• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Giản Linh nghe vậy, chỉ cảm thấy mình không cần nói tiếp nữa, liền khẽ gật đầu nói: “Ông nội Âu rất sắc bén.”
“Cái ày thì liên quan gì đến sắc bén chứ, từ nhỏ thằng nhóc đó đã lớn lên ở trong doanh trại, có thể nói hầu như nó đều bỏ qua những chuyện bình thường, nó chỉ lo lắng khi không được phép trở lại doanh trại thôi.”
Âu Xa Phương nói.
Sau đó, ông ấy liền nhìn chằm chằm vào Giản Linh và tiếp tục nói: “Nhưng bé Năm à, cháu cũng biết hoàn cảnh của nó đúng không?”
Giản Linh gật đầu: “Cháu biết rồi.”
Khi đến đây, ông cụ Âu cũng đã biết rõ năng lực của Giản Linh.


Cho nên khi nghe lời này của Giản Linh là ông ấy đã biết cô hiểu ý của mình là gì.
“Nếu đã biết, cháu cũng nên hiểu rõ đây là chuyện mà không phải nó có thể càn quấy được, cũng không phải do nó muốn là được.

Đứa nhỏ này đang phải gánh thay tội giết người cho nhà họ Âu cũ…”
Âu Xa Phương thấp giọng, khẽ thở dài một hơi.
Không còn dáng vẻ nghiêm nghị mạnh mẽ như trước đây, lúc này nhìn vào chín là một ông cụ thương cháu mình mà thôi.
Giản Linh cũng không biết phải nói cái gì để an ủi thì phải, nên cô chỉ có thể trầm mặc.
Âu Xa Phương nhìn cô: “Bé Năm, ông chỉ hỏi cháu một câu, cô có ghét Tiểu Tuấn nhà chúng ta không?”
Giản Linh sững sờ.
Ghét sao? Có vẻ không cũng không phải ghét, mặc dù quả thực là rất nhiều thứ không hợp, lần đầu tiên gặp mặt cả hai đã lên cơn diễn kịch đùa giỡn nhau, khi gặp lại lần nữa thì trực tiếp đánh một trận trong màn đêm tối như bưng.
Công việc và nghỉ ngơi khá khác nhau, nhưng… mũi vị bữa sáng anh làm rất ngon.
Dáng vẻ cực kỳ đẹp trai.


Dáng người cũng chuẩn nữa!
Thấy cô không trả lời, Âu Xa Phương nói: “Không ghét à? Chỉ cần cháu không ghét nó là được.

Đúng là chuyện này là do ông gài bẫy cháu.

Dù sao nếu không có Tiểu Tuấn, cháu vẫn có thể sống như vậy đúng không? Nhưng dưới tình hình hiện tại của nó, không có cháu thì lại không được.”
Giản Linh suy nghĩ một chút rồi, ánh mắt liền nghiêm túc lên, nói: “Ông nội Âu, dù cháu có ghét hay không thì đây không phải chuyện mà có thể dễ dàng giải quyết được.

Anh ấy và cháu đều là người lớn rồi.

Một khi chuyện này mà bị ép buộc thêm, thì tự nhiên sẽ có tâm lý mâu thuẫn nhau, huống chi công việc bây giờ đều…”
Giản Linh dừng lại một chút, hít sâu một hơi dài rồi nói tiếp: “Hái dưa xanh không ngọt, công việc và sự nghiệp đều bị cản trở, thì không ai có thể hạnh phúc đâu.”
Giản Linh nói trọng điểm: “Hơn nữa, anh ấy cũng không tin trên đời này có những chuyện lạ, vậy làm sao lại có thể đến làm việc ở đơn vị của cháu chứ? Người khác không biết, ông vẫn biết đơn vị của cháu làm gì.


Với tính cách của anh ấy, thì sẽ không thể làm việc bình thường như vậy ở đơn vị của cháu đâu.”
Nghe thấy lời này, Âu Xa Phương im lặng một lúc, rồi mới lên tiếng nói: “Không phải mấy ngày trước hai người phối hợp rất tốt sao? Vụ án bắt cóc con tin đó…”
Khi Âu Xa Phương vừa nói lời này ra, Giản Linh liền sửng sốt: “Cái gì chứ…”
Cô nhanh chóng phản ứng lại: “Cái người bắn tỉa viện trợ ở bên ngoài kia, là anh ấy sao?”
“Đúng vậy.

Thằng nhóc này cũng không phải là con ông cháu cha mới được ở trong quân đội đâu.

Cho dù ở trong đội đặc chủng, tài thiện xạ của nó cũng nổi tiếng đó.”
Ông cụ Âu liền cười nói: “Ông cũng chỉ muốn hai người thử sức trong công việc một chút thôi, cho nên đã sắp xếp tạm thời, để nó đến cứu trận đó, cũng không có đi đường rẽ gì cả.”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK