- Anh nói gì cơ?
- Dự án ấy, tôi không thể để tuột khỏi tay được. Em cho rằng tôi tin tưởng em thì sẽ không nghi ngờ em sao? Tống Nhã Nhược nắm chặt hai bàn tay lại, không nói được gì cả. Cô ta cứ tưởng bản thân đã hiểu rất rõ về Từ Dịch Phàm nhưng thực tế thì lại chẳng hiểu một chút gì về anh cả.
Từ Dịch Phàm thấy bộ dạng của Tống Nhã Nhược lúc này, anh càng đắc ý tiếp tục nói:
- Mọi chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của em rồi, và bây giờ tôi cho em hai sự lựa chọn, một là em đừng nói gì cả, coi như chuyện này chưa từng xảy ra, em cũng không có liên quan gì đến việc dự án bị lộ, tiếp tục làm Phó giám đốc, tôi sẽ không nói gì thêm nữa. Còn hai là em rời khỏi tập đoàn Từ Thị. Em chọn thế nào là tùy em.
- Anh nói như vậy, quan hệ giữa chúng ta chẳng phải đã đi đến đường cùng rồi sao? Anh bảo em nên chọn thế nào?
- Không phải do tôi khiến em đi đến bước đường này mà là do chính em tự đi thôi. Ngay từ đầu tôi đã nói với em là tôi không nghĩ là tôi sẽ kết hôn với em. Nếu như em không để lộ chuyện dự án, tôi vẫn tin chúng ta còn có thể làm bạn.
Tống Nhã Nhược cười nhếch mép:
- Từ Dịch Phàm, em nói cho anh biết, những gì em đã quyết định, em sẽ không bao giờ thay đổi.
Nói xong cô ta nhanh chóng bước ra khỏi phòng làm việc của Tổng giám đốc. Từ Dịch Phàm nhắm mắt thở dài, quay trở lại bàn làm việc. Anh nhìn chiếc điện thoại đặt trên bàn, rồi cầm lấy gọi cho Phùng Lộ Phi:
- Trưa nay dùng bữa với tôi được không?
- “Dùng bữa với anh sao? Sao hôm nay anh lại có lòng như vậy chứ? Hay anh bị ốm vậy? Mà cũng không phải, sáng nay tôi thấy anh vẫn rất bình thường mà? Rốt cuộc thì anh bị làm sao vậy hả?” – Phùng Lộ Phi nói với giọng móc ngoáy, có ý cười.
- Em không muốn đi à? Thế thì thôi vậy.
- “Được rồi, được rồi, tôi đi là được chứ gì. Chẳng mấy khi anh ngỏ lời mời tôi, với lại tôi cũng đang đói, trưa nay cũng chưa có ai mời tôi cả. Đi với anh cũng không có vấn đề gì cả.”
- Nghe em nói vậy, tôi cũng thấy em thật đáng thương đấy. Sao lại không có ai mời đi ăn vậy?
Từ Dịch Phàm vừa nói vừa mỉm cười vui vẻ. Còn Phùng Lộ Phi ở đầu dây bên kia thì bĩu môi.
- Đáng thương? Có mà anh đáng thương ấy. Thế thì hôm nay đi ăn ở đâu đây hả Từ Tổng?
- “Nhà hàng Nhật Nguyệt được không. Em đang ở đâu, tôi sẽ đến đón em.” – Từ Dịch Phàm nói nhẹ nhàng.
- Thôi khỏi, lát nữa tôi tự lái xe đến, không cần anh phải đến đón đâu. Nhưng mà hẹn mấy giờ để tôi còn biết?
- “11 giờ 30”
- Tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ đến chỗ đó. Bây giờ tôi còn bài phải viết nốt bài đã, tạm biệt.
Nói xong Phùng Lộ Phi tắt máy ngay và tiếp tục viết bài, Từ Dịch Phàm không kịp nói gì thêm.
................................................
11 giờ 30. Nhà hàng Nhật Nguyệt.
Phùng Lộ Phi đẩy cửa vào bên trong thì đã thấy Từ Dịch Phàm ngồi sẵn ở đó rồi. Cô nhẹ nhàng đi đến:
- Từ Tổng anh cũng đến sớm thật đấy, tôi cứ nghĩ là tôi đến sớm hơn anh cơ. Anh ngồi đây bao lâu rồi?
- Cũng mới thôi. Cô ngồi đối diện với Từ Dịch Phàm, đúng lúc đó nhân viên phục vụ đi đến. Hai người xem thực đơn rồi gọi món.
- Sao hôm nay lại có nhã hứng mời tôi đi ăn trưa vậy? Tình nhân xinh đẹp của anh đâu rồi?
- Em muốn nói gì đây?
- Không đúng sao? Đáng lý ra anh nên đi cùng với cô tình nhân lâu năm kia thay vì người vợ mới cưới hơn 1 tháng như tôi.
- Nếu tôi nói với em, tôi và cô ấy không còn quan hệ gì nữa thì em có tin tôi không vậy?
Phùng Lộ Phi đang uống li nước lọc, nghe Từ Dịch Phàm nói vậy thì cô ho sặc sụa. Từ Dịch Phàm thấy vậy lắc đầu rồi đưa cô chiếc khăn:
- Làm gì mà em ho dữ vậy? Đến uống nước mà cũng sặc sao? Tôi nên nói em như thế nào đây?
Phùng Lộ Phi vỗ vỗ ngực:
- Anh đang đùa tôi hả?
- Đùa cái gì?
- Lại còn hỏi. Anh và cô gái kia mà không còn quan hệ gì nữa sao? Hôm nay không phải 1/4 đâu mà nói vậy.
Từ Dịch Phàm nhìn thẳng vào mắt Phùng Lộ Phi:
- Tôi không nói đùa với em đâu.
Phùng Lộ Phi cũng nhìn Từ Dịch Phàm, cô có chút băn khoăn. Anh bảo anh không nói đùa, thật chứ?
Rồi nhân viên phục vụ cũng mang đồ lên cho họ. Phùng Lộ Phi cúi đầu xuống cắt thịt bò, không để ý đến Từ Dịch Phàm nữa.