• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Ừm… Thiếu tá Âu đưa tôi đến tập luyện, gần đây gần như hơi lơ là về việc tập luyện, trạng thái tinh thần cũng rất rã rời.


Giản Linh nói rất trôi chảy, vừa lịch sự vừa mềm mỏng, không nghe ra được sơ hở gì.

Nghe đến đây, Từ Mộ Hành liếc nhìn Âu Tuấn, hơi nheo mắt lại khi đối mặt mới ánh mắt sâu thẳm của Âu Tuấn, ánh mắt đụng độ âm thầm.

“Anh Âu…”

Khoé môi Từ Mộ Hành hơi cong lên, cười như không cười nhìn Âu Tuấn.

Bối cảnh gia thế của nhà họ Âu cũng không phải là chuyện bí mật gì, kiểu người trẻ tuổi như Âu Tuấn mà đã có địa vị như vậy thì cho dù thật sự có bản lĩnh thì cũng sẽ làm cho người ta cảm thấy là nhị thế tổ có gia tộc chống lưng.

(Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế.

Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.

) Cho nên chữ “anh”
của Từ Mộ Hành rất có ý nghĩa sâu xa.

Âu Tuấn hơi nhướng mày, không nói gì.

Từ Mộ Hành gật đầu: “Được.


Anh ta nghiêng đầu nhìn vào bên trong, sau đó dẫn bọn họ vào trong.


Giản Linh đi bên cạnh Âu Tuấn, Âu Tuấn liếc mắt nhìn cô.

Còn chưa đợi Âu Tuấn mở miệng nói, Giản Linh đã dơ tay ra kéo góc áo của anh, nhẹ nhàng hỏi: “Này, anh ta tên là gì ấy nhỉ?”
Âu Tuấn: “…”
Anh hít sâu một hơi: “Đến tên của anh ta cô còn không biết, vậy lúc nãy ơ cái gì mà ơ? Còn ân cần hỏi han như vậy?”
Giản Linh nhỏ giọng nói: “Nhìn mặt cũng thấy hơi quen, ơ cũng là vì không nhớ ra tên anh ta.

Người ta đã gọi tôi rồi, tôi còn hỏi tên của người ta là gì, vậy không phải là làm người ta bẽ mặt sao?”
Cô cũng thật hiểu lòng người… Âu Tuấn nhìn bóng dáng của Từ Mộ Hành đang đi đằng trước, chỉ cảm thấy thằng nhãi này cũng không dễ dàng gì, cả khuôn mặt mặt nóng mà dán mông lạnh… Không, dán trên mông đồ ngốc.

Cô lại kéo góc áo của anh: “Anh ta tên là gì?”
“Từ Mộ Hành, được trung đoàn điều đến đây.


“Từ Mộ Hành ở trung đoàn sao?”
Giản Linh nghĩ một chút, ánh mắt có vẻ bừng hiểu ra: “Ồ! Tôi nhớ ra rồi, là cái người có kỹ thuật bắn rất tốt, hai năm trước, lúc đến Giang Thành có hợp tác với anh ta xử lý một vụ án.



Âu Tuấn nghe thấy câu này, đôi mắt sâu thẳm của anh nhấp nháy: “Kỹ thuật bắn rất tốt?”
Anh từ đằng sau ấn vai Giản Linh, ghé sát vào tai cô hơi đe dọa hỏi: “Anh ta tốt hơn hay là tôi tốt hơn? Kỹ thuật bắn?”
Giản Linh không hiểu sao mà lòng hiếu thắng của anh lại đột nhiên trỗi dậy, giống như trẻ con vậy.

Đôi con ngươi của cô khẽ đảo, cười nhạt: “Vẫn là kỹ thuật bắn của thiếu tá Âu giỏi hơn.


Giản Linh dơ ngón tay cái ra: “Chứng nhận!”
Âu Tuấn nhướng mày, dường như hài lòng hơn, hơn nữa năng lực thần kỳ trên người của Giản Linh đối với anh mà nói là một mùi hương khó kháng cự.

.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK