Hoàng Sâm mím môi, ánh mắt cực kỳ phức tập.
Khi đi ngang qua nhà bếp, anh ta ngửi thấy mùi thuốc, xuyên qua ánh đèn vàng ấm áp, Hoàng Sâm nhìn thấy An Đào Đào đang sắc thuốc.
Tay nghề sắc thuốc của cô rất khéo léo, có thể giết rắn, có thể đâm người ta một dao, có thể sắc thuốc, ngày xưa quả thật có khác.
Cô ấy rất giỏi trong việc sắc thuốc, cô ấy có thể giết rắn, đâm dao và sắc thuốc, cô còn có ngoại hình xinh đẹp, và điều quan trọng nhất là cô ấy có khả năng đỗ được Cửu Gia nghe lời, cô thực sự khác những người trước kia.
Chẳng trách nào Cửu Gia lại...
A, vậy sau này nếu cô thật sự sẽ trở thành chị dâu, thì anh ta sẽ phải đặc biệt kính trọng cô hả?
Hoàng Sâm nhìn chằm chằm bóng người bận rộn trong nhà bếp, bỗng chốc trong lòng có cảm giác phức tạp.
Anh ta mím môi, nhanh chóng rời khỏi biệt thự, đi ra cửa.
An Đào Đào đang sắc thuốc, cô không hề hay biết gì về nỗi vướng bận của Hoàng Sâm, sắc thuốc.
được nửa chừng, bà Trần đột nhiên đi tới.
Thế mà cô còn biết khám bệnh nữa à?" Bà “Trần kinh ngạc nhìn An Đào Đào.
An Đào Đào liếc nhìn bà Trần, nghĩ đến vừa nãy bà ấy nhắc nhở mình, trong lòng An Đào Đào. thoáng chốc thật ấm áp, nếu không phải bà Trần nhắc nhở cô, cô thực sự không biết nên làm thế nào,
"Tôi có biết, khi còn bé tôi từng được học." An Đào Đào cười tươi, nụ cười thật chân thành.
Bà Trần ừm một tiếng, không nói gì nữa.
An Đào Đào li3m đôi môi khô khốc, thấp giọng Bà Trần ơi, cám ơn bà nhé, nếu không phải bà vừa rồi nhắc nhở tôi, tôi sẽ không thể nghĩ ra cách đó, cũng không biết lúc này tôi sẽ ra sao nữa."
Bà Trần cười lắc đầu: "Không phải do cách đó tốt, chỉ là đo nói người mà thôi, nếu là người khác, cô cảm thấy Cửu Gia sẽ tha cho người đó sao?"
.." An Đào Đào sửng sốt, không biết nên nói gì mới phải.
"Cửu Gia thực sự rất để ý đến cô, vậy nên cậu ấy sẽ rất vui khi nghe những gì cô nói về quà sinh
nhật." Bà Trần vỗ vai cô, vẻ mặt khó đoán.
An Đào Đào bị nét mặt của bà ấy làm cho kinh ngạc, cô cười khan, cuối cùng vẫn không nói gì.
Lục Sóc để ý đến cô ư?
Sao có thể như thế được!
Sắc thuốc xong, An Đào Đào đổ thuốc ra bát, lại đi vào phòng lần nữa: "Cửu Gia, tôi sắc thuốc cho anh xong rồi đây."
Lục Sóc đang ngồi trên giường, nghe thấy giọng nói của An Đào Đào, không kìm được ngẩng. đầu lên nhìn cô.
An Đào Đào thấy anh như vậy thì căng thẳng tột độ, cô không để ý tới ánh mắt của anh, cười nói bằng giọng ngọt ngào: "Cửu Gia uống thuốc địm
Lục Sóc ngồi ở cuối giường, hoàn toàn không có ý định động đậy.
An Đào Đào bê bát thuốc, tay đã hơi tê rần rồi, cô nhìn thoáng qua sắc mặt Lục Sóc, tìm đập thình thịch: "Cửu Gia?"
Một lúc sau, Lục Sóc hé môi mỏng nói: "Đút cho tôi đi."
An Đào Đào nghĩ đến chuyện sau lưng Lục Sóc. có một vết thương lớn, nếu động đậy sẽ động đến vết thương, cho nên anh bảo cô đút thuốc cũng không có gì sai cả. Cô dùng thìa múc một thìa thuốc, đưa lên miệng khẽ thổi.
Khi thuốc nguội hơn, An Đào Đào đưa thìa thuốc đến bên miệng Lục Sóc.
Mùi thuốc nồng nặc nháy mắt tràn vào trong khoang mũi Lục Sóc, Lục Sóc bình tĩnh nhíu mày, trong mắt dường như hiện lên vẻ chán ghét.
An Đào Đào nhìn thấy sự ghét bỏ trong mắt anh, hai mắt cô sáng lên.
Lục Sóc không sợ trời không sợ đất, nhưng. nhìn thấy thuốc thì lại nhíu mày, chẳng lẽ anh sợ thuốc đắng ư?
Nghĩ đến đây, hai mắt An Đào Đào sáng như. đèn pha, cô cảm thấy anh thật giống một đứa trẻ.
Mắt An Đào Đào đảo một vòng, dường như Lục Sóc có thể đoán được cô ấy đang nghĩ gì chỉ bằng một cái liếc mắt.
Lục Sóc cầm lấy bát, uống một hơi hết sạch bát thuốc bắc, anh thậm chí không cau mày một. lần nào.
Thấy vậy, An Đào Đào không khỏi kinh ngạc há hốc miệng, vừa rồi không phải còn ghét bỏ à? Sao bây giờ lại biến thành đàn ông đích thực không sợ gì trên đời rồi
Cô chớp chớp mắt, ngạc nhiên hỏi: "Cửu Gia, thuốc có đắng không?"
Lục Sóc không nói gì, trực tiếp giơ tay ôm lấy gáy cô, hôn lên đôi môi hồng nhuận của cô.
An Đào Đào kinh ngạc trợn to hai mắt, vết thương còn chưa lành đâu, anh muốn làm gì nữa?
Trong lúc hôn, Lục Sóc bá đạo ép mở đôi môi An Đào Đào, ngay sau đó, nước thuốc bắc mà anh. chưa kịp nuốt xuống đã truyền hết sang miệng cô, vị đắng lập tức bùng nổ trên nụ vị giác của cô, đắng đến mức hai mắt cô đỏ hoe, như thể vừa bị ai đó bắt nạt dữ lắm vậy.
Cảm giác bắt nạt cô như vậy là đủ rồi, Lục Sóc buông An Đào Đào ra.
An Đào Đào che miệng ho sù sụ, giống như cô muốn nhổ hết thuốc bắc trong miệng ra ngoài, Lục Sóc này đúng là đồ điên mà, sao anh dám đối xử với cô như vậy chứ, xấu tính thật đấy!
Đắng không?" Lục Sóc nhìn cô chăm chú, tâm trạng có vẻ rất vui, bầu không khí xung quanh đường như cũng dịu đi mấy phần.
"“Đắng quá..." An Đào Đào cũng trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt thê thảm, trông rất đáng. thương.
Trái cổ của Lục Sóc di động, đáng vẻ đáng. thương của cô có thể làm tan chảy trái tim người ta.
An Đào Đào to gan hơn rồi, cô ai oán nhìn Lục Sóc, thấy sắc mặt Lục Sóc vẫn không thay đổi, cô càng to gan hơn: "Cửu Gia, anh chỉ biết bắt nạt tôi thôi. nhưng anh còn phải uống thuốc tiêu viêm này thêm ngày mai, à không, ít nhất một tuần nữa."
Trong lúc nói chuyện, con ngươi của An Đào Đào không ngừng đảo quanh, giống như một con cáo nhỏ gian xảo, cô ấy cười trên nỗi đau của người khác.
Đến lúc đó cô sẽ sắc thuốc đắng hơn nữa, xem. cái người này có đám bắt nạt cô nữĩa không.
Lục Sóc liếc nhìn cô vài lần, đột nhiên phát hiện đáng vẻ xinh đẹp hoạt bát của cô rất thu hút, dù sao thì cũng đẹp hơn nhiều so với vẻ ngoài đờ đẫn vô hồn kia.
Lục Sóc nhướng mày, vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng hiểu rất rõ: "Nhìn tôi uống thuốc cô vui lắm à?"
An Đào Đào dừng lại một chút, sau đó đột ngột xua tay: "Không, tôi hy vọng Cửu Gia có thể sớm khỏe lại mà."
Lục Sóc lạnh lùng liếc nhìn cô, không nói gì.
An Đào Đào không suy nghĩ lung tung nữa, thu đọn bát uống thuốc chuẩn bị rời đi, lại phát hiện Lục Sóc đã cầm món đồ chơi đại ma vương. kia lên, đang cẩn thận nghiên cứu, cũng không, biết anh đang xem cái gì mà nhìn chăm chú như là
có thể khiến nó nở hoa không bằng.
Lục Sóc nhướng mày, lạnh lùng liếc nhìn cô, thật lâu không hể dời đi, ánh mắt còn mang vẻ dò xét: "Tại sao cô lại nghĩ đến chuyện mua đồ chơi cho tôi?"
Nghe anh hỏi câu này, An Đào Đào suýt nữa bật cười thành tiếng.
"Tại sao ư?
Cô chỉ nghĩ rằng món đồ chơi này siêu giống Lục Sóc!
Món đổ chơi là một con đại ma vương có sừng, mà Lục Sóc cũng là một tên ma quỷ, duy nhất chỉ thiếu có cái sừng nữa thôi, ha ha.
Còn cô mua món đồ chơi đại ma vương này chỉ để ngược đãi nó khi cô không vui, để cô có thể trút ra mọi nỗi ấm ức trong lòng, nhưng sao cô có thể nói ra lời như vậy chứ?
An Đào Đào chớp đôi mắt sáng như sao, giọng, nói ngọt ngào rất dễ nghe: "Bởi vì tôi thấy món đồ chơi này rất đẹp, nhưng tôi không có nhiều tiền, đây là món quà sinh nhật duy nhất, cũng là món quà đắt tiền nhất tôi có thể mua cho Cửu Gia."
Lục Sóc nghe xong thì nhíu mày, sao cô lại nghèo đến thế?
Tốt xấu gì cô cũng là cô dâu nhỏ của anh, nếu để người khác phát hiện lại tưởng rằng anh đối xử tệ bạc với cô, Lục Sóc nghiêm mặt rút trong ví ra một tấm thẻ đen.
Danh Sách Chương: