Hôm nay Từ Dịch Phàm nói với Phùng Lộ Phi là anh bận đi gặp đối tác, rất có thể sẽ về muộn nên bảo cô không cần chờ cơm. Vốn định rủ Trương Uyển Tâm ra ngoài thì nào ngờ có một vị khách không mời mà đến. Đó là Lưu Cảnh Dương – Tổng giám đốc của tập đoàn đá quý Lưu Thị, cũng là một trong Tứ tổng nổi tiếng của thành phố B, bạn thân của Từ Dịch Phàm.
- Lộ Phi, em còn nhớ anh không vậy?
Lưu Cảnh Dương vừa gặp được Phùng Lộ Phi, chưa kịp chào hỏi gì thì anh đã hỏi ngay câu này.
- Lưu Tổng đỉnh đỉnh đại danh của thành phố B thì sao em dám quên chứ? Em còn nhớ lần cuối chúng ta gặp nhau là trong đám cưới của em và Dịch Phàm. Cũng nhanh thật, mấy tháng rồi.
- Không ngờ em vẫn còn nhớ đến anh.
- Được rồi, anh mau vào bên trong đi.
Phùng Lộ Phi và Lưu Cảnh Dương ngồi xuống sofa ở phòng khách, cô còn dặn thím Vương mang trà và một ít hoa quả ra nữa.
- Cảnh Dương, anh đến thành phố A khi nào vậy?
- Mới đến sáng nay thôi, công tác ấy mà. Chiều mai anh lại trở về thành phố B, công việc dạo này cũng bận rộn quá, không có thời gian đi chơi ở thành phố A xinh đẹp này.
- Cũng tiếc thật đấy. Mà anh đã gọi điện cho Dịch Phàm chưa? Hôm nay anh ấy bảo là phải đi tiếp đối tác nên về hơi muộn một chút.
- Vừa rồi trước khi đến đây anh cũng gọi cho Dịch Phàm rồi, cậu ấy bảo sẽ trở về nhanh nhất có thể. Với lại cậu ấy bảo muốn nhờ việc gì đó, không biết là việc gì nữa. Em có biết không?
Phùng Lộ Phi lắc đầu, tay vẫn cầm ấm trà rót cho Lưu Cảnh Dương:
- Chuyện đấy thì em làm sao biết được chứ? Nhưng mà nghe anh nói, chắc không phải chuyện hay ho gì đâu nhỉ?
- Có lẽ vậy.
Đúng lúc này, Phùng Lộ Phi nghe thấy tiếng xe ô tô. Không cần phải đoán, cô cũng nhận ra Từ Dịch Phàm đã trở về.
Không lâu sau thì Từ Dịch Phàm cũng bước vào trong. Gặp Lưu Cảnh Dương, gương mặt của anh trở nên vui vẻ hơn bao giờ hết:
- Cảnh Dương, cậu đến thật đúng lúc đấy.
- Nghe câu nói này của cậu thì mình cũng an tâm hơn rồi. Chỉ sợ mình đột ngột đến đây khiến cậu không thích thôi.
- Nếu mà cậu không đến thành phố A thì không khéo vài ngày tới mình phải đến tận thành phố B để tìm cậu nhờ một số việc đấy. Cậu đúng là hiểu ý mình quá nên mới đến đúng lúc như vậy. Được rồi, lên thư phòng mình, mình có chuyện muốn nói với cậu.
Lưu Cảnh Dương lúc này quay sang nhìn Phùng Lộ Phi, nở một nụ cười và nói với cô:
- Có gì lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp nhé?
- Vâng.
- À phải rồi Lộ Phi, nhờ em nói với thím Vương bảo thím ấy làm nhiều đồ một chút, tối nay tôi muốn giữ Cảnh Dương ở lại đây.
- Em biết rồi.
Phùng Lộ Phi nhìn Từ Dịch Phàm và Lưu Cảnh Dương thân thiết như vậy khiến cô không khỏi băn khoăn. Nhìn bộ dạng của hai người này bây giờ, không phải là bọn họ… có quan hệ mờ ám đấy chứ?
…………………………
Sau khi vào bếp dặn dò thím Vương một số điều, Phùng Lộ Phi đi ra ngoài và nhận được điện thoại của Phùng Hiểu Nguyệt.
- “Lộ Phi, chuyện giữa em và Từ Dịch Phàm thế nào rồi? Sao mấy ngày nay chẳng thấy em nói gì thế?” – Không kịp chờ Phùng Lộ Phi lên tiếng, Phùng Hiểu Nguyệt ở đầu dây bên kia đã vội vàng hỏi.
- Hiểu Nguyệt à, chuyện của em hình như không xong rồi. Dịch Phàm mấy ngày nay lạ quá.
- “Lạ là lạ thế nào? Em mau nói rõ ra đi, cứ vòng vo như thế này thì chị làm sao hiểu được chứ?”
Phùng Lộ Phi liếc nhìn về hướng cầu thang rồi giọng trầm xuống, nói tiếp:
- Lưu Cảnh Dương vừa mới đến nhà em. Chị có biết Lưu Cảnh Dương không? Tổng giám đốc của tập đoàn đá quý Lưu Thị ở thành phố B ấy. Chị không biết đâu, nhìn bộ dạng thân thiết quá mức của Dịch Phàm với Lưu Cảnh Dương vừa rồi, em thật sự, thật sự…
- “Thật sự cái gì?” Nghe đến đây, Phùng Hiểu Nguyệt ở đầu dây bên kia cũng không khống chế được sự tò mò.
- Hiểu Nguyệt, em nói điều này, cấm chị không được đi ba hoa với mọi người đâu đấy, không thì đừng trách em.
- “Được rồi, nói đi xem nào.”
Phùng Lộ Phi nuốt nước bọt, cố gắng lấy lại bình tĩnh mà nói:
- Em nghi ngờ Dịch Phàm là… gay.
- “Cái gì?”