- Bác sĩ Hoắc, đứa bé đã được đưa ra, tình trạng của bệnh nhân lại không được ổn định, nếu chúng ta tiến hành hai cuộc phẫu thuật liền thì e rằng bệnh nhân không chịu nổi.
- Bác sĩ Diệp, tiến hành thôi...
- Nhưng mà bác sĩ Hoắc, cô ấy vốn không thể sống được nữa rồi, chúng ta có phải là...
Hoắc Tử Minh mở một chiếc hộp ra, anh lấy trong đó một lọ bằng thủy tinh, đưa kim tiêm lấy thuốc trong đó ra.
- Bác sĩ Hoắc, anh làm gì vậy?
Hoắc Tử Minh tiêm thuốc đó vào người Phùng Lộ Phi. Khi bác sĩ Diệp nhìn lên, thấy tình trạng hiện tại của Phùng Lộ Phi đã dần ổn định hơn thì không khỏi kinh ngạc.
- Mau tiến hành phẫu thuật thôi.
- Được.
Bọn họ vừa phẫu thuật vừa cố gắng để ý đến tình trạng của bệnh nhân. Hoắc Tử Minh sau đó còn tiêm vào người Phùng Lộ Phi thêm hai lần thuốc nữa khiến bác sĩ Diệp ở bên cạnh cũng vô cùng ngạc nhiên. Anh ta cũng không biết đó là loại thuốc gì nữa.
Ca phẫu thuật đã qua được 4 tiếng. Vết thương ở đầu của Phùng Lộ Phi, Hoắc Tử Minh đã khâu lại xong xuôi, chỉ còn vết thương ở sau lưng nữa thôi. Bác sĩ Diệp vô cùng cẩn trọng trong từng bước. Cuối cùng, anh ta cũng đã lấy được viên đạn đó ra.
- Khâu lại vết thương… Bác sĩ Hoắc, tôi đã làm hết sức có thể rồi, đạn cũng đã lấy ra rồi, nhưng anh xem tình hình của cô gái này xem, cô ấy vốn dĩ là không thể sống được.
Điều này Hoắc Tử Minh biết. Anh giúp bác sĩ Diệp khâu lại vết thương cho Phùng Lộ Phi.
“Lộ Phi, anh phải làm gì đây? Tất cả mọi cách anh đã dùng hết, thật sự không thể cứu em được sao?”
..........................................
Đèn phòng phẫu thuật tắt, cửa phòng cũng mở ra.
Từ Dịch Phàm thấy thế vội vàng đứng dậy đi đến chỗ cửa phòng. Vì chuyện Phùng Lộ Phi mà cả Từ gia, Phùng gia, Triệu Chí Dương, Trương Uyển Tâm, Trình Minh Viễn rồi Tống Thừa Huân đều đến hết cả.
Từ Dịch Phàm thấy vậy vội hỏi:
- Bác sĩ, tình hình vợ tôi thế nào rồi? Ca phẫu thuật của mọi người thành công chứ? Phải không?
- Thật sự xin lỗi Từ tiên sinh, nhưng chúng tôi đã làm hết sức có thể rồi. Mong gia đình đừng quá đau buồn. Theo như tình hình hiện tại thì may ra cô ấy còn có thể trụ được 1-2 giờ nữa thôi. Còn đứa trẻ đã được phẫu thuật đưa ra, tình hình vẫn rất ổn.
Từ Dịch Phàm suýt nữa đã ngã, may mà có Trình Minh Viễn đỡ. Phùng Phu nhân nghe xong sốc quá đã ngất xỉu, Từ Phu nhân không tin vào sự thật này, Trương Uyển Tâm lau nước mắt.
……………………………….
Phùng Lộ Phi được đưa về phòng chăm sóc đặc biệt, tất cả mọi người đều ở bên cạnh cô. Lúc này ống thở, kim truyền trên người Phùng Lộ Phi đã được gỡ bỏ hết rồi.
Từ Dịch Phàm nắm chặt lấy tay cô, những giọt nước mắt của anh rơi xuống. Đây chỉ là trò đùa thôi đúng không? Không phải, đây chỉ là một cơn ác mộng, chắc chắn chỉ là cơn ác mộng.
Hoắc Tử Minh cũng đang ở trong phòng, anh nhìn Phùng Lộ Phi, tự trách bản thân mình. Ngày trước Hoắc Tử Minh anh không thể cho Phùng Lộ Phi cô cuộc sống hạnh phúc, bây giờ anh lại không cứu được mạng sống của cô. Anh trách mình vô dụng quá.
Phùng Lộ Phi từ từ mở mắt, người đầu tiên cô nhìn thấy là Từ Dịch Phàm. Giọng anh đầy đau đớn:
- Lộ Phi, em không sao đâu, nhất định sẽ không sao đâu. Mọi chuyện sẽ ổn, sẽ ổn thôi mà.
Phùng Lộ Phi nhíu mày nhìn Từ Dịch Phàm ở bên cạnh, cô không thể nói được gì nữa cả.
Từ phu nhân cùng y tá bế đứa trẻ đi đến, đặt bên cạnh giường của Phùng Lộ Phi. Từ Dịch Phàm nói:
- Lộ Phi, đây là con của chúng ta, em thấy không, thằng bé rất giống anh đấy, không phải giống em đâu.
Phùng Lộ Phi cố gắng liếc nhìn đứa bé ở bên cạnh, đứa bé đang ngủ, trong thật đáng yêu.
Mọi người xung quanh nghe thấy những lời này thì kìm lòng không nổi, nước mắt rơi xuống.
Thấy những giọt nước mắt của Từ Dịch Phàm rơi xuống, tay của Phùng Lộ Phi run run đưa lên định lau nước mắt đi cho anh nhưng anh lại nắm chặt luôn tay đấy của cô.
- Lộ Phi, em sẽ không sao, em phải ở bên cạnh anh và con nữa. Cố gắng lên, em phải cố lên.