Anh vội cầm lấy điện thoại, bấm số của Triệu Chí Dương. Phải sau 4 hồi chuông, người bên kia mới nghe máy.
- Triệu Chí Dương, đừng có nói với mình là bây giờ cậu vẫn chưa lên máy bay đấy nhé? Muộn rồi thấy chưa?
- “Dịch Phàm, bình tĩnh, bình tĩnh một chút đi. Mình vừa mới lên, máy bay cũng chuẩn bị cất cánh rồi. Yên tâm, mình sẽ trao món đồ này đến kịp lúc cho cậu. Đừng giận.”
- Nếu như mà cậu về không kịp thì sao?
- “Thì tùy cậu xử lý.”
Từ Dịch Phàm gật đầu, lúc này trông gương mặt anh đã có vẻ bình tĩnh hơn lúc vừa rồi.
- Được. Cậu bây giờ tốt nhất là nên cầu nguyện máy bay về thành phố A đừng có trễ, nếu không thì đừng có trách.
- “Mình biết rồi, biết rồi.”
Không lâu sau, Từ Dịch Phàm cũng tắt máy. Thời gian cứ lẳng lặng trôi qua như vậy càng khiến anh sốt ruột. Chỉ mong mọi thứ hôm nay anh sắp xếp có thể được thực hiện đầy đủ.
………………………………
Nhà hàng.
Đã 6 giờ 45 tối nhưng Từ Dịch Phàm vẫn chưa thấy mặt của Triệu Chí Dương đâu cả.
Cũng may vừa rồi Phùng Lộ Phi gọi điện nói cô sẽ đến muộn một chút vì kẹt xe. Nếu như cô mà đến bây giờ thì chính Từ Dịch Phàm anh cũng chẳng biết nên xử lý cái khung cảnh trong phòng kia như thế nào nữa.
- Cái tên Triệu Chí Dương này, bò từ sân bay đến đây hay sao mà lâu như vậy chứ. Sắp muộn đến nơi rồi.
Từ Dịch Phàm liên tục nhìn đồng hồ. Nếu như Triệu Chí Dương mà làm hỏng việc, chắc anh sẽ lột da tên này thật.
- Dịch Phàm!
Đúng lúc này, xe của Triệu Chí Dương dừng ở đó. Triệu Chí Dương lao vội xuống xe, cầm theo chiếc túi đưa cho Từ Dịch Phàm:
- Bạn thân à, nhiệm vụ đầy gian lao và nguy hiểm này mình đã hoàn thành xong cả rồi.
- Vừa kịp giờ. Nếu như cậu đến muộn một chút nữa thôi, làm hỏng việc của mình thì cậu chết chắc rồi.
- Mình sao dám chứ. Thôi được rồi, mình về trước đây, cả chiều ngồi chờ máy bay mệt chết rồi. Phải rồi, chuyện xong kết quả thế nào thì nhớ phải báo ngay cho mình biết đấy.
- Biết rồi.
Triệu Chí Dương đang định rời đi thì vừa đúng lúc nhìn thấy Phùng Lộ Phi lái xe đi đến. Từ Dịch Phàm nhìn cô mà hết sức ngạc nhiên. Kẹt xe mà sao vẫn đến sớm như vậy?
- Ủa Chí Dương, sao anh lại ở đây vậy? Vừa dừng xe, Phùng Lộ Phi đã vội bước xuống, đứng ngay trước mặt Từ Dịch Phàm và Triệu Chí Dương.
- À, hôm nay anh cũng đến đây ăn, không ngờ lại gặp Dịch Phàm ở đây. Cậu ấy nói là hẹn với em.
- Anh có rảnh không, vào ngồi cùng với bọn em cho vui?
Liếc nhìn Từ Dịch Phàm, Triệu Chí Dương đã ngay lập tức nhìn thấy ánh mắt hình viên đạn của người bạn thân này. Dĩ nhiên là Triệu Chí Dương anh không thể ở đây lúc này.
- Em nói thế thì anh ngại quá, bữa cơm riêng tư của vợ chồng em sao anh dám chen ngang vào được chứ. Thôi để hôm khác chúng ta tụ họp cũng được, hôm nay dành không gian riêng cho hai người.
- Em…
- Chí Dương, chẳng phải cậu nói cậu bận hay sao?
- Ừ ừ, bận. Vậy anh đi trước nhé.
Từ Dịch Phàm đã đe dọa bằng câu nói kia, Triệu Chí Dương anh mà không chạy nhanh thì chắc chết rồi.
- À phải Dịch Phàm, em xin lỗi vì đến hơi muộn.
- Không muộn giờ đâu, cũng vừa kịp lúc mà. Đến giờ rồi, chúng ta cũng mau vào bên trong đi.
- Vâng.
Từ Dịch Phàm đi vào trước, trong lòng anh lúc này cũng đang lo lắng lắm. Dù sao cũng là lần đầu tiên đi tỏ tình, không run mới lạ. Nhưng tất cả vì tương lai của Từ Dịch Phàm anh và Phùng Lộ Phi cô, lần này anh nhất định phải thật mạnh dạn, phải để cô thấy được tấm chân tình của anh.
Trong khi đó, Phùng Lộ Phi cũng lo lắng không kém. Mồ hôi tay đã đổ ra, vì lo lắng quá nên Phùng Lộ Phi đã nắm chặt hai bàn tay lại. Cô chưa từng chủ động đi tỏ tình với bất kỳ ai, với Từ Dịch Phàm lần này chính là lần đầu tiên. Biết làm sao đây, cô chỉ sợ là lát nữa không cẩn thận lại nói sai câu gì đó thì coi như là đi tong luôn.
Nhưng rốt cuộc, Phùng Lộ Phi vẫn cố gắng bình tĩnh lại, hít vào rồi lại thở ra. Vì hạnh phúc cả đời, phải thử một lần thôi!