Cô Thẩm kia ngước mắt lên lên nhìn, đôi mắt xinh đẹp khẽ cau lại: “Chắc không phải đâu, Becgie của Cửu Gia sao lại xuất hiện ở đây được.”
Giọng của cô ta êm ái đễ nghe vô cùng, hệt như đòng suối nhỏ róc rách chảy vào tim người khác.
“Không phải thật hả? Tôi thấy rất giống mà... " Người kia vẫn còn nghỉ ngờ, chu mũi nói.
Cô Thẩm nở nụ cười dịu dàng: “Mới thấy có một lần thôi mà.”
Người kia lập tức câm miệng, không nói nữa.
An Đào Đào không hay biết rằng, ở ngã tư đối diện, có người đang nhớ thương chú chó Becgie của cô.
Cô quay đầu rời đi, làn váy đỏ phất phơ trong gió, tạo thành đường uốn lượn tuyệt đẹp. Gương mặt kiều điểm nổi bần bật đưới ánh mặt trời, chẳng hề thua kém với cô Thẩm kia.
Lúc quay về biệt thự, tên Quý Thiên Trạch đáng ghét đã biến mất, An Đào Đào vui vẻ chạy. vào phòng khách, thậm chí còn quên mất không. xích Becgie ra sân sau.
“Má Trần, có phải Quý Thiên Trạch đã đi rồi không?” An Đào Đào đảo mắt nhìn quanh.
“Đi từ lâu rồi." Má Trần nhìn sang An Đào Đào, cười hỏi: “Có phải cô không thích Quý Thiên Trạch không?”
Nụ cười trên môi An Đào Đào cứng lại, vừa nhìn đã biết là bị hỏi trúng tim đen. Cô vội ôm lấy Becgie, uyển chuyển trả lời: “Tôi cảm thấy lúc Quý Thiên Trạch cười có hơi kỳ lạ, không hợp với tôi mà thôi.”
Nghe xong, má Trần cũng không nói thêm gì nữa mà xoay người về phòng bếp tiếp tục nấu cơm trưa.
An Đào Đào thả Becgie xuống đất, hai tay vô thức x0a nắn mặt mình, chẳng lẽ cô biểu hiện sự chán ghét rõ ràng tới vậy luôn sao?
Thậm chí tới cả má Trần cũng nhận ra được, có lẽ Quý Thiên Trạch cũng phát hiện chút manh mối gì cũng nên.
Nhưng chẳng sao hết, ghét là ghét, dù Lục Sóc có biết cũng chẳng thành vấn đề.
"Mợ chủ, ban nãy cô đi đâu chơi vậy?"Má Trần đọn đồ ăn lên bàn, thuận miệng hỏi câu.
Trên bàn cơm có bốn món một canh, với một người mà nói quả thật là quá xa xỉ. An Đào Đào nhìn bà Trần, nở nụ cười ngọt ngào: “Tôi chỉ dẫn Becgie ra quảng trường đi đạo thôi, còn vô tình bắt gặp một ông cụ bị lên cơn đau tỉm nên tiện tay cứu giúp một phen.”
Nghe thấy có người bị lên cơn đau tim, má Trần thoáng sững sờ, hỏi: “Có sao không?”
An Đào Đào gật đầu, hàng mi cong dài như được nhuốm lấy màu ánh sáng, phản chiếu mộ bóng râm nhỏ bên dưới mắt: “Có tôi ra tay, ông cụ kia chắc chắn không xảy ra chuyện gì đâu, yên tâm đi.”
"Y thuật của cô đúng là xuất sắc mà.” Má Trần mỉm cười khen.
An Đào Đào nghe thế thì vui sướng, nhoẻn miệng cười híp cả mắt.
Cô giơ đũa lên, vui vẻ ăn cơm. Lúc ăn gần xong, cô múc cho mình một bát canh gà, mới húp được vài ngụm thì bên tai bỗng vang lên tiếng. bước chân. Cô ngoái đầu nhìn lại, phát hiện người tới là Hoàng Sâm.
"Chị đâu, người nhà họ An đến.” Hoàng Sâm đứng nghiêm trước mặt cô, vừa cười vừa nói.
An Đào Đào ngước mắt lên nhìn, không khó để nhận ra sự châm chọc và đùa cợt ẩn trong mắt. anh ta. Xem ra Hoàng Sâm cũng rất khinh thường người nhà họ An.
“Bọn họ tới làm gì?” An Đào Đào đặt bát canh gà xuống bàn, đôi mày thanh tú cau lại, trên mặt hiện rõ vẻ chán ghét, cô thật sự chẳng muốn nhìn thấy người nhà họ An chút nào.
Hoàng Sâm nhún vai: “Không biết, có để họ vào không?”
An Đào Đào vừa định từ chối thì đột ngột nhớ đến thân phận của mình. Nếu là An Định Nhiên thì khi bố mẹ đến thăm nhà, chắc chắn sẽ không chặn họ ngoài cửa. Bây giờ cô mà làm ngược lại thì không chỉ Lục Sóc mà đến cả đám Hoàng Sâm cũng sẽ nghỉ ngờ cô.
Cô vô thức nghiến răng, không cam tâm bảo: “Để họ vào đi.”
Khoảng hai phút sau, Hoàng Sâm dẫn hai vợ chồng nhà họ An tiến vào.
Lúc vào biệt thự, hai người còn không đám. ngẩng đầu lên nhìn, ai bảo không khí trong căn nhà này vừa lạnh lẽo còn kh ủng bố, mỗi việc hít thở thôi đã áp lực lắm rồi.
Từ lúc hai người họ bước vào cửa đến khi đứng
lại, ánh mắt An Đào Đào luôn dán chặt lên người họ. Cô còn phát hiện trên tay họ cầm một hộp quà được đóng gói khá đẹp, vừa nhìn liền biết là rất mắc tiền.
Còn mang theo quà đến đây, xem ra cũng bỏ công sức đấy...
An Đào Đào đưa tay lên môi, trên mặt hiện lên biểu cảm trêu ngươi.
Bố An đặt hộp quà lên bàn, sau đó xoa xoa tay đứng sang một bên.
Mẹ An li3m môi, mỉm cười thân thiết với An Đào Đào, nhưng đôi mắt tỉ hí như hạt đậu lại liên tục lướt qua lướt lại trên người cô, như thể đang soi thử xem rốt cuộc cô có điểm nào đẹp mà hấp. dẫn được Lục Cửu Gia.
Chuyện trên weibo họ đã biết rồi!
Khi ấy, lúc An Đào Đàobị tung tin là tình nhân mà Lục Cửu Gia bao nuôi, cả hai người sợ chết đi được, lo rằng Lục Cửu Gia sẽ vứt An Đào Đào như. vứt một món phế phẩm, vậy thì cây rụng tiền của họ cũng sẽ biến mất. Đến khi mọi chuyện đi tới nước này, họ mới nhận ra bản thân đã đánh giá thấp khả năng của An Đào Đào.
Cô vậy mà có thể tóm chặt được trái tìm của. Lục Cửu Gia, còn kéo được Lục Cửu Gia đi đăng ký kết hôn nữa. Bây giờ, thân phận của An Đào Đào. có thể nói là xưa đâu bằng nay. Cô đã trở thành vợ của Lục Cửu Gia, bà chủ của tập đoàn Lục Thị, nên tất nhiên trong tay cũng sẽ có thêm rất nhiều thứ tốt.
“Hai người đến đây làm gì?” An Đào Đào vẫy tay với Becgie đang nằm dưới đất, Becgie vội đứng bật dậy, uy phong lẫm liệt bước tới bên cạnh cô.
Bộ lông của Becgie sáng lên đưới ánh đèn, đáng vẻ cũng rất dữ tợn, dọa bố mẹ An không dám bước lên trước.
“Hai chúng ta đến thăm con.” Bố An xoa tay, nói một câu lấy lòng.
“Õ, ra là vậy.” An Đào Đào ngân nhẹ âm cuối, bàn tay nhỏ nhắn xoa xoa đầu Becgie: “Hai người ng không nếu để người khác thấy tôi ngồi còn hai người đứng thì cũng không ổn lắm."
Cô sẽ bị mắng là bất hiếu đó, hẩy.
Bố An và mẹ An đương nhiên cũng rất muốn ngồi xuống, nhưng con Becgie kia nãy giờ cứ nhìn họ chằm chằm một cách đầy hung tợn nên họ đâu đám ngồi, lỡ đâu bị nó cắn thì sao?
Hai vợ chồng lập tức lắc đầu, quyết định bảo. toàn tính mạng đã rồi nói sau: “Thôi khỏi, bố mẹ đứng là được.”
An Đào Đào liếc mắt nhìn hai người họ, ý cười nhạo tràn ngập trong đôi mắt. Đúng lúc này, má Trần và Hoàng Sâm đồng thời rời khỏi biệt thự, trong căn phòng rộng lớn cũng chỉ còn lại mỗi mình ba người họ, đù có nói mấy lời riêng tư cỡ nào cũng không sợ bị người khác nghe thấy.
“Đào Đào à, bố mẹ đã biết chuyện trên weibo. rồi.” Bố An khẽ nhích lại gần, cất giọng hòa ái dễ gần nói: “Không ngờ con có thể thuyết phục Lục Cửu Gia đi đăng ký kết hôn với con, xem ra bây giờ con đã chân chính trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Lục rồi.”
Lúc đầu mục đích hai người họ đưa cô đến bên cạnh Cửu Gia, nói đễ nghe thì là gả làm vợ người ta, nhưng nói toẹt ra đó là làm một người tình mãi mãi không được nhìn thấy ánh sáng.
Nhưng ai mà có dè đứa con gái riêng quê mùa này lại lợi hại như vậy!
Hai mắt bố An sáng lên, nhìn chäm chằm An. Đào Đào. Giờ cô không chỉ đơn giản là cây rụng tiền nữa mà cô đã trở thành người chiếm giữ một nửa giang sơn nhà họ Lục rồi.
An Đào Đào biết hai người họ đang ôm mục đích gì, ý cười trên mặt càng lúc càng phai nhạt, trong mắt cũng khó mà giấu nổi sự mỉa mai: " Đăng ký kết hôn mà thôi, hai người có cần kích động như vậy không?”
Vừa nghe thấy vậy, bố An không kiểm được mà sững sờ. Con nhỏ ngu ngốc này có lẽ không biết tờ giấy chứng nhận kết hôn đó quý giá cỡ nào. Có thể kết hôn với Lục Cửu Gia chẳng khác nào trong tay có thêm một tấm bùa hộ mệnh, không chỉ ở thành phố A mà dù tới nơi khác cũng có thể nghênh ngang mà đi, đừng nói chỉ là tiền tài, mối quan hệ cũng sẽ cuồn cuộn mà tới.
“Đào Đào, bây giờ con đã là vợ của Cửu Gia, muốn gì có đó.” Mẹ An cắt ngang lời bố An, kích động đến nỗi xém chút nữa đánh đổ ly nước trên bàn.
An Đào Đào cau mày, không nói gì.
Danh Sách Chương: