- Uyển Tâm, cậu cũng biết đấy, Hiểu Nguyệt đã hiểu lầm mình bao nhiêu lâu nay, cũng không cho mình một cơ hội giải thích nào cả. Hôm qua mình cũng Từ Dịch Phàm về Phùng gia, Hiểu Nguyệt còn cho rằng mình về để ra oai, tỏ vẻ với chị ấy nữa.
- Haizzz… Cũng thật khổ cho cậu thật đấy. Bà chị Hiểu Nguyệt này cũng yêu Từ Dịch Phàm mà. Sao mà chị ấy có thể chịu nổi khi thấy em gái mình kết hôn với người mình yêu chứ. Đến cả một người đơn giản như mình cũng chẳng chịu nổi huống chi là chị ấy. Đúng, Trương Uyển Tâm nói đúng. Chẳng ai có thể vui vẻ khi người mình yêu bị em gái cướp mất.
- Chuyện hiểu lầm của mình và Hiểu Nguyệt cậu cũng biết rõ rồi còn gì. Mình vốn chẳng làm gì sai trong chuyện đó cả. Nhưng rốt cuộc thì chị ấy lại đổ tất cả lỗi lên đầu mình.
- Ừ. Tính tình của chị Hiểu Nguyệt từ trước đến nay vẫn luôn có phần đanh đá, hơi chảnh chọe lại kiêu căng nữa. Những anh chàng muốn làm bạn trai của chị ấy cũng chỉ vì gia đình nhà chị ấy giàu thôi. Lũ ấy toàn là một lũ lợi dụng ấy mà. Còn Phùng Lộ Phi cậu, cậu không quá hiền lành như mấy nữ chính trong tiểu thuyết, cũng không quá cá tính mạnh mẽ gì cả. Một khi cậu đi cùng với Hiểu Nguyệt thì tất nhiên bọn con trai kia sẽ chọn cậu thay vì chị ấy rồi. Nếu không hiểu lầm thì cũng lạ.
- Đến nay Hiểu Nguyệt vẫn luôn cho mình là người phá đám tất cả các mối quan hệ của chị ấy.
Trương Uyển Tâm lau miệng, nói:
- Trước đây vốn đã vậy, kể từ khi cậu kết hôn với Từ Dịch Phàm, mọi chuyện càng căng thẳng hơn là đúng rồi. Nhưng chẳng phải cậu gánh hết mọi chuyện cho Phùng Hiểu Nguyệt rồi còn gì. Chị ấy đúng là chẳng suy nghĩ trước sau gì hết. Toàn nghĩ sai cho những người quan tâm mình.
- Chị ấy sẽ không nghĩ như cậu đâu.
- Mà thôi, đi ăn trưa đi. Chiều nay mình có một vụ kiện nên không tiếp chuyện với cậu được.
- Được rồi. À phải, gần đây mình biết được một nhà hàng mới mở cũng ngon lắm đấy. Chúng ta đến đó ăn thử xem.
- Đi thôi.
Trương Uyển Tâm tính tiền café, sau đó cùng Phùng Lộ Phi đến nhà hàng khác dùng bữa trưa.
……………………………………
Tập đoàn Từ Thị.
Từ Dịch Phàm đang giải quyết một số công việc. Tống Nhã Nhược cũng ngồi đối diện anh.
- Em không nghĩ là anh lại đồng ý lời phỏng vấn của bên tạp chí Kinh tế kia đâu. Từ trước đến nay anh không phải là người dễ dàng để cho người ta phỏng vấn như thế.
- Dự án ở thành phố S đang rất được dư luận quan tâm. Tôi cũng chỉ muốn dự án này được quan tâm hơn nữa thôi. – Từ Dịch Phàm trả lời nhưng lại không nhìn Tống Nhã Nhược.
- Anh nghĩ đấy là một câu trả lời à?
- Vậy em nghĩ tôi cần cho em một câu trả lời như thế nào đây? Sao em không tự tìm cho mình câu trả lời đi?
Từ Dịch Phàm ngẩng đầu lên nhìn Tống Nhã Nhược. Giọng nói của anh có phần bình thản và hơi lạnh lùng.
- Anh nói vậy là có ý gì hả Dịch Phàm? Em nên hiểu nghĩa của câu này là gì đây hả?
- Tôi không quan tâm việc em nghĩ câu nói đấy của tôi như thế nào. Tùy em hiểu nó thế nào cũng được. Với lại, tôi muốn nhắc em một lần nữa, đây là tập đoàn chứ không phải ngoài đường đâu. Cách xưng hô của em với tôi cũng nên có sự khác biệt.
Tống Nhã Nhược nhíu mày:
- Kể từ khi anh kết hôn với Phùng Lộ Phi cho đến giờ, anh quả thật đã thay đổi quá nhiều.
- Con người ai mà chẳng thay đổi chứ. Thay đổi để làm mới chính mình cũng là một điều tốt đấy.
- Anh với Phùng Lộ Phi…
- Đây không phải ở nhà nên em nói chuyện giữ ý một chút. Nếu em không còn chuyện gì khác thì có thể đi làm việc được rồi. Tôi cũng bận lắm, không có thời gian nói linh tinh với em đâu.
- Anh…
Tống Nhã Nhược rất tức giận, cầm mấy bản tài liệu báo cáo gì đó rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Vừa ra đến cửa thì cô ta gặp ngay Triệu Chí Dương. Anh ta giơ tay lên, đang định kèm theo lời chào thì Tống Nhã Nhược đã vội đi ngay rồi, chẳng quan tâm đến Triệu Chí Dương.