An Đào Đào khiếp sợ, vội vàng lao tới đo nhiệt độ cơ thể cho Lục Sóc.
Nóng quá!
Khoảng chừng 39 độ.
Cả người anh giống như con cua luộc, suýt chút nữa đã làm bỏng đầu ngón tay cô.
An Đào Đào kinh ngạc rút tay về, sắc mặt cũng, lập tức trở nên khó coi. Núi đất sụp đổ bên ngoài đã tạo thành sạt lở đất đá, Lục Sóc ở bên trong đã không chịu đựng được, bắt đầu sốt cao.
Phải làm sao bây giờ?
An Đào Đào hơi cuống, nhưng cũng đần bình tĩnh trở lại. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là giúp Lục Sóc hạ sốt, đợi sau khi anh hạ sốt, bọn họ sẽ cùng nhau nghĩ cách. Hai người cùng đối mặt chắc chắn sẽ tốt hơn một người nhiều.
Sau khi nghĩ thông suốt, An Đào Đào mở túi vải nhỏ ra, tìm kiếm thuốc hạ sốt bên trong.
Bởi vì nước mưa nên có một số loại thuốc đã bị ướt, thuốc bị ướt thì hiệu quả cũng kém hơn, nhưng vẫn có thể sử dụng được.
An Đào Đào lại múc một ít nước mưa bắt đầu nấu thuốc, chẳng bao lâu sau đã có mùi thuốc Đông Y phả vào mặt. Đợi thuốc nguội, cô định đút. cho Lục Sóc.
Nhưng Lục Sóc vẫn rơi vào trạng thái hôn mê, cô thử hết lần này tới lần khác cũng không đút được, ngược lại còn lãng phí rất nhiều. An Đào Đào tức giận nhéo mũi anh, hung dữ nói: “Nếu anh còn không uống, coi chừng tôi mở miệng anh ra đổ thẳng vào đấy.”
Lục Sóc vẫn rơi vào hôn mê, hoàn toàn không nghe thấy những lời cô nói.
An Đào Đào hừ lạnh, càng cảm thấy tức giận hơn.
Cô thật sự rất muốn đẩy miệng anh ra rồi đổ hết vào, nhưng lỡ như không anh không muốn. xuống mà để lãng phí thì sao?
Thứ quan trọng nhất bây giờ là thuốc men và đồ ăn, cái nào cũng không thể lãng phí.
An Đào Đào chống đầu cố gắng suy nghĩ. Dần dần, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đột nhiên đỏ lên, chẳng lẽ đây là cách duy nhất sao?
Xấu hổ quá...
Cô vô thức liếc nhìn Lục Sóc, sau đó lại đột nhiên dời mắt đi. Ngượng ngùng một hồi, cuối cùng cô cũng ngậm một ngụm thuốc, sau đó nhắm ngay môi Le Sóc, cứ vậy bón cho anh.
Nước thuốc rất đắng, nhưng môi Lục Sóc lại rất nóng, phảng phất như có thể làm nóng trái tim. cô.
An Đào Đào siết chặt tay, tim đập loạn xạ. Đây. là cô chủ động hôn lên môi Lục Sóc, mặc dù chỉ là mớm thuốc, nhưng vẫn khiến cô vô cùng xấu hổ.
Sau khi bón hết ngụm này đến ngụm khác, cuối cùng chén thuốc cũng cạn. An Đào Đào cảm thấy môi mình bắt đầu tê đại.
Cô rời khỏi môi Lục Sóc, nắm chặt chén thuốc. trong tay, hai má đỏ như quả táo, thậm chí còn không đám nhìn anh.
Không biết qua bao lâu, An Đào Đào nằm trên đống cỏ khô bên cạnh, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ say.
Ngày hôm sau, cơn mưa lớn vẫn chưa tạnh, hoàn toàn không có dấu hiệu đừng lại. An Đào Đào mơ mơ màng màng tỉnh phát hiện đống lửa đã tắt, trong động lại trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Cô mở bật lửa, lần nữa nhóm lửa lên.
Ngọn lửa nóng hổi lập lòe, trong động lại trở nên ấm áp. An Đào Đào lập tức đi kiểm tra tình hình của Lục Sóc, phát hiện anh đã hạ sốt, vết thương cũng đã kết vảy, không có bất kỳ đấu hiệu. nhiễm trùng nào.
Thấy vậy, An Đào Đào lập tức thở phào nhẹ nhõm, xem ra năng lực phục hồi của anh rất mạnh, bị thương như vậy mà vẫn có thể khôi phục nhanh thế kia. Lúc cô định rút tay khỏi trần anh, một bàn tay khác đột nhiên duỗi đến, nắm chặt cổ tay cô.
An Đào Đào hốt hoảng quay đầu lại, vừa nhìn đã bắt gặp đôi mắt đen láy đầy sự hung ác giống, như đã thú của Lục Sóc.
Cô mở to mắt, sợ đến mức sống lưng ớn lạnh.
Ánh mắt thật đáng sợ, có cảm giác giống như. bị đã thú để mắt đến.
“Cửu Gia, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi..." An Đào Đào kéo khóe miệng, cố gắng nhìn Lục Sóc bằng ánh mắt vui mừng.
Nghe giọng nói của cô, sự hung ác trong mắt Lục Sóc cũng biến mất, anh đè lên bụng trái hơi đau nhức, mặt không đổi sắc nói: “Em vẫn luôn chăm sóc tôi à?”
Nghe vậy, An Đào Đào vô thức gật đầu: “Đúng. vậy. Cửu Gia, anh bị thương rất nặng, nếu tôi không chăm sóc anh, chắc chắn tính mạng của anh sẽ gặp nguy hiểm, sao có thể bình phục nhanh như vậy chứ?”
Lục Sóc cụp mắt, phát hiện nửa thân trên đã trần như nhộng, bên trái bụng còn quấn băng. trắng. Bởi vì vừa rồi cử động nên vết thương hơi nứt, rỉ ra một ít máu.
“Cửu Gia, anh nằm xuống trước đã, đừng lộn xộn, vết thương lại nứt ra rồi!” An Đào Đào to gan trừng mắt với anh, thoạt nhìn vừa hung dữ vừa đáng yêu.
Tâm trạng Lục Sóc khá vui vẻ, anh nghe lời nằm xuống, ánh mắt lại đán chặt trên người cô, giống như muốn khắc cô vào sâu trong xương. tủy.
“Quần áo đâu?” Lục Sóc lại lên tiếng, cơ thể yếu ớt nhưng lại cứng cỏi, dưới ánh lửa lại toát ra một vẻ đẹp khó có thể diễn tả thành lời. An Đào Đào không nhịn được liếc mắt nhìn, trong chớp mắt, hai gò má đều trở nên đỏ bừng.
Nhất là khi nghĩ đến cảnh tượng môi kể môi mớm thuốc tối qua, cô chỉ ước gì có thể đào một cái hố để mình chui vào.
.An Đào Đào mím môi, chỉ vào quần áo treo. trên giá gỗ, nói: “Hôm qua mưa rất lớn, quần áo. đều ướt hết cả, tôi chỉ có thể cởi ra hong khô giúp anh. Bây giờ có lẽ đã khô rồi, anh có muốn mặc không?”
Lục Sóc không nói gì, nhưng lại nhìn An Đào Đào bằng ánh mắt cười như không cười.
An Đào Đào bị ánh mắt đó làm cho da đầu tê dại, cô lập tức đứng đậy, đi lấy quần áo của anh, tiện tay khoác lên cho anh: Trời lạnh rồi khoác lên đi... Tôi thay thuốc cho anh.”
Lục Sóc không nói gì, giống như một sự ngầm nuông chiều.
An Đào Đào hít sâu một hơi, nhẹ nhàng bóc băng gạc ra, miệng vết thương có chút vết nứt rất nhỏ, cô lập tức cầm máu ngay, sau đó lại rắc thuốc tiêu viêm lên trên rồi lấy băng gạc sạch sẽ quấn lên.
Sau khi làm xong mọi chuyện, An Đào Đào vỗ tay, nhỏ giọng nói: “Cửu Gia, bây giờ anh cảm. thấy thế nào?”
“Rất tốt.” Lục Sóc mấp máy môi, phát ra. giọng nói trầm khàn.
Anh chép miệng, đột nhiên cảm thấy trong miệng có vị đắng giống như thuốc. Tối qua trong. 1úc mê man, anh cảm giác có người đang đút thuốc cho mình.
Nhưng lúc đó tỉnh thần anh rệu rã, hẳn là không uống vào được. Thế nên rốt cuộc cô đã bón thuốc bằng cách nào?
Lục Sóc nằm trên đống cỏ, ánh mắt dần sâu hơn, lập tức trở nên cực kỳ nguy hiểm.
An Đào Đào nhạy cảm phát hiện ra, liển vô thức cách xa anh mấy mét, nói bằng giọng nhỏ xíu: “Cửu Gia, ngọn núi ở phía xa đã sụp đổ, tạo. thành sạt lở đất đá, đoạn đường quanh đây cũng bị ngăn cách, xem ra chúng ta đã bị mắc kẹt ở nơi này rồi.”
Nghe vậy, Lục Sóc mặc kệ vết thương trên bụng trái, lần nữa chống người đậy: “sạt lở đất đá sao?”
An Đào Đào ngồi bên đống lửa, khẽ gật đầu: ““ Đúng vậy, hôm qua núi đất sụp đổ, tình hình bây giờ còn nghiêm trọng hơn tối qua, lại thêm mưa to không ngừng... Cửu Gia, bọn Hoàng Sâm có thể tìm được chúng ta không? Chúng ta có thể đợi được cứu viện không?”
Ánh mắt Lục Sóc trở nên nghiêm túc:" Điện thoại.” An Đào Đào lấy điện thoại di động ra đưa cho. anh: “Tôi đã kiểm tra rồi, điện thoại không có tín hiệu, không biết bây giờ có không.”
Lục Sóc mở điện thoại lên, quả nhiên không có tín hiệu gì. Anh siết chặt điện thoại, ánh mắt lạnh lẽo. Nhiệt độ trong sơn động đường như đã giảm xuống không ít, như thể đang ở trong hố băng,
Danh Sách Chương: