• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Giản Linh nghe anh nói thì nhìn anh, không nói chuyện nữa.

Không lâu sau thì món ăn đã được đưa lên, đều là những món ăn thanh đạm nhưng cũng đầy đủ màu sắc và mùi hương.

Sau bữa ăn, ăn uống đủ no.

Giản Linh cười hỏi: “Cảm giác khi ăn không thể nào?”
Âu Tuấn nhìn cô: “Rất ngon.



Giản Linh vẫn như cũ, ăn xong thì lau miệng dự định ra về.

Mặc dù Âu Tuấn nói ăn không rất ngon nhưng vẫn đứng dậy chuẩn bị đi thanh toán.

Giản Linh giữ chặt tay anh: “Đừng mà.


Âu Tuấn rút một tấm thẻ đưa cho người quản lý đang có chút không biết làm thế nào, sau đó anh nghiêng người, nói bên tai Giản Linh: “Mặc dù chuyện của chúng ta là do người lớn trong nhà sắp xếp, nhưng mà Tiểu Linh, tôi không có dự định ở rể, cứ ở không nhà của họ Giản, lại còn định ăn không, ông cụ, bà cụ, và mẹ anh lại thích cô như vậy, tôi sợ cứ tiếp tục thế này thì có hôm họ sẽ bảo tôi theo họ Giản…”
Giản Linh nghe thấy thì sững sờ, hơi thở của anh cứ ấm áp phảng phất bên tai cô, làm cho mặt cô cũng theo đó đỏ lên như bị nấu chín.

“Tiền đồ…”
Giản Linh nói với anh ta một câu, sau đó thì nói với người quản lý đang lúng túng không biết thế làm thế nào: “Thanh toán, để anh anh ta thanh toán đi, đừng có giảm giá cho anh ta!”
Vốn dĩ quản lý còn có chút bối rối, nhưng Giản Linh đã mở lời, hơn nữa nghĩ một chút thì người như Anh hai Âu cũng không thiếu tiền nên nhận thẻ và quẹt.

Sau khi thanh toán xong, Giản Linh lấy chìa khóa từ người gác cửa rồi đưa cho Âu Tuấn.


Giản Linh hỏi: “Không phải là anh nói muốn đưa tôi đi ra ngoài sao? Anh hai Âu dẫn đường đi.


Âu Tuấn nhận lấy chìa khóa, lái xe về phía hướng đội đặc cảnh.

Càng đi thì Giản Linh càng cảm thấy không đúng, vốn dĩ cô còn đang uể oải ngồi, bỗng nhiên lại vội vàng ngồi thẳng lên, hỏi: “Anh… Anh đưa tôi đến đội đặc công sao?”
“Ồ?”
Âu Tuấn đưa mắt nhìn cô một cái: “Phản ứng cũng nhanh đấy, không hổ là tuổi khỉ.


“Anh mới tuổi khỉ!”
Giản Linh chớp chớp mắt, vẻ mặt đau khổ: “Thiếu tá Âu, anh là đang trả đũa!”
“Trả thù gì chứ?”
Âu Tuấn hỏi.

Giản Linh không do dự trả lời: “Trả thù chuyện tối qua tôi bảo A Ly dọa anh.



“Ưu điểm lớn nhất đó của cô quả nhiên lúc nào cũng phát huy đến điểm mấu chốt.


Âu Tuấn tự cho mình là đúng, cô gái này quả thật là rất hiểu rõ bản thân.

Trong lúc trò chuyện, đã nhìn thấy trạm gác cổng lớn của đội đặc công.

Âu Tuấn nói: “Tôi thấy thân thủ của cô rất tốt, tốc độ phản ứng cũng rất nhanh, chắc cũng từng tập luyện qua, còn sợ tập luyện sao?”
Giản Linh thấy cũng đã tới đây rồi nên cũng lười giãy giụa, khẽ thở dài: “Tôi cũng không sợ huấn luyện, chỉ là không nghiện như anh, không thảnh thơi được, thôi được, huấn luyện thì huấn luyện, nhưng chúng ta phải nói trước, anh phải vào trong bộ phận của tôi nhậm chức, không được kéo dài.

”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK