- Phùng Lộ Phi, em đến đây làm gì? Trông mặt em kìa, không phải tôi chọc giận em rồi đấy chứ?
Nghe câu hỏi này của Từ Dịch Phàm, Phùng Lộ Phi bỗng nghĩ lại xem mình đến đây làm gì. À, phải, chuyện Từ Dịch Phàm ngoại tình và những tin tức vừa xuất hiện trên mạng.
- À, tôi đến đây gặp anh để hỏi vài chuyện ấy mà. Cũng chẳng phải quan trọng lắm. Từ Dịch Phàm quay sang nhìn Triệu Chí Dương, cũng không nghĩ là hôm nay anh ta đến đây.
- Thế còn cậu, Triệu Chí Dương? Cậu lại đến đây làm gì hả? Không lo chuyện của khu đất 707 kia à?
- Lo xong rồi, mình làm việc thì nhanh gọn lắm. Chỉ là mình cũng có vài chuyện không quan trọng lắm cũng muốn hỏi cậu thôi. Nào ngờ ở dưới đại sảnh lại gặp được Lộ Phi.
- Được rồi, em có chuyện gì thì nói đi. Hôm nay tôi hơi bận nên không có nhiều thời gian cho em đâu.
Phùng Lộ Phi ấp úng, mãi mới nói ra được:
- Thật ra thì… thật ra… Tôi cũng chẳng nhớ là tôi có nói những lời này với anh chưa, nhưng mà Từ Dịch Phàm này, nếu anh có muốn ngoại tình thì im lặng một chút được không? Làm gì mà phải đưa lên các trang báo như thế chứ? Thật mất mặt quá.
- Cái gì? Ngoại tình?
Triệu Chí Dương nghe thấy thì hét ầm lên, tin tức này quả khiến cho anh ta quá kinh ngạc.
- Này Từ Dịch Phàm, cậu cũng ngoại tình cơ à? Mình tưởng cậu chỉ có một tình nhân là Tống Nhã Nhược thôi, hóa ra… Mau nói đi xem nào, ai là tình nhân mới của cậu thế?
Ánh mắt của Từ Dịch Phàm và Phùng Lộ Phi đổ dồn về hướng của Triệu Chí Dương. Thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Từ Dịch Phàm, Triệu Chí Dương bèn chữa lời:
- À quên, mình nói nhầm, cậu không có tình nhân nào cả.
Từ Dịch Phàm lúc này mới lên tiếng:
- Em bảo rằng tôi có tình nhân bên ngoài, và hiện nay các báo đều đang đưa tin này sao?
- Phải. Anh bảo tôi đừng có làm mất mặt anh, tôi cũng chẳng làm gì quá. Bây giờ thì anh làm mất mặt tôi rồi. Anh nói xem Từ Dịch Phàm, anh bảo tôi về sau ra đường biết nhìn mặt ai?
- Em lại đây.
- Hả?
- Em lại đây.
Phùng Lộ Phi tiến gần đến chỗ bàn làm việc của Từ Dịch Phàm. Anh xoay chiếc laptop về hướng cô rồi nói:
- Phùng Lộ Phi, không phải là em chưa đọc kỹ những tin tức ở trên mạng đã vội chạy đến đây hỏi tội tôi đấy chứ? Bây giờ em đọc lại xem, xem người mà tôi ngoại tình giống ai.
Gương mặt của Phùng Lộ Phi trở nên nhăn nhó hơn bao giờ hết. Lại còn bảo cô xem lại, Từ Dịch Phàm đúng là không biết ngượng là gì nữa rồi. mặt còn dày hơn cả thớt.
- Cái gì đây?
Phùng Lộ Phi kinh ngạc lên tiếng. Bây giờ cô mới để ý đến bức hình chụp Từ Dịch Phàm với tình nhân.
- Em thấy cô tình nhân này của tôi giống ai không?
Phùng Lộ Phi cười khổ nhìn Từ Dịch Phàm. Cô gái tình nhân của Từ Dịch Phàm trong hình không phải là Phùng Lộ Phi cô hay sao? Người và khung cảnh… hình như là mới chụp sáng nay thì phải, lúc Phùng Lộ Phi gặp Từ Dịch Phàm ở trong quán café. Bên dưới hình lại còn đề thêm chú thích “Từ Dịch Phàm và tình nhân” nữa chứ.
Triệu Chí Dương cũng tiến lại gần xem:
- Lộ Phi à, cô tình nhân mới này của Dịch Phàm quả thật trông giống em thật đấy, càng nhìn càng giống. Cả bộ đồ mà cô ta mặc cũng giống hệt em luôn.
Phùng Lộ Phi nhìn lại bộ đồ, ngượng đến mức cúi đầu xuống.
- Thế nào, bây giờ em đã biết cô gái tình nhân mà tôi gặp ở quán café sáng nay là ai chưa? – Từ Dịch Phàm hỏi.
- Biết rồi. – Phùng Lộ Phi trả lời nhưng vẫn cúi đầu xuống, không có ý ngẩng lên.
- Bây giờ còn muốn hỏi tội tôi nữa không?
Phùng Lộ Phi lắc đầu.
- Thế em có thể yên tâm được chưa? Còn chuyện gì muốn hỏi hay tra vấn tôi nữa không?
- Không còn.
- Xong rồi chứ?
- Xong rồi.
Phùng Lộ Phi chỉ có thể trả lời ngắn gọn. Cô tự nhủ, những tin tức như thế này, lần sau phải đọc kỹ hơn mới được. Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa thì hôm nay cũng thật mất mắt.