• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Giản Linh nói: “À không phải, từ khi nào tôi đã trở thành Giản Vô Lại vậy? “
“Bắt đầu từ lúc cô cây ngay không sợ chết đứng nói mình giở trò vô liêm sỉ lợi hại hơn.”
Âu Tuấn bĩu môi sau đó mỉm cười, hỏi: “Cô vô lại không? “
“Vậy thì vô lại đi.”
Giản Linh thừa nhận khá nhanh, sau đó nhíu mày, nói: “Âu Tuấn anh nhanh lên đi, tôi đói bụng.”
Âu Tuấn ở đầu kia trầm mặc vài giây, thấp giọng nói: “Biết rồi.



Anh không nói gì nữa, nhưng rất rõ ràng, tần suất tiếng súng liên tiếp dày đặc, Âu Tuấn tăng nhanh tốc độ, nhưng độ chính xác không tệ chút nào.

Kỳ thật chênh lệch rất nhanh đã hiện ra, trong ánh mắt Giản Linh đều là sự tán thưởng và thán phục.

Thậm chí không có che dấu lời khen ngợi, quay đầu lại nói với Hùng Đại: “Anh ấy bắn cũng quá chuẩn, tốc độ này còn có độ chính xác này, tôi thật đúng là chưa từng thấy qua.”
Hùng Đại nghe vậy nở nụ cười: “Thế nào? Cô cũng phục đúng không?”
“A…”
Giản Linh trầm ngâm, sờ sờ cằm, sau đó cười: “Tạm thời phục, chờ tôi luyện tập, sau này đấu lại, tôi cảm thấy mình cũng không kém đâu.”
Âu Tuấn vốn bởi vì tăng tốc độ mà trầm mặc không nói gì, nghe được lời này của Giản Linh, Âu Tuấn rất hài lòng, cô không phải loại mất hết mặt mũi cũng không thừa nhận, loại tính cách này Âu Tuấn cảm thấy rất tốt.

Anh thì thầm ở đầu kia: “Tôi sẽ dạy cho cô.”
Vốn tưởng rằng theo tính khí của cô thì sẽ cự tuyệt, không nghĩ tới Giản Linh lúc này liền nói: “Được nha.

Đến lúc đó liền cho anh biết cái gì gọi là trò hơn thầy…”

Âu Tuấn: “Rất tự tin nhỉ?”
Giản Linh kiêu ngạo ưỡn ngực ngẩng đầu: “Đúng vậy, từ trước đến nay tôi cảm thấy chỉ cần Giản Linh tôi muốn làm, không gì là không làm được.”
Hùng Đại ở một bên mở miệng nói: “Vậy cô nhanh chóng làm Âu Tuấn đi.”
Giản Linh quay đầu trừng mắt nhìn anh, Hùng Đại đã chuẩn bị tâm lý, lập tức làm ra tư thế phòng ngự.

Nhưng Giản Linh không giáo huấn anh, liền không chớp mắt nhìn anh nói: “Mập à, tôi cảm thấy anh là một ví dụ rất điển hình.”
Thấy cô nghiêm túc như vậy, Hùng Đại cũng rất ngốc theo lời cô hỏi: “Điển hình gì?”
Cùng lúc đó, Âu Tuấn ở trong bộ đàm, gần như cùng Giản Linh đồng thanh nói: “Điển hình của việc trẻ con không được dạy dỗ sẽ hư.”
Âu Tuấn nhanh chóng bắn xong mục tiêu cuối cùng, liền hướng về phía khán đài, mặt không đỏ không thở dốc, sắc mặt như thường, tựa như vừa rồi sáu vòng này đối với anh mà nói đơn giản như uống nước.

Giống như lúc trước Giản Linh, động tác mạnh mẽ bật lên khán đài.

Hùng Đại rất bất đắc dĩ nói: “Các người hẳn là biết, phía trước rẽ trái có cầu thang lên khán đài chứ?”
“Lười đi.”

Âu Tuấn thuận miệng nói một câu.

Hùng Đại cảm thấy cùng hai người bọn họ có thể đánh sáu vòng cũng không nói một câu mệt mỏi, tình nguyện trèo lên khán đài còn không muốn đi thêm hai bước đi leo cầu thang hoàn toàn không thể lý giải.

“Đi thôi.”
Âu Tuấn nói, chỉ chỉ Hùng Đại: “Trực tiếp ghi sổ sách của tôi là được.”
Hùng Đại nghe vậy sửng sốt: “Đi luôn à? Không đếm được kết quả trên giấy mục tiêu à?”
Âu Tuấn lắc đầu: “Không, dù sao cô ấy cũng sẽ quỵt cược, kết quả cũng không quan trọng.

Không phải cô ấy nói đói bụng sao, đi ăn trước đã.”
Sau đó liền vẫy vẫy tay với Giản Linh: “Đi thôi Giản Vô Lại, ăn cái gì?”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK