- Sao thế, không trả lời được à?
- Thế cậu bảo mình nên trả lời cậu như thế nào đây?
- Gì vậy? Tình cảm của cậu thì chính bản thân cậu phải biết chứ? Cậu yêu Từ Dịch Phàm hay không cậu cũng không biết à?
Phải, chuyện tình cảm của Phùng Lộ Phi cô thì đương nhiên cô phải biết rõ hơn Trương Uyển Tâm rồi. Nhưng chẳng hiểu sao chính bản thân cô vẫn chẳng thể rõ ràng được chuyện tình cảm với Từ Dịch Phàm. Rốt cuộc, giữa cô và anh có xuất hiện chữ “yêu” mà Trương Uyển Tâm nói không?
- Lộ Phi, mình nói này, bây giờ cậu đang là vợ của Từ Dịch Phàm, có đúng không? Hai người sớm tối chạm mặt như vậy, chẳng lẽ đến một chút tình cảm cũng không có hay sao?
- Cũng không phải là không có. Dạo gần đây bọn mình hòa thuận hơn hẳn, không còn tranh cãi như những ngày đầu nữa.
- Thế cậu có thấy trong tình cảm ấy có gì lạ không? Ví dụ như cậu thấy Từ Dịch Phàm là một người rất đặc biệt chẳng hẳn, hay là đã từng thử nghĩ sẽ sống hòa thuận với anh ấy chưa?
Phùng Lộ Phi bỗng nhiên mím môi lại. Những ngày qua, cô sống một cuộc sống bình lặng bên cạnh Từ Dịch Phàm, cảm thấy thời gian trôi qua không còn nhạt nhẽo như trước nữa. Những suy nghĩ về Từ Dịch Phàm cũng thay đổi, là biểu hiện cho cái gì đây?
- Trông cậu thế này, biết là hỏi những câu cao siêu như thế cậu sẽ không trả lời được mà. Vậy bây giờ mình hỏi sang câu khác, thời gian gần đây cậu còn nghĩ đến chuyện cùng Từ Dịch Phàm ly hôn không? Phải trả lời thật lòng đấy, cấm nói linh tinh.
- Không nghĩ đến nữa.
- Vậy cậu có thấy cuộc sống hiện giờ rất tốt không?
- Rất tốt.
Trương Uyển Tâm gật đầu không nói gì. Phùng Lộ Phi thấy thế thì nhíu mày lại, chẳng hiểu ý tứ của cô bạn này là gì.
- Rốt cuộc là cậu muốn nói gì vậy?
- Mình bảo này, cậu cảm thấy cuộc sống hiện tại rất tốt và cũng không có ý định ly hôn chứ gì? Thế tại sao cậu không tiếp tục sống cuộc sống này đến trọn đời luôn đi?
- Cái gì?
Quả thật hôm nay, Trương Uyển Tâm đã nói khá nhiều câu khiến Phùng Lộ Phi phải kinh ngạc. Cứ nghĩ hôm nay sẽ nói chuyện thoải mái, nào ngờ Trương Uyển Tâm lại nói về cuộc hôn nhân của Phùng Lộ Phi và Từ Dịch Phàm, biến nó thành chủ đề chính.
- Cậu và Từ Dịch Phàm sống vui vẻ yên ổn như thế, tốt quá rồi còn gì. Cậu với anh ấy là vợ chồng thật sự chứ có phải hàng giả đâu mà lo. Nếu như cuộc sống hiện nay của hai người đã tốt đẹp như vậy thì sao cậu với Từ Dịch Phàm không nghĩ đến chuyện gắn bó lâu dài? Không lẽ bây giờ cậu vẫn muốn cùng Từ Dịch Phàm ly hôn rồi đi tìm lại tình yêu sao? Với Tử Minh?
- Ý của mình không phải là như thế. Nhưng chuyện này, mình chẳng thấy Từ Dịch Phàm nói gì cả.
- Ơ… Thế cậu còn muốn Từ Dịch Phàm nói gì nữa? Nếu bây giờ anh ấy chưa tỏ tình với cậu thì sao cậu không chủ động đi?
- Chủ.. chủ động?
Phùng Lộ Phi đúng là từ trước đến nay khá thích mấy công việc mạo hiểm, nhưng bảo cô đi tỏ tình như thế này… - Trương Uyển Tâm, da mặt mình mỏng lắm.
- Mình biết da mặt cậu mỏng lắm. Nhưng mà Phùng Lộ Phi, cậu đem so sánh hạnh phúc cả đời với chuyện ngượng mặt xem, cái nào đáng giá hả? Cậu ấy, có thể hạnh phúc hay không thì tùy thuộc vào việc mặt cậu có đủ dày hay không thôi. Đợi Từ Dịch Phàm nói trước thì đến bao giờ?
- Cậu nói như vậy nghe cũng có lý đấy. Nhưng mà đứng trước mặt Từ Dịch Phàm, mình chỉ sợ mình run quá rồi quên hết thôi.
Trương Uyển Tâm vỗ nhẹ vào bàn tay của Phùng Lộ Phi, gương mặt trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết:
- Yên tâm đi, không sao cả. Mình tin kiểu người như Từ Dịch Phàm sẽ không lôi chuyện cậu đi tỏ tình ra làm trò đùa đâu.
- Thật chứ?
- Thật, mình nói dối cậu làm gì chứ. Mà này, tối nay cậu với Từ Dịch Phàm cùng đi dùng bữa thì nhân tiện đó nói luôn. Bữa tối lãng mạn như thế, nói chuyện này là thích hợp nhất.
- Nhưng không hiểu sao mình cứ sốt ruột quá.
Ngay lúc này đây, mồ hôi từ hai bàn tay của Phùng Lộ Phi cứ chảy hết ra, tim đập nhanh hơn lúc bình thường.
- Bình tĩnh bình tĩnh, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nghe lời mình. Nào, hút vào… thở ra…
Mấy cái bài tập hít vào rồi thở ra của Trương Uyển Tâm đến cuối cùng vẫn chẳng được cái tác dụng gì. Phùng Lộ Phi vẫn run bắn người lên vì sợ. Đây là lần đầu tiên cô đi tỏ tình với một người đàn ông.