Nhìn cách bài trí căn phòng này của ông bà Âu, trong lòng Giản Linh liền nhảy số, cười ha ha: “Hôm nay tới đây, cháu có miếng ngọc bội không tồi, là hàng ngon lần trước đào được, vừa lúc đưa cho ông hai, lần tới cháu sẽ mang tới đây.
”
Vạn vật đều có linh, giống như ngọc thạch này, linh khí vốn dĩ dồi dào, Giản Linh có khả năng quan sát, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được ưu khuyết điểm.
Miễn là cô đồng ý, không một ai có khả năng xem xét ngọc thạch vượt qua cô.
Cô đánh giá đây là loại ngọc thạch hiếm, hơn nữa lại không phải là loại bình thường, đều thuộc dạng cực phẩm, chất lượng vô cùng cao.
Giản Linh biết đánh giá ngọc quý, là thứ tiêu khiển mà ông cụ thích nhất, khuôn mặt ông Âu từ đầu đến cuối đều rất nghiêm nghị, giờ lại lộ ra ý cười.
“Cứ như vậy đi, tuy rằng ông không ưa cái tên nhóc Âu Tuấn thối tha này, nhưng lại rất thích cô bé như cháu, cháu muốn bàn với ta việc gì? Vào đây nói đi.
”
Nói xong, Âu Xa Phương nhìn về phía Doãn Mộ Hoa: “Cô Doãn, mời cô vào.
”
Cô Doãn dĩ nhiên là xưng hô của ông Âu hay dùng với bà cụ.
Âu Tuấn đỡ bà lên, định đi vào theo.
Nhưng ánh mắt ông cụ trừng lớn, cảnh cáo Âu Tuấn, quát bảo: “Cháu ra chỗ khác chơi đi! Ông thấy cháu là phiền lòng chết đi được!”
Âu Tuấn chỉ có thể dừng lại, anh liếc nhìn Giản Linh một chút.
Giản Linh cũng tình cờ nhìn anh, vỗ nhẹ vào ngực, làm điệu bộ như “túi đang ở trên người ta”
rồi đi theo ông cụ vào trong phòng.
Đây là ở giữa phòng làm việc, hai bên tường đều có những giá sách bằng lim, ngay ngắn chất đầy sách.
Trên tường có treo các tác phẩm thư pháp được viết bằng bốn chữ thảo lớn ‘Cẩn trọng từ lời nói đến việc làm’ Viết từ đôi bàn tay của ông cụ Âu.
Có một giá đỡ bút lông thẳng đứng đặt ở trên bàn sách bằng gỗ lim, có một bức tranh trải một nửa ở trên bàn.
Nhìn có vẻ như là một bức thủy mặc sơn thủy.
Có thể thấy kỹ năng thư họa của ông cụ Âu rất tốt.
Giản Linh ngồi xuống chiếc ghế bành bằng gỗ lim, cánh cửa phòng làm việc liền đóng lại.
Âu Tuấn không có đi theo vào, một mình cô phải đối mặt với hai bề trên.
Cũng chẳng biết vì sao, tâm lý thoải mái, còn có thể đùa giỡn lúc trước đột nhiên biến mất, dáng vẻ ngồi có chút nghiêm chỉnh, cả người cô đều căng thẳng lên.
Ông cụ Âu nhìn cô ngồi dáng vẻ ngay ngắn, liền hỏi: “Lúc đến nhà nói chuyện với ông căng thẳng lắm sao?”
Giản Linh ngập ngừng nói: “Cháu… Cháu nhát gan.
”
“Cứ yên tâm đi, ông cũng không chuẩn bị súng đâu.
”
Ông cụ nửa thật nửa đùa nói, Giản Linh đưa ánh mắt đáng thương nhìn ông ấy.
Nhìn thấy ánh mắt đáng thương của cô nhóc này, Âu Xa Phương cảm thấy thú vị nên liền nói thêm một câu: “Ông cũng không ăn thịt người.
”
“Ông nội Âu, người cũng đừng có dọa cháu, cháu cũng được người khác nhờ vả thôi…”
Giản Linh đau khổ nói.
Lúc này, Âu Xa Phương mới ngừng không trêu chọc cô nữa, nói: “Ông biết thằng nhóc kia đưa cô đến đây để giúp đỡ.
Nó muốn nói đến chuyện muốn trở lại quân đội đúng không?”.
Danh Sách Chương: