Phùng Lộ Phi chào vị phu nhân kia.
- Cháu chào cô.
- À, Lộ Phi đây mà, chào cháu. Sau 1 tháng không gặp, trông cháu càng ngày càng đẹp ra đấy.
- Cảm ơn cô, cô cũng rất đẹp đấy ạ.
Nghe thấy lời của Phùng Lộ Phi, vị phu nhân kia cười rất vui vẻ:
- Cháu cứ nói quá thế chứ. Cho dù hôm nay cô có nổi bật thế nào cũng không bằng mẹ chồng cháu đâu.
- Bà vào trong kia đợi tôi một chút nhé.
- Được.
Phùng Lộ Phi cùng Từ Phu nhân đi tiếp những khách khác. Còn bên kia, Từ lão gia và Từ Dịch Phàm cũng đang nói chuyện với vài người.
- Ôi, bà thông gia... - Giọng của Phùng phu nhân vang lên.
- Chào bà.
Người của Phùng gia xuất hiện, gồm có Phùng lão gia, Phùng phu nhân, Phùng Vĩnh Khang, nhưng Phùng Hiểu Nguyệt thì không thấy. Từ lão gia và Từ Dịch Phàm thấy vậy cũng đi đến chỗ bọn họ.
- Chúc mừng sinh nhật bà. Đây là món quà chúng tôi đặc biệt chuẩn bị cho bà, mong rằng bà sẽ thích.
- Cảm ơn rất nhiều. - Bà thông gia, Lộ Phi không gây phiền phức gì cho bà đấy chứ? Tôi chỉ sợ con bé không hiểu chuyện mấy sẽ khiến bên nhà không vui thôi.
- Làm gì có chứ, Lộ Phi rất ngoan. Lộ Phi à, bố mẹ và anh trai con đến, cứ nói chuyện với họ đi.
- Con biết rồi ạ.
Phùng Lộ Phi đưa ba người trong gia đình đến bàn khác, ngồi nói chuyện với họ một lúc. Từ Dịch Phàm cũng xuất hiện chào hỏi. Bọn họ nói chuyện được vài câu thì Phùng Lộ Phi nói còn phải đi tiếp khách nên cùng Từ Dịch Phàm rời khỏi chỗ đấy luôn.
………………………………….
- Bác Từ...
Tống Nhã Nhược vừa lên tiếng vừa đi đến. Trông hôm nay Tống Nhã Nhược rất xinh đẹp và quyến rũ. Hẳn là trước khi đến đây, Tống Nhã Nhược đã chuẩn bị hết sức kỹ lưỡng.
- Nhã Nhược, cháu đến rồi đấy à?
- Cháu xin lỗi, hôm nay cháu có chút việc bận nên không thể đến sớm giúp bác được, bác đừng trách.
- Sao có thể trách cháu được.
Tống Nhã Nhược hướng mắt nhìn sang chỗ của Phùng Lộ Phi và Từ Dịch Phàm, nở một nụ cười mỉm. Cuối cùng Phùng Lộ Phi cũng đã nhớ ra, cô gái này đã từng xuất hiện tại hôn lễ của cô và Từ Dịch Phàm. Nhìn kỹ mà nói, ánh mắt mà Tống Nhã Nhược nhìn Từ Dịch Phàm thật chẳng “bình thường” gì, hơn nữa còn rất “mờ ám“. Mà cũng phải công nhận là hôm nay Tống Nhã Nhược ăn mặc vô cùng quyến rũ, hút hồn người đối diện, trong khi Phùng Lộ Phi cô mặc đơn giản, trang điểm cũng nhẹ nhàng. Nếu so ra thì Phùng Lộ Phi vẫn là người kém thu hút hơn Tống Nhã Nhược.
- Bác Từ, đây là món quà sinh nhật cháu tặng cho bác, bác thử mở ra xem có thích không ạ.
Từ Phu nhân nhận món quà từ tay Tống Nhã Nhược, khi mở ra thì thấy đó là một chiếc trâm cài áo trông rất đẹp.
- Đẹp quá. Những món quà mà cháu tặng cho bác món nào cũng rất đẹp, cảm ơn cháu.
- Không có gì đâu ạ.
Phùng Lộ Phi cùng Từ phu nhân đi tiếp khách. Thỉnh thoảng Phùng Lộ Phi vẫn quay đầu lại nhìn Từ Dịch Phàm. Hình ảnh đập vào mắt Phùng Lộ Phi chính là cảnh Từ Dịch Phàm đang nói chuyện với Tống Nhã Nhược. Không biết bọn họ đang nói gì nữa. Đến lúc này Phùng Lộ Phi có thể chắc chắn một điều, Tống Nhã Nhược chính là người tình bên ngoài kia của Từ Dịch Phàm. Xem ra thì quan hệ giữa Tống Nhã Nhược với Từ phu nhân thì hình như bọn họ cũng rất thân thiết, Từ phu nhân có vẻ như rất quý mến Tống Nhã Nhược thì phải. Tống Nhã Nhược này có vẻ rất được lòng nhiều người. Tự dưng Phùng Lộ Phi lại cảm thấy bản thân mình yếu thế trước Tống Nhã Nhược.
Bữa tiệc chính thức bắt đầu!
Phùng Lộ Phi ngồi bên cạnh Từ Dịch Phàm nhìn lên bục phía trên, Từ Phu nhân đang phát biểu.
- Hôm nay cô nhìn tôi với ánh mắt thật lạ. - Từ Dịch Phàm một tay cầm ly champagne vừa hỏi.
- Lạ? Tôi chẳng thấy có gì lạ cả. – Phùng Lộ Phi trả lời hết sức bình thường, coi như không quan tâm.
- Vậy ánh mắt cô nhìn tôi và Tống Nhã Nhược nên gọi là ánh mắt gì đây? Nghi ngờ, soi mói?
Từ Dịch Phàm quay sang nhìn Phùng Lộ Phi, hỏi móc ngoáy cô. Công nhận là khi nhìn bộ dạng của Phùng Lộ Phi lúc này, Từ Dịch Phàm cảm thấy vô cùng thích thú.
Phùng Lộ Phi nhíu mày:
- Anh muốn nói gì đây?
- Ghen hả?