• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Tránh chỗ hiểm? Bắn trúng người mục tiêu?” Trên thực tế trong quá trình liên lạc chiến đấu, nghi ngờ mệnh lệnh của bộ chỉ huy là không đúng, nhưng đây là lần đầu tiên Âu Tuấn nghe thấy một yêu cầu như vậy.

Nhiệm vụ giết người bình thường đều là muốn bắn chết ngay bằng chỗ hiểm.

Nhưng cô lại muốn anh tránh đi?
“Đúng vậy, nếu là chân tay thì sẽ không có tác dụng.


Ngực và bụng thì được, nhưng cố gắng tránh những bộ phận quan trọng.” Giọng nữ bên kia nói xong, khẽ hỏi: “Anh nắm chắc bao nhiêu phần trăm? Tôi cần một con số chính xác.”
Âu Tuấn nhìn phạm vi ngắm bắn qua kính ngắm, đôi môi mỏng gợi lên một độ cong kiêu ngạo, anh nói khẽ: “Một trăm phần trăm.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi Âu Tuấn lại nghe thấy giọng nữ rất quen thuộc kia: “Rất tốt.”
Chỉ một sát sau, Lệ Cẩm Hà đã gửi viên đạn đặc biệt cho Âu Tuấn.
Âu Tuấn cầm viên đạn này nhìn thoáng qua, không khỏi cau mày, bởi vì anh thấy trên vỏ đạn có gì đó vô cùng mảnh, giống như khắc hoa văn bùa chú gì đó.

Trông giống
Anh lại nhìn mục tiêu nhiệm vụ ở trong kính ngắm.

Rốt cuộc kia là cái thứ gì?
Âu Tuấn đẩy mạnh viên đạn vào nòng súng rồi nói: “Đã sẵn sàng.”
Đầu bên kia không còn là giọng nữ quen thuộc nữa, mà đã quay về giọng viên cảnh sát lúc trước vẫn liên lạc với anh.
“Đội hỗ trợ đã chờ ngoài cửa, hành động đi.”
“Đã nhận.” Âu Tuấn nói xong, dời ngón tay từ khóa an toàn sang cò súng và bóp cò.

Một tiếng súng vang lên xẹt qua bầu trời.
Chuẩn xác tránh chỗ hiểm, bắn trúng vào người, Âu Tuấn nhìn qua ống ngắm, đã chuẩn xác bắn trúng vị trí của xương quai xanh bên phải.

Đáng lẽ phải làm tổn thương đến phổi, nhưng cứu chữa khịp thời thì có thể được cứu sống.
Nhưng mí mắt của con ngươi dán vào ống nhắm của Âu Tuấn co rút lại, dường như xuất hiện ảo ảnh, anh nhìn thấy một cảnh tượng rất khó tin.
Trong ống ngắm, mục tiêu không vì bị bắn trúng đạn mà ngã xuống, vẫn đứng đấy như cũ, khuôn mặt… có chút kỳ lạ.
Có một bóng đen lấp ló trên mặt anh ta, như thể hình ảnh của một cuộn băng vừa thực lại vừa ảo.
Làm thế nào mà trên mặt một người sống sờ sờ như vậy lại có điểm kỳ lạ này?
Cho dù xưa nay Âu Tuấn chưa bao giờ tin vào những chuyện yêu quái lung tung, nhưng giờ phút này anh cảm thấy hơi kinh ngạc.

Phía sau lưng anh liền toát ra một lớp mồ hôi.
“Là mình hoa mắt sao?” Anh nhỏ giọng tự nói một câu, khi nhìn lại, người kia đã khôi phục lại vẻ sắc bình thường, vẻ mặt có chút hoảng sợ, giống như không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng giống như không biết phải làm sao, sau đó che vết thương lai, loạng choạng vài bước rồi ngã xuống mặt đất.
Đặc công đang chờ lệnh ở bên ngoài cửa liền xông vào giải cứu con tin thành công và chế ngự được đám lưu manh kia.
Âu Tuấn bỏ súng xuống, nhấn bộ đàm vô tuyến: “Đã hoàn thành nhiệm vụ.”

Cảnh sát Viên ở đầu dây bên kia nói: “Thiếu tá Âu, vất vả cho anh phải đặc biệt đến đây để hỗ trợ rồi.”
Giản Linh cũng không nghe thấy chuyện này, bởi vì sau khi nhìn thấy mối nguy hiểm đã giải quyết xong ở bên trong camera giám sát, Giản Linh liền kéo Lệ Cẩm Hà và Giang Dương Minh đi ra ngoài rồi phân phó: “Cẩm Hà, cô đi theo đến bệnh viện để cầm đầu đạn kia về.

Dương Minh, cậu chỉ cần làm theo quy trình thôi.

Tình tiết vụ án này nghiêm trọng, nhưng người kia cũng không có ý tự chủ mà gây chuyện.

Đến lúc phán quyết, chúng tôi có thể căn cứ vào bằng chứng chính xác là…”
Lệ Cẩm Hà khẽ gật đầu, Giang Dương Minh cũng gật đầu nói: “Đội trưởng Giản cứ yên tâm, tôi biết phải làm thế nào mà.”
Giản Linh: “Tôi về công quán trước.”
Cô quay người lại, đi qua nói vài câu hời hợt với cảnh sát Viên, rồi lái xe rời khỏi hiện trường..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK