Vừa lo cho Noãn Noãn có chuyện chẳng may, nếu cô ấy thật sự bị nhuốm bẩn thì Hàn Thiên Dạ chắc chắn sẽ điên cuồng thảm sát, xưa nay hắn rất ghét ai động vào đồ của mình.
Hắn là kẻ điên yêu thích sự hoàn mỹ, Lâm Thành được giao ở lại tìm và bảo vệ Noãn Noãn nhưng anh đã không làm được gì, vì chuyện công ty mà lơ là đi cô ấy.
Chuyện hôm nay tuyệt đối không thể để đến tai hắn.
Hứa Dương Dương vừa rồi còn biện minh cho em gái mình, nhưng giờ lại như chết lặng. Kẻ thông minh như anh cũng đoán được chuyện gì đang diễn ra và hậu quả của nó.
- "NHANH LÊN, MAU CHẠY ĐẾN ĐÓ, NHÀ KHO Ở PHÍA TÂY BIỆT THỰ.."
Hứa Dương Dương bất giác hét lên đầy bất an. Ai có thể kiểm soát tên điên đó chứ....
*
Căn nhà kho tối tâm lại đầy tiếng cười man rợ, đám phóng viên và tay săn ảnh đang đua nhau chụp ảnh và quay phim, cảnh tượng này đúng là khủng khiếp nhưng những kẻ này lại như không nhân tính.
Hứa Đường Uyên ngồi một bên cười rùng rợn, đứa em gái mà cô ta hận nhất bị đánh đập đến sắp chết rồi, cuối cùng những kẻ ngán đường cô đến với tiền tài và danh vọng đều bị diệt trừ.
- "Noãn Noãn nếu mày có trách thì trách chính mình đã được sinh ra trên đời này."
- "Tao cũng đóng vai người chị tốt bấy lâu nay đã đủ rồi. Tao sẽ dùng chính đôi mắt này đôi tay này tiễn mày đoạn cuối vậy...."
Một bên khác trên bầu trời xanh ngắt trong veo không một đán mây, âm thanh "phạch phạch.." thu hút sự chú ý của bọn người Lâm Thanh đang rảo bước nhanh chóng.
- "Không...không ổn rồi!"
- "Anh hai là chuyện gì? Là ai... trực thăng sao?
Đừng nói là anh Dạ anh ấy quay về rồi!"
Hứa Dương Dương đang đi cũng sững sờ nhìn về hướng bầu trời cùng chiếc trực thăng đen sang trọng đang dần tiếp đất.
Anh nheo đôi mắt lại đầy bất an, lo lắng.
- " Đó là Hàn Thiên Dạ, kẻ mà cả thái tử cũng phải dè chừng... Người luôn được gọi là máu lạnh vô tình."
Chợt anh nhận ra gì đó mà toát mồ hôi lạnh sau gáy.
- "CÁC NGƯỜI CÒN ĐỨNG ĐÓ LÀM GÌ? CHẠY ĐẾN ĐÓ ĐI, MAU LÊN ĐỪNG ĐỂ HẮN BẮT ĐƯỢC ĐƯỜNG UYÊN."
- "Vâng thưa cậu chủ. Người đâu... mau bảo vệ cô chủ nhỏ."
Từng cơn gió lùa vào lạnh lẽo bao trùm khắp không gian, Noãn Noãn không còn chút sức lực nào, cả cơ thể cô toàn là máu đang rỉ dài, từ trên xuống dưới là những vết thương đang nặng thêm.
Nhưng bên trong cơ thể lại đang phát thuốc kích tình, vừa đau vừa nóng lại tê dại, miên man khắp người, ánh mắt nhỏ lờ đờ nhìn mọi thứ xung quanh dần đi vào hư ảo.
Cô hoàn toàn buông xuôi bất lực trước hoàn cảnh, nước mắt vẫn rơi không kiểm soát.
Cô không còn sợ bất cứ thứ gì kể cả cái chết, những rào cản tâm lí dần được hình thành để bảo vệ nội tâm yếu đuối trước những kẻ điên dại đầy biến thái và nhục dục.
Trong mắt cô chỉ toàn bóng tối, một bóng tối ảm đạm đến thê lương, hình ảnh Hàn Thiên Dạ vẫn ẩn hiện trong tâm trí hòa cùng làn nước mắt là cùng cực của giới hạn chịu đựng.
Cô ấy ngất đi trong làn mưa roi da bằng thắt lưng, cơ thể nhỏ bé mềm nhũn rũ rượi ngã xuống không điểm tựa, hai cổ tay nhỏ vẫn đang bị treo lên lơ lửng đã trắng bệch.
- "Cuối cùng cũng ngất, con nhỏ này gan thật dám cắn vào cổ tao, đến rách cả da thịt."
- "Anh cả, nó có chết không, ngộ nhỡ..."
- "Các người còn thì thầm to nhỏ gì đó?"
- "Cô Hứa, con bé đó đã ngất rồi, đánh tiếp cũng vô dụng."
- "Dùng nước lạnh xối mấy lần rồi, chắc nó cũng sắp chết rồi đó cô.. Chúng tôi dù có thèm khát phụ nữ đến đâu cũng không có hứng với thi thể lạnh toát đâu."
- "MỘT ĐÁM VÔ DỤNG...
NẾU ĐÃ NHƯ VẬY, NHÂN LÚC NÀY HÃY HẠ NHỤC NÓ CHO TÔI.
TÔI MUỐN CÁC NGƯỜI ***** *** NÓ, ĐẾN KHI NÓ CHẾT.
CHỈ CÓ CHẾT ĐI VỚI THÂN THỂ BẨN THỈU NÓ MỚI KHIẾN TÔI NGUÔI GIẬN."
- "Cô Hứa..."
- "Nếu không làm được các người cũng nên đi cùng cô ta nhỉ?"
Ba tên đàn ông hôi hám lập tức tái mặt chúng nhìn về phía cô gái nhỏ. Lại nhỏ nhẹ mở lời đầy hèn nhát.
- "Được rồi, chúng tôi sẽ làm. Cô cũng nên giữ lời đưa thêm tiền đó.
Chúng mày kéo nó xuống đi.
Cưỡng b*c nó cho cô Hứa xem, đến khi nó chết thì chúng ta đi được rồi."
Đám nhà báo kế bên nghe đến dựng tóc gáy, ai cũng nói đây là người con gái hiền dịu có lòng vị tha bao dung rộng lớn nhưng e là... Mà bọn họ lại đang cảm thấy tội lỗi trước những gì mình làm...
Một tên ốm gầy đặt Noãn Noãn xuống sàn, đôi mắt hắn đầy vẻ không cam tâm mà có chút sợ.
- "Nếu chết rồi, thì đừng đến tìm tao."
- "Nhanh lên thằng khốn!"
- "Từ từ đã đại ca à... em..."
Hắn nhìn vào gương mặt xinh đẹp bị đánh đến đáng thương, làn da trắng mịn như tuyết đẫm máu, đúng thật là quá đẹp. Đến khi gần chết cũng vẫn đẹp như vậy, nhưng hắn lại không quen làm chuyện này trước mặt nhiều người...
Người đẹp ắt sinh họa.
Đôi tay dơ bẩn nhẹ nhàng chạm vào gương mặt đó, bàn tay hắn xé toạt quần áo cô, mà các phóng viên bên cạnh lại chăm chú ghi hình...
Tên này cũng dần cởi hết quần áo mình. Cô gái này thật đẹp, thử một lần cùng cô ấy đúng là không đáng tiếc...
*
"Bùm bùm, đùng,.... Ầm ầm..."
- "A... là chuyện gì...kẻ nào...ai dám phá nát chuyện tốt của tôi vào lúc này chứ."
Hứa Đường Uyên giận dữ hét lên gắt gao khó chịu.
Đám người hầu và vệ sĩ cùng đứng vào vị trí cùng đám phóng viên chắn trước cô ta hòng bảo vệ.
- "Tiểu thư, cô cẩn thận, đứng phía sau đi ạ?"
- "Có kẻ đột nhập, báo vói cậu chủ!"
- "Mau lên mau báo với..."
Cánh cửa nhà kho đổ sụp xuống, bóng dáng cao ngạo ngang tàn của người đàn ông bước xuống từ trực thăng riêng.
Hắn vẫn bá đạo và tự cao như vậy, chỉ là lần này vẻ mặt đằng đằng sát khí lạnh lẽo làm nhiệt độ xung quanh hạ xuống thấp.
Tháo đôi găng tay đen, Hàn Thiên Dạ vuốt vuốt mái tóc mình, chiếc áo khoác hắn bay nhẹ theo chiều gió, vừa tạo nên nét oai phong trượng nghĩa lại có chút ma mị đáng sợ.
Tiểu Cường trợ lí hắn đi trước mở đường, chỉ một quả lựu đạn nhỏ cánh cửa sắt khóa kĩ đã sập nát tanh bành, còn tạo ra một chấn động làm đám người bên trong kinh hồn bạc vía.
Hứa Đường Uyên nhìn vào bóng người cao lớn đang dần hiện rõ trước mắt mình, cô ta lần đầu cảm thấy hoảng, đây là dự liệu ngoài kế hoạch.
"Hắn đến rồi, Hàn Thiên Dạ thật sự đến rồi. Mình... mình phải làm sao đây?"
- "Cô chủ mau núp vào trong đi, kẻ này... cô mau trốn vào trong đi."
- "Chúng tôi là vệ sĩ Hứa gia dù chết cũng sẽ bảo vệ cô!"
Hầu gái lập tức đẩy xe lăn cô ta vào bên trong, mà đám vệ sĩ cũng lập thành hàng rào phòng thủ kiên cố, phía sau chúng là đám phóng viên dù sợ chết khiếp vẫn chăm chú quay hình về phía Hàn Thiên Dạ...
Bọn người Hứa Dương Dương cùng Lâm Thành cũng chạy vừa đến đó, khoảng cách của nhà kho và biết thự khá xa, nên họ mất chút thời gian.
Nhìn đại ác ma đã có mặt tại đây, gương mặt hắn lại lãnh đạm đến cùng cực. Đây là giới hạn của hắn. Lòng tự tôn của một người đàn ông.
Hắn không nói nhiều, chỉ cần một ánh mắt đã ra hiệu cho trợ lí tiểu Cường nổ súng, cơn mưa đạn từ ngoài vào trong, cả vệ sĩ cứng cỏi và đám phóng viên vây kín bên trong đều lần lượt ngã xuống như rạ kèm theo tiếng thét sợ hãi hoảng loạn.
- "Á.... đừng giết tôi.... "
- "Tôi bị ép, xin ngài tha mạng.... xin tha..."
"Pằng pằng pằng..... " tiếng súng dài triền miên vẫn không dứt trong cơn giận dữ, những kẻ cản bước chân hắn đều lần lượt ngã xuống....
Hứa Dương Dương mở to mắt nhìn tên này lộng quyền và tàn bạo, anh ta không dám tin vào mắt mình.
Dù đã hình dung rất nhiều về kẻ này, nhưng bộ dạng cao lớn và tàn bạo đó.
Khí chất đó.
Vẻ mặt không sợ trời không sợ đất, lại điềm nhiên đến khó tin như một chiếc mặt nạ sắt đá, nhưng nắm đấm chặt trong tay Hàn Thiên Dạ đã thu hút sự chú ý của Hứa Dương Dương.
Kẻ này không phải hữu danh vô thực, một mình hắn đến đây xưng "vương" hùng bá, từ lâu đã nghe tiếng, nay nhìn thấy đúng là khiến người đối diện không khỏi sợ hãi trước khí khái tàn bạo điên cuồng...
Thật không ngoa khi nói hắn là đại ác ma. Hắn đang kiềm chế cơn giận từ nội tâm bên trong mình...