An Đào Đào lại đánh thêm một cú nữa nhưng vân không thể vào lỗ được.
Thế nhưng cô vẫn quay đầu lại, trên mặt hiện đầy ý cười, tựa như một đóa hoa hướng dương tràn đầy sức sống: “Cửu Gia, tôi đánh có hay không?”
Lục Sóc nhìn vào đáy mắt cô, sự rực rỡ và sạch sẽ bên trong cũng làm cho người ta hoa mắt.
Khi cô cười rộ lên giống như một con thỏ cần được bảo vệ, khiến cho người ta rất muốn bóp một cái.
Lục Sóc đi tới gần cô, trong lòng mềm mại đến ối tỉnh rối mù, nhưng giọng nói vẫn nặng nề như trước: “Cái giá rỗng, chẳng có chút sức lực nào,”
An Đào Đào vẫn đang cười, đúng, cô chính là cái giá rỗng vô dụng, cho nên, mau mau đừng cho cô chơi bóng nữa, để cho cô ngồi dưới tán ô lớn ăn uống, làm phông nền đi! Nhưng tên khốn Lục Sóc kia lại không thể cho cô đạt được mong muốn, anh từ sau lưng tới gần, tay trong tay muốn dạy cô chơi bóng.
“Thân thể hai người đán sát vào nhau, nhiệt độ nóng rực trên người Lục Sóc truyền sang, trong nháy mắt đã thiêu đốt An Đào Đào, cô đỏ mặt, đầu cũng có chút choáng váng.
Đến khi Lục Sóc chạm vào hai tay cô, sống lưng cô cứng đờ, trái tỉm nhỏ bé cũng co rút lại một chút.
"Phải làm như thế này." Lục Sóc đán chặt vào cơ thể cô, hơi nóng thở ra cũng lập tức lướt qua tai và cổ cô.
Nóng rát và tê dại, làm cho người ta hơi không thích ứng được.
An Đào Đào hít sâu một hơi, cố găng ổn định tỉnh thần. Cô phát hiện Lục Sóc đã nắm lấy hai tay cô, sau đó vừa dùng sức, quả bóng nhỏ đã bay ra, lập tức rơi vào trong lỗ.
Cô nhìn quả bóng nhỏ nhanh chóng vào lỗ thì có chút hoảng hốt. Vừa rồi khi tới gần, cô còn có thể cảm nhận được cơ bắp trên cánh tay Lục Sóc, rất mạnh mẽ, cũng mang theo một cảm giác an toàn đến kỳ lạ.
An Đào Đào lần nữa hít sâu một hơi, đợi đến khi ổn định lại thì tiếp tục cười nịnh nọt: “Cửu Gia lợi hại quá, lần phát bóng này của anh có lực hơn của tôi nhiều.”
Giọng nói của cô vừa ngọt vừa mềm mại, Lục Sóc nghe mà rất hưởng thụ, ngay cả sắc mặt lạnh lẽo cũng phai đi không ít, lập tức toàn bộ ngũ quan đều trở nên địu dàng.
An Đào Đào quay đầu, phát hiện gương mặt nổi bật dưới ánh mặt trời của anh lại mang một loại cảm giác địu đàng kì lạ.
Đôi mắt cô mở to, cảm thấy mắt của mình sắp bị mù rồi.
Chuyện này là không thể nào, sao Lục Đại Ma Vương lại có thể dịu dàng như vậy?
Mắt mù rồi, chắc chắn là mắt đã mù rồi.
An Đào Đào lại lén nhìn anh vài lần, phát! hiện anh vẫn mang bộ mặt không chút cảm xúc, vẫn là bộ dạng u ám, hoàn toàn không có chút dịu dàng nào cả.
Lần này, An Đào Đào có thể xác định vừa rồi mình bị mù mắt nên không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Bộ dạng như vậy mới đúng chứ, Lục Đại Ma Vương thì nên như vậy!
Chơi bóng một lát, An Đào Đào có chút mệt mỏi, cô ngẩng đầu đáng thương nói: "Cửu Gia, tôi có thể không chơi bóng không? Tay đau, còn hơi mệt mỏi nữa.”
Nhìn khuôn mặt tươi cười đỏ bừng của cô, Lục Sóc khẽ nhíu mày.
Thật là yếu đuối.
Anh không nói một lời nào nhưng đã buông, hai tay ra, giống như đã đồng ý cho cô đi nghỉ ngơi.
Cảm nhận được sức lực và nhiệt độ đã biến mất, An Đào Đào cong khóe môi, ở trong lòng. thầm hoan hô, trong đôi mắt nhìn về phía Lục Sóc lại mang theo ý cười: “Cửu Gia, vậy tôi đi nghỉ ngơi nhé, anh cứ từ từ đánh, tôi vừa nghỉ ngơi vừa nhìn anh.”
Lục Sóc không trả lời, anh xoay người đi chơi bóng.
An Đào Đào tựa như một con ngựa vui vẻ, chạy như điên đến dưới tán ô lớn. Sân bóng này được bọn họ bao trọn cho nên khu vực nghỉ ngơi dưới ô lớn cũng thuộc về bọn họ.
Cô thoải mái trải nằm trên chiếc ghế mềm, trên mặt bàn trước mặt còn có rất nhiều đồ giải khát như đồ uống lạnh và dưa hấu,...
An Đào Đào ăn thoải mái, như này thật tốt.
Lục Sóc đánh mười lần, mỗi một lần đều lưu loát vào lỗ, trông có vẻ một chút độ thử thách cũng không có.
An Đào Đào nằm trên ghế mềm, cả người tựa như một con mèo lười biếng, mí mắt cũng đang đánh nhau.
Buồn ngủ, cô muốn ngủ.
Nhưng lúc này, trước mắt An Đào Đào nhoáng lên một cái, dường như cô nhìn thấy một góc váy. trắng như tuyết, sau đó, cô phát hiện bên cạnh Lục Sóc lại có thêm một cô gái trẻ tuổi.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy trắng, tính cách địu đàng.
Là Thẩm Hoạ Hoạ!
An Đào Đào bất thình lình ngồi dậy, nhanh chóng tỉnh táo lại.
Đối với Thẩm Hoạ Hoạ, trong lòng An Đào Đào có một loại không được tự nhiên nói không nên lời.
Có thể xem như là tình địch đi, xuất hiện trong cùng một khung hình cũng quá kỳ quái, hơn nữa, từ lần đi đạo phố với Thẩm Hoạ Hoạ cô cũng có thể cảm nhận rõ ràng rằng cô ta không phải là người tốt.
Khiến người khác khó chịu.
"Anh Lục Sóc, anh cũng tới đây chơi golf à?" Thẩm Hoạ Hoạ mặc váy trắng, đi giày cao gót đến bên cạnh Lục Sóc.
Hôm nay cô ta buộc mái tóc xoăn thành một búi, cái trán trơn bóng trắng nõn lộ ra, làm cho cô ta càng thêm dịu đàng như họa, tựa như một bức tranh mỹ nữ thời cổ đại, làm cho người ta khó quên.
Lục Sóc nhìn lướt qua cô ta một cái, ánh mắt đen kịt không nói gì.
Thấy mình đã hoàn toàn bị ngó lơ, nụ cười của “Thẩm Hoạ Hoạ cứng đờ, nhưng rất nhanh cô ta đã Khôi phục lại, lúc cười rộ lên giống như nước chảy róc rách vùng Giang Nam, nhất cử nhất động đều lộ ra sự cao quý của tiểu thư khuê các.
"Anh Lục Sóc, hôm nay anh tới chơi golf một mình à?"
Lục Sóc vẫn không nói gì, nhưng ánh mắt lại đảo qua khu nghỉ ngơi.
Thấy An Đào Đào đang ngẩng đầu nhìn về phía này, khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, cô cười, cười rất ngọt ngào, khiến không khí xung, quanh dường như cũng ngọt ngào theo.
Thẩm Hoạ Hoạ nhìn theo ánh mắt của anh, nét tươi cười trên mặt cứng đờ lại lần nữa, sắc mặt cũng liên tục thay đổi.
Cô ta cho rằng chỉ có mình Lục Sóc ở đây nhưng không ngờ Lục Sóc lại đưa An Đào Đào đến.
Trước kia khi Lục Sóc ra vào địa điểm đặc biệt chắc chắn sẽ không mang theo bất kỳ một người phụ nữ nào, anh luôn độc lai độc vãng, nhưng hiện tại, bất kể là trường hợp nào anh cũng đều dẫn theo An Đào Đào bên người.
Điều này thể hiện sự khác biệt giữa cô và người khác hay là đang nói với cả thế giới rằng Lục Sóc anh cảm thấy hứng thú với một người như vậy?
Thẩm Hoạ Hoạ không nhịn được, nắm chặt ngón tay, nhưng trên mặt vẫn cười hào phóng địu đàng, tựa như một đóa phù dung trên mặt nước:" Thì ra chị dâu cũng ở đây, sao chị dâu không chơi bóng?”
Lục Sóc nhìn Thẩm Hoạ Hoạ, giọng nói lạnh. lẽo như đang nói với con chó con mèo ven đường: “Cô ấy đang nghỉ ngơi.”
Nụ cười của Thẩm Hoạ Hoa lại cứng đờ thêm không ít.
Lục Sóc ở bên này chơi bóng đổ cả mồ hôi mà An Đào Đào lại đang nghỉ ngơi, thế cũng quá thoải mái rồi.
Nếu đổi lại là cô ta, nhất định một bước cũng không chịu rời đi, bưng trà đưa nước cho Lục Sóc, lau mồ hôi hay cầm gậy cô ta cũng đều vui vẻ làm. Nhưng rốt cuộc hiện tại là tình huống gì, tại sao Lục Sóc lại khoan dung với An Đào Đào như vậy?
Chẳng lẽ anh thật sự rất thích An Đào Đào?
Nụ cười dịu đàng mà Thẩm Hoạ Hoạ vẫn duy trì có vài vết nứt, nhưng mà rất nhanh đã khôi phục lại.
Cô ta cầm lấy khăn mặt, nói: "Anh Lục Sóc, trên trán anh đầy mồ hôi kìa, anh lau đi."
Lục Sóc không nói gì, chơi bóng tiếp.
Thẩm Hoạ Hoạ nhìn khăn mặt trong tay, cũng không dám lau cho anh.
Cô ta biết tính tình của Lục Sóc, trừ phi anh chịu đụng vào người ta, nếu không không ai có thể đụng vào anh.
“Thẩm Hoạ Hoạ cắn môi, chậm rãi buông khăn mặt xuống, lại cầm lấy nước khoáng bên cạnh, nói: "Anh Lục Sóc, anh khát nước không? Anh có muốn uống nước không?”
Lục Sóc lười để ý tới cô ta, nhấc chân đi thẳng về phía An Đào Đào.
Mắt An Đào Đào sáng rực, vẫn luôn lén quan sát bọn họ, bây giờ nhìn thấy Lục Sóc đột nhiên đi tới, cô khẽ ho một tiếng, có chút hoảng hốt.
Danh Sách Chương: