• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 107

Nhưng nếu như tận tai nghe thấy những lời này của Âu Tuấn, Trần Hạo Lâm cũng khó mà tin được, loại người nhiều năm ở bộ đội như Âu Tuấn, không bao giờ nhờ cậy vào gia thế, hoàn toàn nhờ vào sức lực của bản thân mà xông lên phía trước, mà lại vì Giản Linh mà… Trần Hạo Lâm nói: “Là tôi suy nghĩ chuyện này không chu đáo.”

Âu Tuấn nghe thấy ông ấy nói thì nhẹ nhàng gật đầu, bình tĩnh nói: “Ông cụ cũng chỉ là tức giận nhất thời, chờ Giản Linh ra viện là được.”

Sau khi Trần Hạo Lâm nghe thấy lời này, thì ông ấy mới yên tâm, dù sao với phân lượng của Âu lão thủ trưởng, mà trực tiếp gọi điện thoại đến khiển trách một trận, thật sự làm ông ấy có chút không biết làm thế nào.

Trần Hạo Lâm như trút được gánh nặng: “Vậy thì tốt quá rồi, sau này thiếu tá Âu cũng sẽ đến chỗ của chúng tôi làm việc rồi, nếu có chỗ nào cảm thấy không thích ứng được thì cứ liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”

Âu Tuấn: “Bộ trưởng Trần không cần lo lắng, năng lực thích ứng của tôi rất tốt.”

Anh nói rồi ngừng lại, nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Tôi không hy vọng để Giản Linh biết một chữ chuyện mà hôm nay chúng ta nói, bộ trưởng Trần hiểu ý tôi chứ?”

“Hiểu rõ, hiểu rõ.”

Trần Hạo Lâm gật đầu liên tục.

Âu Tuấn: “Vậy thì nhờ ông.”

Nhìn thấy hình bóng Âu Tuấn đi vào phòng bệnh, lòng bộ trưởng Trần thật đau khổ, một Giản Linh ngang bướng đã đủ làm cho ông ấy đau đầu rồi, bây giờ lại có một người đến bảo vệ cô, hơn nữa còn không thể chọc vào người này được.

“Không chọc được, không chọc được.”

Bộ trưởng Trần nói một mình, sau đó ông ấy hít sâu một hơi, lại càng thêm quyết tâm chuyển đi khỏi đội đặc thù.

Âu Tuấn vừa đi vào phòng bệnh, thì thấy Giản Linh ban đầu còn nằm trên giường bệnh giả chết, bây giờ đã ngồi lên ăn hoa quả rồi.

Ngoại trừ sắc mặt vẫn còn hơi nhợt nhạt thì mắt cô sáng ngời, vẻ mặt bình thản. Làm gì còn có dáng vẻ không đủ sức, không còn năng lượng rồi ngất đi.

Vừa thấy Âu Tuấn bước vào, thì Giản Linh ầm ĩ muốn ra viện, cô nhảy từ trên giường xuống, nhanh nhẹn hăng hái như con khỉ hoạt bát vậy.

Âu Tuấn đưa tay ngăn con khỉ ngừng nhảy, nhưng vẫn đồng ý với cô ngày mai làm thủ tục ra viện.

Giản Linh lập tức tràn đầy năng lượng. Treo trên lưng anh giống như bạch tuộc không chịu buông tay, cảm thán: “Tiểu Tuấn nhà họ Âu thật đúng là một người tốt…”

Âu Tuấn muốn hất cô xuống, thế nên cứ quay trái, quay phải mấy vòng, nhưng cô bám chắc vào giống như mọc miệng hút vậy, như vậy cũng thôi đi.

Con khỉ thối này còn vui vẻ ngân nga hát: “Xoay tròn! Nhảy lên! Em nhắm mắt lại! Không nhìn thấy sự huyên náo! Anh đã say đắm chưa!”

Mặt Âu Tuấn lặng như nước, đang định đưa tay ra lôi cô xuống.

Vào lúc này, cánh cửa mở ra.

Dương Tâm Lan đứng trước cửa, nhìn cảnh trong phòng bệnh, vẻ mặt thay đổi thất thường.

Người đứng bên cạnh Dương Tâm Lan là một người đàn ông mặc quân trang thẳng tắp, trông khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt đẹp trai, mặt mũi hơi giống với Âu Tuấn.

Anh ta là anh họ của Âu Tuấn, Âu Dật anh cả nhà họ Âu, quân hàm trên vai quân trang lượng mao tam, cấp bậc thượng tá.

Bên cạnh Âu Dật là một cô gái trẻ, cao ráo thon thả, trông khoảng chừng hai mươi ba, hai tư tuổi, trên mặt không có son phấn, má đỏ môi hồng, mắt phượng mày ngài, sạch sẽ gọn gàng, trông rất xinh đẹp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK