Tạ Như rũ mắt xuống, vẻ tái nhợt trên khuôn mặt càng thêm rõ ràng.
Nhận ra mình đã nói sai điều gì đó, Chu Mễ vội vàng bụm miệng lại đồng thời tỏ ý xin lỗi.
An Đào Đào lắc lon nước ngọt trong tay, thấy bầu không khí là lạ nhưng cũng không hỏi gì.
Tạ Như đá hòn sỏi bên chân, sau một hồi mới ngẩng đầu lên nói: “Hôm qua sau khi chị nghe. Lâm Hiểu Kiều nói vậy liền thương lượng với cô ta. Ban đầu cô ta còn chối, nhưng đúng lúc đó chị phát hiện trong balo của cô ta có một tờ giấy loại.”
“Tờ giấy loại?” An Đào Đào và Chu Mễ đồng. loạt nhìn cô ấy, tràn đầy nghỉ ngờ.
Nét mặt Tạ Như hơi kỳ lạ, sắc mặt nghiêm trọng cắn chặt môi: Công ty bọn chị sản xuất quả hạch, nhưng gần đây cũng đang khai thác một loại bánh quy mới, mùi vị rất được, không lâu sau sẽ tung ra thị trường. Nhưng bảng thành phần trong tờ giấy loại của Lâm Hiểu Kiểu giống y đúc với bánh quy mà bọn chị đang phát triển.”
Giống y đúc?
Thứ này không dễ phát triển, bảng thành phần không thể nào giống y xì được.
Nói thần kỳ hơn chút là ý tưởng lớn gặp nhau, nói khó nghe thì đó là ăn cắp bí mật công ty, là phạm pháp đúng không?
“Chẳng phải quá trùng hợp sao?” Chu Mễ xoa lòng bàn tay, cẩn thận đè dặt hỏi.
An Đào Đào không hỏi gì mà chỉ lặng lẽ đợi Tạ Như nói tiếp.
“Không phải trùng hợp, tờ giấy loại đó chính là của công ty bọn chị.” Tạ Như bóp chặt chai nước ngọt xém nữa đã làm bể nó.
Mấy ngày trước cô ta đến nhà chị chơi, lúc đó cô ta đã tiện tay cầm lên xem, chính miệng cô ta cũng thừa nhận rồi.”
Chu Mễ và An Đào Đào trợn tròn hai mắt.
Không phải chứ?
Còn thừa nhận nữa...
“Cô ta không ngụy biện mà còn thừa nhận sao?" Chu Mễ nuốt ngụm nước bọt, cảm thấy có hơi sợ hãi.
Hồi lâu sau, Tạ Như mới gian nan gật đầu, sắc mặt đen như đít nồi: “Từ trước đến nay cô ta vẫn rất tốt với chị, ngày cả khi chị bị mụn cũng không
hể bỏ mặc chị. Chị cho rằng cô ta là thật lòng, nhưng không ngờ cô ta chỉ nhìn trúng tiền nhà chị, ngay cả công thức nấu ăn của nhà chị cũng không bỏ qua. Hơn nữa gần đây cổ phiếu của công ty nhà cô ta bị sụt giảm, cô ta muốn bán bảng thành phần để kiếm chút tiền."
"..."
Sao mà giống phim truyền hình quá vậy! Bông. hoa trắng yếu đuối đáng thương thật ra là một con sói gian xảo.
“Đàn chị, chúng ta đừng tức giận nữa. Lâm Hiểu Kiều đúng là chẳng ra gì, sau này chúng ta mặc kệ cô ta đi.” Chu Mễ vỗ vỗ bả vai Tạ Như, hơi nóng từ lòng bàn tay khiến cô ấy vô cùng an tâm.
Vẻ mặt An Đào Đào sa sầm, đột nhiên trở nên. hung dữ: “Vậy chị định làm thế nào? Ăn cắp bí mật công ty không phải chuyện nhỏ, báo cảnh sát không?”
Báo cảnh sát?
Tạ Như sững sờ, ánh mắt vừa chấn động vừa khó tin nhìn An Đào Đào: “Còn phải báo cảnh sát sao?”
An Đào Đào chống cằm, nói như lẽ đương. nhiên: “Nhất định phải báo! Cô ta cũng ăn cắp rồi, cũng may mà phát hiện kịp thời. Nếu như thật sự bán đi, chẳng phải công ty nhà chị sẽ bị tổn thất trầm trọng sao?”
Tạ Như ngây người lần nữa. Cô ấy là bảo bối trong nhà, từ bé đến giờ đều rát thuận buồm xuôi gió, chưa từng trải qua những chuyện như thế này.
Cô ấy nên báo cảnh sát ư?
Nhưng khoảng thời gian cô ấy ở bên cạnh Lâm
Hiểu Kiều cũng rất vui vẻ, huống chỉ cô ấy cũng lấy lại bảng thành phần trở về rồi
Có lẽ không cần báo cảnh sát đâu.
“Hay là thôi vậy. Lâm Hiểu Kiểu đã trả lại bản thành phần cho chị, chị cũng không muốn làm to chuyện.” Tạ Như mím môi, mí mắt khẽ rũ xuống, trông có hơi nhu nhược.
Thấy Tạ Như không có ý định đó, An Đào Đào. chỉ đành thôi. Cô chớp mắt, giọng nói ngọt ngào mềm mại: “Được, vậy thì không làm to chuyện. Chị tốt, em tốt, mọi người đều tốt.”
Tạ Như cong môi, trên khuôn mặt đang rầu rĩ cuối cùng cũng có ý cười: “Thôi được rồi, chúng ta không nói về cô ta nữa. Thứ sáu có lễ hội văn hóa đúng không nhỉ? Lớp các em định bày sạp gì?”
An Đào Đào chưa kịp lên tiếng, Chu Mễ đã cướp lời trước: “Chúng em định mở một triển lãm. tranh, cảm thấy khá là sang chảnh.”
“Ồ quao, bên chỗ bọn chị định mở một quán cà phê.” Hai mắt Tạ Như sáng lấp lánh, trong đó toàn là vẻ vui thích: “Nhưng mà triển lãm tranh của tụi em nghe có vẻ hay hơn đấy. Bên tụi em. định vẽ tranh à?”
Chu Mễ không đáp mà ngẩng đầu nhìn trời.
An Đào Đào mỉm cười đáp: “Là An Định Nhiên, người mới chuyển trường gần đây.”
“Cô ấy à... Nghe nói rất xinh đẹp. Lớp bọn chị có rất nhiều nam sinh quan tâm đến cô ấy đấy.” Tạ Như nhớ đến ánh mắt nóng bỏng của tụi con trai trong lớp không khỏi rùng mình.
An Đào Đào khẽ biến sắc, ngay cả giọng nói cũng nhạt đi: “Vậy à.”
" E là tụi con trai đó bị mù hết rồi!" Chu Mễ trầm mặc trong chốc lát, đè thấp giọng lẩm bẩm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toàn là vẻ ghét bỏ.
"???" Trên đầu Tạ Như hiện mấy đấu hỏi chấm to đùng.
Sao cô ấy cứ cảm thấy hình như Chu Mễ hơi có ác ý với An Định Nhiên vậy nhỉ?
Sau khi tan học.
An Đào Đào nằm bò trên bàn trà ở phòng, khách, định bắt đầu vẽ phác thảo.
Cô chưa từng học vẽ, chỉ biết vẽ một vài thứ trừu tượng, về phần những thứ đao to búa lớn thì cô không biết tí nào.
An Đào Đào cắn bút, vắt óc suy nghĩ, chốc. chốc lại lên mạng tra thông tin.
Trên mạng có rất nhiều tranh ảnh, hình ảnh trực tiếp từ các cuộc triển lãm tranh được tổ chức trên toàn thế giới. Mỗi cuộc triển lãm đều cực kỳ sang trọng, bài trí đèn đuốc đều rất đỉnh cao. Không quá xa xỉ cũng không quá lộng lẫy, nhưng. lại tràn ngập sự ưu nhã khó diễn tả thành lời.
Hình như thứ hoàn hảo như vậy không phải dùng bút là có thể phác thảo ra được, huống chỉ còn là tự mình thiết kế.
Khó quá rồi! Bảo cho cô châm cứu còn được, chứ bảo cô thiết kế thì chỉ bằng để cô đập đầu vào miếng đậu phụ tự tử cho rồi.
An Đào Đào cắn bút, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại thành một cục, bên trên còn có vết mực trông như một con mèo hoa.
Hai tay Hoàng Sâm đút vào túi quần đi tạt qua, không may nhìn thấy đáng vẻ khôi hài của cô.
“Hì hì chị dâu, chị làm gì mà biến mình thành con mèo hoa vậy?”
An Đào Đào xua xua tay phiền muộn nói: " Đừng nói chuyện với tôi, tôi đang thiết kế đấy."
“Thiết kế gì đó?” Hoàng Sâm dậy lên hứng thú.
“Thì là...” An Đào Đào ngoái đầu lại nhìn Hoàng Sâm, hai mắt sáng rực, đột nhiên chuyển để tài: “Hoàng Sâm, anh vẫn luôn ở bên cạnh Cửu Gia, có lẽ cũng biết thiết kế một chút chứ nhỉ? Hiện giờ tôi phải thiết kế bài trí của cuộc triển lãm tranh, anh chỉ cho tôi vài chiêu được không?”
Hoàng Sâm nhìn vào bức tranh trừu tượng mà cô vẽ trên giấy, xém nữa là cười ra tiếng.
Cây không ra cây, nhà không ra nhà, vẽ cái quỷ gì vậy?
Trừu tượng như vậy cứ như đang thách thức thị giác vậy.
Hoàng Sâm nén cười, chống tay dưới cằm ho khan một tiếng: “Chuyện này thì dễ thôi! Chị dâu cứ tìm thẳng đến Cửu Gia đi. Cửu Gia toàn năng lắm, gì cũng giỏi hết, bảo đảm có thể hướng dẫn cho chị tốt nhất.”
Hả?
An Đào Đào vốn định nhờ người bên cạnh Lục Sóc, chuyện cỏn con thế này không đến mức phải làm phiền anh.
Nhưng bây giờ, chuyển biến có vẻ dần xấu đi.
An Đào Đào nhíu mày, còn cố cứu vãi Không phải chứ? Thật sự phải tìm Cửu Gia sao? Mấy người đều không biết, anh Đàm cũng không biết à?”
Hoàng Sâm lắc đầu: “Không biết, chúng tôi không ai biết cả. Cửu Gia thì gì cũng biết.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Đào Đào sụp đổ trong chớp mắt, thật sự phải nhờ Lục Sóc sao?
Cô nam quả nữ hướng dẫn những thứ này, ngộ nhỡ cô đần quá nói mãi không hiểu, liệu có bị Lục Sóc mắng chết không?
Sợ quá đi à!
Danh Sách Chương: