Đến khi lên xe, An Đào Đào mới thở phào một hơi, lúc này trời cũng đã tối đen, ánh đèn neon bên đường xuyên qua cửa kính xe, chiếu rọi lên một nửa bên mặt của cô, chỗ sáng chỗ tối, lại càng, xinh đẹp hớp hồn.
An Đào Đào nằm nhoài trên khung cửa sổ xe nhìn quang cảnh bên ngoài, cố gắng không để ý đến Lục Sóc đang ngồi bên cạnh.
Lục Sóc dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, giống như đang vô cùng mệt mỏi.
Chẳng bao lâu sau, An Đào Đào cảm thấy bờ vai mình nặng tru, ngay sau đó cảm nhận được hơi thở nóng rực khiến cô giật mình, vô thức giơ tay muốn đẩy ra, nhưng nghiêng đầu qua thì lại nhìn thấy Lục Sóc đang tựa lên vai cô.
Anh đang nhắm mắt, hơi thở đều đặn, cơ vẻ ngủ rất say.
Ngón tay An Đào Đào cứng đờ, cũng không đẩy Lục Sóc ra ngay, gần đây anh thường xuyên mất ngủ, khó lắm mới nhắm mắt ngủ được một lần, vậy thôi để anh dựa vào mình đi, dù sao cũng. chẳng mất miếng thịt nào.
Không thể không nói, khi ngủ anh ít nhiều cũng vơi bớt đi tính công kích, nhìn có vẻ địu đàng hơn rất nhiều, lông mỉ anh rất dài, đa mặt tuy trắng nhợt quá mức nhưng cũng rất mịn màng, giống như một miếng ngọc trắng nhẵn bóng, thật sự rất đẹp trai.
An Đào Đào nhìn anh mấy lần rồi thu hồi tầm mắt, sau khoảng mười mấy phút, cô cảm thấy bờ vai mình đau nhức, nhưng cô không dám động đậy, càng không đám đánh thức Lục Sóc.
Mười lăm phút nữa lại trôi qua, chiếc xe Rolls Royce dừng trước cổng biệt thự, Hoàng Sâm nhìn qua gương chiếu hậu, nhỏ giọng nói: "Cửu Gia, chị dâu về đến nhà rồi."
An Đào Đào để ngón tay lên môi, thì thẩm: "Suỵt, khẽ thôi, Cửu Gia còn đang ngủ đấy."
Hoàng Sâm hiểu ý cô, im miệng ngay lập tức.
Anh ta mở cửa xuống xe, nhường lại không gian cho hai người bọn họ, không muốn làm kỳ đà cản mũi.
Lúc đó, trong xe chỉ còn lại An Đào Đào và Lục Sóc, hơi thở ấm nóng từ miệng Lục Sóc phả lên. mặt cô, nóng rực, tê đại, giống như một luồng. điện đang chạy khắp toàn thân.
Cơ thể An Đào Đào khẽ run lên, cảm thấy đến cả hơi thở của mình cũng bị đè nén, cô mím chặt môi, khoảng bảy, tám phút sau đầu cô nghiêng sang một bên, thế mà cũng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, An Đào Đào nhận ra mình đang ở trong phòng, mà còn là nằm trên giường ngủ.
Kỳ lạ thật, cô nhớ rõ ràng tối qua mình ngồi trong xe với Lục Sóc mà, anh dựa vào vai mình ngủ thiếp đi, sau đó cô cũng không chịu nổi cơn buồn ngủ nên cũng ngủ luôn, sau đó nữa thì, đã ở trong phòng rồi.
Chẳng lẽ là Lục Sóc bế cô về phòng?
Anh tử tế như vậy à, lại còn không đánh thức cô dậy.
An Đào Đào buồn bực vò vò mái tóc dài của. mình, bỗng nhiên không thể hiểu nổi con người của Lục Sóc, mặc dù từ trước đến nay cô chưa bao giờ hiểu được anh.
Cô đi vào nhà tắm chuẩn bị tắm rửa, tối qua không tắm cảm giác người cứ dính dính, giống như sắp bốc mùi rồi vậy, thật sự không chịu nổi.
An Đào Đào c ởi quần áo trên người mình ra, làn da trắng như bạch ngọc lập tức lộ ra trong không khí, đáng người của cô rất đẹp, cô nhìn vào trong gương, thấy phần da thịt chỗ đai áo lót hình như có dấu vết màu hồng hồng.
Một vết rồi lại một vết hệt như bị dị ứng vậy.
An Đào Đào hoảng sợ, vội vàng kiểm tra những dấu vết đó trên người mình.
Cô là bác sĩ, chắc chắn sẽ không ăn những thứ đồ mình bị đị ứng, hơn nữa cô kiểm tra những đấu vết này một lúc, cũng không phải là triệu chứng, của dị ứng.
Mà giống như là...
An Đào Đào nắm chặt hai tay, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, đây giống như dấu vết lưu lại lúc l@m tình, người ta còn hay gọi là đâu tây đó!
Nhưng một cô gái thuần khiết trong sáng như cô, sao trên người lại có dấu vết đen tối thế này được, lại còn ở cái vị trí riêng tư như thế.
“Thật là kỳ lạ." An Đào Đào buồn bực nhíu mày, bổng nhiên thấy chỗ xương quai xanh của mình vậy mà cũng có những đấu vết này, hơn nữa do gặm c ắn mạnh quá nên đã trở nên bầm tím.
An Đào Đào không thể tin nổi mở to hai mắt, là tên khốn nào vô liêm sỉ như vậy?
Là Lục Sóc, chắc chắn là anh.
Tối nhân lúc cô ngủ, anh đã bế cô về phòng, còn cắn m*t cả người cô một lượt, cố ý để lại những vệt hồng này, đây chính là hành động lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, quả thật quá trơ tráo.
An Đào Đào tức giận đùng đùng, hai má phồng ra như một con cá nóc.
Cô tắm rửa sạch sẽ xong thì vội vàng bọc kín cơ thể mình lại, vừa nghĩ đến những vệt đỏ hồng kia là cô lại thấy xấu hổ vô cùng, sao Lục Sóc có thể làm như thế?
An Đào Đào tức giận, ngã nhào lên giường, có thế nào cũng không chịu đứng lên.
Cho tới khi bụng kêu cồn cào cô mới chậm rãi đi xuống tầng tìm đồ ăn, lúc này cũng không thấy Lục Sóc trong biệt thự nữa, rõ ràng đã ra ngoài rồi.
Hơn mười ngày nữa trôi qua, An Đào Đào vẫn chưa nhìn thấy bóng đáng của Lục Sóc đâu, trong. tin nhắn cũng không nhắc cô đi đưa cơm hay gì cả, giống như đã hoàn toàn biến mất vậy.
Mãi đến nửa tháng sau, An Đào Đào vẫn chưa gặp được Lục Sóc, có điều nửa tháng này cũng coi như cô càng ngày càng nổi tiếng, càng ngày càng có nhiều người biết đến bệnh viện nào đó có một
Người tới khám bệnh cũng càng ngày càng nhiều, ngày hôm nào An Đào Đào cũng bận rộn như con quay.
Một hôm, An Đào Đào đang mặc áo blouse trắng ngồi trong phòng làm việc, hiện giờ ăn cơm, cũng là khoảng thời gian nhàn rỗi hiếm có.
An Đào Đào đang định nghịch điện thoại một lát, thì nhận ra có một đôi nam nữ di vào, là một cặp đôi trung niên, đã hơn ba mươi tuổi rồi, chính là đôi vợ chồng tới đây khám chứng bệnh vô sinh.
Cô vội vàng để điện thoại xuống, cười nói: "Tới kiểm tra lại sao?"
Hai vợ chồng bật cười, khuôn mặt hồng hào, rõ ràng cảm xúc đã tốt hơn lần trước rất nhiều.
Người đàn ông ngồi xuống phấn khởi nói với cô: "Bác sĩ An, sau khi được cô chữa trị, tôi cảm thấy dường như sức khỏe của mình càng tốt lên, cô mau khám cho tôi đi, xem có phải tôi đã bình phục rồi hay không?"
Người phụ nữ trung niên cũng cười phụ họa: "Ban đầu tay chân tôi vốn lạnh lẽo, nhưng từ khi uống thuốc bác sĩ An kê cho, cơ thể tôi cũng đã ấm. áp, tay chân cũng không còn lạnh nữa."
Bây giờ bọn họ càng ngày càng tin tưởng vị bác sĩ này, quả thật giống như bác sĩ thiên tài trong tiểu thuyết hay nhắc đến vậy.
An Đào Đào đưa tay bắt mạch cho người đàn ông trung niên, không lâu sau, ý cười trong đôi mắt cô lại càng nồng đậm: "Xin chúc mừng, cơ thể của anh đang hồi phục rất tốt, gần đây anh cảm thấy khỏe hơn bởi vì chứng bệnh của anh đang được chữa trị, tôi kê cho anh thêm một vài vị thuốc ổn định sức khỏe, là đã có thể điều trị đứt điểm rồi."
"Thật sao?" Người đàn ông kinh ngạc, đôi mắt tràn ngập sự mừng rỡ.
Đương nhiên tôi là bác sĩ, không phải lừa đảo đảo." An Đào Đào cầm bút viết đơn thuốc, viết. xong thì bắt mạch cho người phụ nữ trung niên: "Có thể không cần uống thuốc nữa, nhưng sau này chú ý giữ ấm, nếu không sẽ lại tái phát."
Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ." Người phụ nữ vô cùng biết ơn cô, cô ấy nắm lấy tay chồng mình, vành mắt đỏ ửng.
Người đàn ông trung niên cũng nắm lấy tay cô ấy, rơm rớm nước mắt: "Vợ à, em nghe thấy. không? Bác sĩ nói bệnh của anh có thể chữa khỏi, sau này chúng ta sẽ có những đứa con của riêng mình, chắc chắn sẽ trắng trẻo mập mạp, đáng yêu lắm."
Nghĩ đến thiên thần nhỏ đáng yêu sắp đến với gia đình mình, người đàn ông trung niên không nhịn được mà rơi nước mắt, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi giờ đây khóc nức nở như một đứa trẻ.
Danh Sách Chương: