Một đám người rồi lại một đám người nữa, hàng trăm con người nghèo khổ đang hoảng loạn tột cùng, bọn họ như con chuột mắt kẹt trong một chiếc bẫy khổng lồ.
Vốn dĩ đã chẳng có nhà để về, không thể đi đâu được nữa, nhưng nơi trú ẩn cuối cùng này đang dần sụp đổ…
- “Mẹ ơi! Cứu con…”
- " Huhuhu…mẹ đâu rồi."
Tiếng khóc nỉ non của những đứa trẻ trên đường lớn, rồi một đám người lớn khác chạy tán loạn không phương hướng giẫm đạp lên những thần thể nhỏ bé đó.
Lửa ở quanh đây bọn họ nếu không chạy đi thì chỉ có thể bị thiêu chết. Ai nấy đều bạc mạng chạy đến cánh cửa khổng lồ giữa cây cầu lớn như hi vọng cuối cùng.
Không có tình người không có tình mẫu tử, chỉ có máu và nước mắt, đây là tội ác.
Một tội ác khủng khiếp!
“Là vì chúng đã đánh hơi được có người đang điều tra nên muốn thiêu rụi toàn bộ…Người ở đây thì không phải là người sao! Chết tiệc…!..”
“Á a…”
Tiếng là hét vẫn dai dẳng khắp xung quanh, bọn họ mặc kệ những người ngã xuống mà chen lấn nhào về phía trước, Thẩm Uyên vừa chạy về hướng con hẻm nhỏ nơi Hạ Tư Noãn đang chờ vừa bất an đến tột cùng…
" Phu nhân tuyệt đối không được có chuyện. Tôi tới ngày đây!"
" Phịch! "
- “Này mấy người không có mắt nhìn sao?”
Thẩm Uyên nổi giận tột đỉnh mà hét lên, ai biết được trong lòng đang bát nháo đến mất bình tĩnh. Dù gì thì Noãn Noãn cũng đến đây lần đầu, không rõ đường xá… bây giờ lại như “ngàn cân treo sợi tóc”…
- " Muốn sống thì rẽ phải đi, đừng cản đường tôi! Tôi đang gấp lắm là chuyện liên quan đến mạng sống đó!"
Anh ta vừa đứng dậy sau cú và chạm, vội lau đi vết máu chảy dài thấm đẫm bàn tay đang rát buốt và lạnh lẽo…
Thẩm Uyên chưa kịp ngẩng cao đầu nhìn rõ đối phương thì giọng nói phía trên đã làm anh ta như chết lặng…
- “Sao cậu ở đây?”
" Giọng nói này…"
*
- " Ngài DẠ!..Còn có hai người STI và Lâm Thành…!"
- “Đừng có lề mề nữa, Dạ hỏi sao cậu dám trốn đến đây. Đám giao Hạ Tư Noãn cho kẻ lạ mặt như Hình Lập, cậu muốn chọc Dạ điên lên hay sao?”
- “Tôi…không có, chuyện không phải như cậu nói…Ngài Dạ, Tôi xin lỗi…”
Lòng anh như tơ vò, và dưới áp suất thấp từ đôi mắt lạnh ngắt kia lại càng thêm phần áp lực…
- " Ngài muốn đắng mắng xin hãy để sau. Xin hãy giúp tôi tìm phụ nhân…Ngày bây giờ …tôi sợ sẽ có chuyện mất!"
- “Cô ấy…đang gặp nguy hiểm!”
- “Này, tên ẻo lả cậu đang giỡn sao?”
Lâm Thành túm lấy cổ áo của kẻ hằng ngày vẫn luôn tự cao, nghiêm giọng ra vẻ mặt trầm trọng và bất ngờ.
Những bông tuyết lạnh lẽo cũng không bằng đôi mắt đen tuyền sâu thẩm không thấy đáy như giá rét của người đàn ông kia.
Khoé môi khẽ cong và giọng nói gầm gừ như con thú hoang dã đầy giận dữ trong vẻ lãnh đạm…
- "Tôi sẽ giết cậu nếu có chuyện gì đó xảy ra…
MAU CHIA RA TÌM!
NHANH LÊN!!
TRƯỚC KHI LỬA LAN RA TOÀN BỘ CHỖ NÀY."
- “Vâng!”
- “Tôi đi ngay đây, tìm được thì hẹn ở nhà gỗ!”
…
Bàn tay Thẩm Uyên hơi run, đây không phải lời đe doạ suông… Cãi lại lệnh và khiến vợ của hắn gặp nguy hiểm, một tên thuộc hạ vô dụng như vậy định sẵn đã có một cái kết bất hạnh.
Không nghĩ được nhiều, bọn họ mỗi người một hướng, vừa chạy vừa gọi tên trong ngọn lửa bập bùng dữ dội đang lan dần, lần dần, càng lúc càng to, càng nguy hiểm…
Con quái vật lửa hung hăng và tàn bạo hừng hựng khí thế, nó mặc sức hút lấy bám chặt và nuốt lấy tất cả mọi thứ trên đường đi qua, nhà cửa cây cối, đường xá hay đám rác thải bốc mùi…đều không tránh khỏi số phận.
Người sống, kẻ chết đều không thể thoát khỏi, nó dần dần cháy lên quần áo da thịt và thiêu rụi toàn bộ không nương tay đến khi chỉ còn lại đống tro tàn.
Mỗi lúc một lớn mạnh một to dần mà không có tính người, ra sức càng quét như thể hiện vị thế của kẻ chiến thắng, đến cả lớp tuyết dày cũng bị nó làm bốc hơi đang tan dần một cách nhanh chóng, không gì có thể ngăn cản áp chế càng không thể dập tắt …
Xung quanh bốn phía từ mặt đất đến mái nhà, từ trái sang phải từ trước ra sau. Lửa vẫn toàn lửa.
Nó như lời oán hận của con người nơi đây mà dâng lên ngùn ngụt cùng tiếng bập bùng như khúc tiễn đưa của thần chết được chêm thêm vài câu hát đệm vui tai từ lũ người mà xã hội rẻ rúng vứt bỏ thua cả rác thải.
Hàn Thiên Dạ vẫn điên cuồng chạy khắp các con hẻm, mặt kệ các trần nhà xung quanh có thể đổ xuống bất cứ lúc nào. Hắn lo quá, hắn rất lo, lo đến mức sắp thở không được nữa…
Hắn biết Noãn Noãn của hắn không phải kẻ vô dụng ngồi chờ hắn đến cứu, nhưng cô đang bị sốt cao, và cơ thể yếu mềm như tan ra mỗi khi hắn tay chạm vào… Hắn sợ lắm, sợ lắm, sợ cô sẽ ngất ở đâu đó và gặp chuyện chẳng lành.
Đây không phải thành phố của hắn, kẻ độc ác, biến thái, đê hèn cỡ nào cũng có…Nếu cô ngất đi mà bị ai đó bắt cóc… hắn sẽ tuyệt vọng mà điên cuồng tìm kiếm nhưng nếu cô bị đám lửa ấy chôn vùi có phải hắn lại sắp vĩnh viễn mất đi cô.
- "Hạ Tư Noãn, em ở đâu. Có nghe anh gọi không?
HẠ TƯ NOÃN, TRẢ LỜI ĐI…
NOÃN NOÃN À! EM Ở ĐÂU?"
Bàn tay to lớn mạnh mẽ không ngừng đào bới trong lớp đá đã sụp đổ chôn vùi, hắn lục lọi và rà soát tấy cả, mỗi nơi, mỗi dấu chân, mỗi hòn đá nơi đây…
Vừa tìm, vừa hét, mồ hôi nhễ nhại trên vầng trán giữa cái lạnh giá rét của mùa đông, trong lòng hắn như còn lạnh lẽo hơn cả trăm ngàn lần…
Phía bên kia cũng không khá khẩm hơn là bao, Thẩm Uyên vừa đi vừa là hét to tên gọi và không ngừng kiếm tìm, đôi mắt cũng nhoè đi vì khói lửa cay nồng, đau xé, vừa tuyệt vọng, vừa ân hận tự trách và dày vò chính mình…
Người tự xưng là " thầy giáo" biết rõ rất nguy hiểm lại quá tự tin vào chính mình mà dẫn cô theo… Thẩm Uyên cũng biết thuốc sắp hết tác dụng nghĩ là cơn sốt cao sẽ quay lại bất cứ lúc nào, đến lúc đó…Thật không dám nghĩ đến…
Còn có người tên Rose nữa, nếu cô ta muốn bắt Hạ Tư Noãn vì biết mối quan hệ giữa cô và Hàn Thiên Dạ vậy thì Thẩm Uyên đã gây ra hoạ lớn rồi…
Chỉ vì anh ta bị ám ảnh bới quá khứ nghèo đói và khổ cực, sống cuộc sống bị giấm đạp dưới chân, nên anh ta muốn thấp lên hi vọng cho bọn trẻ…Chỉ vì vậy mà lại khiến cả hai người thân thiết đều gặp nguy hiểm vậy anh ta đúng là đồ ăn hại thật rồi,…Lúc đó dù bị giết chết chắc cũng không thể biện minh được gì.
STI và Lâm Thành cũng chia ra tìm và bọn họ kiểm tra trong đám người đang bỏ chạy cũng không gặp Noãn Noãn chỉ là có thể cứu được vài đứa bé lem nhem bị giẫm đạp đến gãy xương nghiêm trọng…