương mặt hả hê đầy kinh tởm.
- "Mày chết đi, mày phải chết, tao muốn mày biến mất khỏi cuộc đời này. Nếu lần trước mày không chết được lần này tao sẽ đích thân tiễn mày đi."
- "Chị bị điên rồi sao..." Noãn Noãn yếu ớt cử động, gương nhăn nhó, vết thương này không phải chỗ hiểm nhưng sức khỏe cô đã yếu từ trước. Cô cố nén cơn đau mà dùng sức lực đẩy cô ta ra.
- "Đúng vậy tao điên rồi, mày không nên khiêu khích tao, mày không nên khiến Lâm Thanh yêu mày, mày không nên làm những chuyện trái ý tao, giành lấy mọi thứ của tao... chết đi con kh*n!"
"Phịch", Bàn tay Hứa Đường Uyên lập tức ôm lấy chiếc bụng nhỏ.
- "Aaaaaa..mày dám đẩy ngã tao. Đồ tiểu tam ch*t tiệc..."
- "Đường Uyên à con có sao không, con mau đừng lên đi, con không nên đích thân giết chết nó, con phải gọi thuộc hạ đến xử lí chứ. "
- "Con không chờ được nữa, bản mặt đó quả thật quá đáng ghét, làm con điên tiếc."
Hạ Tư Noãn nghe lời nói tàn nhẫn của mẹ ruột mà đau xé lòng.
- "Mẹ thật sự nhẫn tâm nhìn con chết đi sao? Bà luôn miệng nhận mình là mẹ ruột của tôi mà lại muốn tôi chết mới vừa lòng à."
- "Mẹ... mẹ cũng không muốn, nhưng Đường Uyên đã nói vậy ta cũng không thể làm khác hơn."
- "Rốt cuộc tôi có phải thật sự là con ruột của bà không?"
- "Hahahaha, mày nên đem câu hỏi này đến Suối Vàng mà hỏi diêm vương đi."
Đôi tay nhuốm máu của Hứa Đường Uyên lần nữa nhấc dao lên, cầm thật chắc đi về trước.
Noãn Noãn đau đớn giữ miệng vết thương đang chảy máu. Nhìn cảnh tượng trước mắt.
- "Mẹ, giúp con giữ nó lại."
- "Được... được rồi... "
Hai bóng dáng càng lúc càng tiến gần, chân Noãn Noãn cũng gần như hết sức lực mà bắt đầu run lên, cô ấy bây giờ đã chết tâm, gia đình là gì chứ, cô không cần nữa, không cần bất cứ người thân nào nữa cả.
- "Hôm nay là ngày cuối đời của em đó em gái yêu dấu..."
"Nếu các người đã tuyệt tình như vậy thì đừng trách tôi đoạn nghĩa, chết thì có gì đáng sợ? Vậy chúng ta nên đi cùng nhau mới phải....".
"Phằng, phằng" hai tiếng nổ vang lên, âm thanh vang vọng mang mùi nguy hiểm chết chóc.
- "ĐƯỜNG UYÊN À, ĐƯỜNG UYÊN!"