• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 108

Là con gái của cô của Âu Tuấn, em họ của anh -Lâm Mỹ Như. Lúc này trên mặt Lâm Mỹ Như hiện lên sự kinh ngạc đến há miệng trợn mắt. Giống như là dù có nằm mơ cô ấy cũng không nghĩ người anh họ trực nam sắt đá đẹp trai đến làm mức làm người ta tức giận, sống lưng thẳng tắp, sẽ để cho một người phụ nữ treo trên đầu… Tình cảnh vô cùng lúng túng.

Giống như là màn hình bị ai đó ấn nút tạm dừng vậy, khoảnh khắc này rất yên tĩnh.

Giây tiếp theo, tiếng quát của Dương Tâm Lan đã phá tan sự yên tĩnh.

“Giản Linh! Con còn có chút phép tắc nào nữa không! Giống cái gì? Con là khỉ à?”

Rõ ràng là đám trẻ con nhà họ Âu chưa từng tiếp nhận sự rửa tội gào thét của bà Dương Tâm Lan, vẻ mặt bình tĩnh của Âu Dật còn chịu được, Lâm Mỹ Như bị sự gào thét đột ngột này làm cho giật mình bờ vai run rẩy.

Ánh mắt cô ấy hoảng sợ liếc Dương Tâm Lan.

Điều làm cô thấy sợ hãi hơn là sau khi Dương Tâm Lan hét Giản Linh xong thì bà ấy đưa mắt, nở một nụ cười ôn hoà với Âu Dật và Lâm Mỹ Như, giọng nói dịu dàng so với lúc trước thì giống như hai người vậy.

“Để các con chê cười rồi, con gái nhà bác từ nhỏ đến lớn đều rất nghịch ngợm, không có dáng vẻ của con gái, không đủ hiền thục…”

Sắc mặt Âu Dật không đổi, ánh mắt anh ta bình thản, mỉm cười ôn hoà: “Không sao, bản tính thật là chuyện tốt.”

Giản Linh bám vào vai và cổ anh, rất mong muốn có thể núp cả người sau lưng Âu Tuấn, cô thì thầm hỏi anh: “Âu Tiểu Tuấn, nếu bây giờ tôi lại giả vờ ngất đi thì có còn kịp không?”

Âu Tuấn cười một tiếng, ma sát răng sau: “Tôi thấy là không kịp nữa, ai bảo cô làm việc không nên làm, Giản Linh, cô cũng có hôm nay…”

Giản Linh: “…”

Âu Tuấn, tôi khuyên anh nên sống lương thiện.

Đầu tiên, Âu Tuấn chào hỏi Dương Tâm Lan, rồi sau đó mời họ vào phòng bệnh.

Lúc này, anh mới nhìn Âu Dật: “Anh, sao anh lại đến đây.”

Sau đó ánh mắt lại nhìn Lâm Mỹ Như: “Con nhóc thối…”

Lâm Mỹ Như mỉm cười, gọi Âu Tuấn một tiếng: “Anh nhỏ.”

Trong nhà họ Âu, chỉ có ba người thuộc thế hệ với Âu Tuấn, Lâm Mỹ Như là cô gái duy nhất, lại là nhỏ nhất, gia thế cũng tốt, hơn nữa từ nhỏ đã được hai anh họ bảo vệ chu đáo, có thể nói rằng được nuông chiều mà lớn lên.

Lúc học cấp ba, cô ấy yêu đương với một nam sinh, mà nam sinh này chẳng ra làm sao, rất là đê tiện, làm cho Lâm Mỹ Như chán nản, thất vọng suýt chút nữa là ảnh hưởng đến việc học. Trước khi Âu Tuấn vào bộ đội đặc chủng đúng lúc biết được chuyện này nên đã tìm tên nam sinh kia đánh cho một trận.

Lúc đó Lâm Mỹ Như đang ở tuổi thiếu nữ vừa mới biết yêu, anh nhỏ lại chen tay vào như vậy nên đương nhiên làm cho cô ấy rất bất mãn. Đến mức mà trước khi anh vào bộ đội đặc chủng, cô cũng không đến tiễn.

Sau đó Âu Tuấn vào bộ đội đặc chủng huấn luyện khép kín và thực hiện nhiệm vụ, Lâm Mỹ Như thi vào trường Đại học Quân Y, cũng là trường quản lý quân sự hoá. Cứ thế, hai anh em có mấy năm không gặp nhau.

Trước mắt, Lâm Mỹ Như đương nhiên biết năm đó mình ngu ngốc như thế nào, rồi lại nhìn người anh nhỏ bảo vệ mình mà trong lòng toàn là sự áy náy.

Đương nhiên là Âu Tuấn không đến mức so đo với em gái của mình, nhìn thấy vẻ mặt Lâm Mỹ Như ray rứt, khóe môi anh hơi nhếch lên: “Cao rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK