“Chờ đến khi chọn ngày xong xuôi tôi sẽ nhắn cho cậu trước tiên.” An Đào Đào nhìn nụ cười ấm áp của cậu ta mà cũng cười theo.
Kỷ Thần gật đầu lia lịa, hệt như cún con được thưởng cho cục xương vậy.
Sau khi bàn chuyện xong, An Đào Đào mới phát hiện ra Chu Mễ đang chống cảm ngồi đó, vẻ mặt nghiêm túc như đang chìm vào trầm tư.
Chợt Chu Mễ vỗ tay cái bép, thốt lên: “Đúng ổi, cái ngày đầu tiên mà cậu xin nghỉ ấy, anh trai nhỏ ngồi xe lần có đến bệnh viện tìm cậu, nhưng cậu không có đó nên trông anh ấy hụt hằng dữ lắm, lúc đó tim tôi xót quá trời quá đất, muốn. chạy lại ôm anh ấy lắm.”
“Vậy cậu có ôm anh ấy không?” An Đào Đào buồn cười hỏi.
“Tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng tôi không đám đâu, nhát lắm Chu Mễ nhút nhát ôm lấy mình nói tiếp: “Tuy anh trai nhỏ ngồi xe lăn nhưng khí chất không phải dạng vừa đâu, tôi nào
dám tiến lên ôm người ta chứ.”
An Đào Đào nghiêm túc gật đầu: “Đúng thật, có khí thế như kiểu người sống chờ lại gần
Lúc bọn họ đang tám về anh trai nhỏ ngồi xe lăn thì một cái đầu nho nhỏ lặng lẽ ló vào khung cửa, cô ấy lén lút ngó đáo đác khắp phòng học, đến khi cô ấy nhìn thấy được An Đào Đào thì hai mắt lập tức phát sáng.
“Bác sĩ An, ra đây một chút.” Tạ Như vác theo một cái túi lớn vẫy vảy tay với An Đào Đào.
Bấy giờ An Đào Đào cũng phát hiện ra Tạ Như đang đứng ngoài cửa, hồi sáng đã gặp rồi sao đến chiều lại đến nữa thế?
Cô chớp mắt rồi cũng tò mò mà qua xem.
Chỉ còn Chu Mễ ham ăn vẫn còn ngồi trên. ghế, cô ấy tỉnh mắt thấy được bên ngoài cái túi trong tay Tạ Như đang cầm có in hình một con chuột Hamster, đó chẳng phải là túi quả hạch siêu to khổng lồ đang nổi gần đây sao?
Cô ấy có một dự cảm, chốc lát nữa chắc chắn cái túi quà kia sẽ rơi vào tay An Đào Đào cho xem.
Quả nhiên là thế, cô ấy thấy ngay Tạ Như đang cố nhét cái túi to tổ chẳng vào trong tay An Đào Đào, đúng là một túi quà rất to, trong đó không chỉ có hạt mà còn có đủ loại trái cây khô đủ màu sắc hình dạng, vỏ ngoài lại vô cùng hấp dẫn, khiến cho Chu Mễ nuốt nước bọt liên tục.
Trông ngon lành quá đi!
“Đào Đào, nhiều hạt quá đi.” Chu Mễ giống y như Hamster đánh hơi được mùi mà nhào xuống.
.An Đào Đào đang do dự không biết nên nhận hay không thì thấy Chu Mễ chạy tới, cô chỉ biết cười ngượng ngùng: “Đúng là có nhiều loại hạt thật, còn có trái cây khô nữa.”
Chu Mễ liếm môi, trên mặt ghi rõ rành rành mấy chữ “Muốn ăn, muốn ăn, muốn ăn quá”.
“Cơ mà hạt với trái cây khô đều là đồ đắt tiền, đàn chị Tạ Như, chị đưa hết cho em có ổn không?” An Đào Đào cảm thấy món quà này quá quý giá niên không đám nhận.
Tạ Như hào phóng phất tay, mang theo khí thế vung tiền như rác: “Bác sĩ An à, em không biết. hả? Nhà họ Tạ tụi chị là công ty mở công ty thực phẩm đó, mấy loại hạt Hamster này cũng là do công ty nhà chị sản xuất, nhà chị vẫn còn nhiều lắm."
An Đào Đào nghe xong mà ngẩn người.
Thì ra là mở công ty thực phẩm, hèn gì có thể lấy được một đống hạt ngay tức thì như vậy, nếu đã thế thì An Đào Đào cũng an tâm mà nhận lấy.
Còn Chu Mễ bên này cũng đã đờ người.
Từ bao giờ mà Đào Đào nhà cô ấy lại có thể quen biết đại gia nhà họ Tạ nắm cả một công ty thực phẩm thế?
Cô là thần tiên à?
"Bác sĩ An, trưa nay chúng ta đến căn tin ăn cơm đi.” Tạ Như đỏ mặt đưa ra lời mời, hai mắt sáng lấp lánh tựa như nữ sinh đang theo đuổi mối tình đầu, còn có một loại ngưỡng mộ mù quáng.
“Được ạ." An Đào Đào gật đầu, hoàn toàn không từ chối.
Chu Mễ vừa thấy vậy thì càng kinh ngạc, tại sao cô ấy cứ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy?
Chờ đến giờ ăn cơm trưa, cuối cùng Chu Mễ cũng hiểu được nguyên nhân, thì ra An Đào Đào. đã trị khỏi bệnh viêm mụn nhiều năm của Tạ Như, chẳng trách cô lại được tặng cả một túi quà hạt to đùng, còn vẻ ngưỡng mộ mù quáng kia thì ra là ý này.
Mà cô ấy cũng đang rất hâm mộ An Đào Đào, hai người tựa như tri kỷ vừa tìm thấy được nhau, chẳng mấy chốc đã chui đầu vào cùng trò chuyện: "Em nói cho chị nghe, Đào Đào nhà em trị hết chứng đau bụng kinh cho em luôn, bây giờ đến tháng em chả còn cằm thấy gì cả, thoải mái lắm luôn.”
Tạ Như ngạc nhiên: “Hay vậy á, đến đau bụng. kinh mà còn có thể chữa được sao?”
Chu Mễ chống nạnh, tự hào đến lâng lâng đầu óc: “Đương nhiên, Đào Đào nhà em chính là thần y đó.”
“Đúng đúng đúng, là thần y siêu đỉnh, em nhìn mặt chị nè, giờ chỉ còn mấy vết mụn nhàn nhạt thôi.” Tạ Như móc cái gương nhỏ ra soi tới soi lui, vô cùng xinh đẹp.
An Đào Đào nghe bọn họ khen mà tai đỏ bừng: "Được rồi, ăn cơm đi đừng nói nữa!”
Hai người đồng thời nghe lời, hết sức ngoan ngoãn.
Cơm nước xong xuôi, Tạ Như mời hai người họ lên lớp cô ấy ngồi: “Đến lớp chị chơi đi, chị có một cô bạn cực kỳ thân, chẳng qua cậu ấy hơi đễ xấu hổ nên không đến ăn cơm chung với tụi mình để chị giới thiệu cho hai em làm quen.”
Bây giờ là giờ nghỉ trưa, cách giờ vào học còn tận hơn một tiếng, đến đó ngồi chơi giết thời gian cũng được nên An Đào Đào và Chu Mễ không chút do dự mà đồng ý.
Bạn của Tạ Như tên là Lâm Hiểu Kiều, nghe nói là rất xinh đẹp, nhà có mở công ty, nhưng mà gần đây kinh tế hơi chững lại nên cổ phiếu cũng, liên tục giảm, nếu làm không khéo thì coi như tiêu.
Vào giờ này đa phần sinh viên đều đi dạo ngoài sân thể dục, trong phòng học hơi vắng vẻ, vốn chẳng có bao nhiêu người.
Nhưng ba người vừa bước tới cửa thì đã nghe được tiếng cười mỉa mai và giọng nói lạnh lẽo. vang lên: “Tạ Như á? Cái con nhỏ mặt đầy mụn xấu đau xấu đớn kia hả? Nếu không phải nhà nó có tiền thì cậu nghĩ tớ sẽ chơi với nó hay sao?”
Người đang nói chuyện với Lâm Hiểu Kiểu là Mạnh Manh, trong nhà cũng có mở công ty, chỉ là nhan sắc có chút tầm thường: “Không phải chứ, tớ thấy hai người chơi thân lắm mà.”
“Có gì tốt đâu trời, cũng chỉ chơi xã giao thôi, cậu không biết đâu, mấy cục mụn mọc đầy trên mặt nhỏ đó gớm chết được, mỗi lần tớ đi chung, với nó đều phải chịu chung ánh mắt xem thường của người khác, làm tớ bực gần chết.” Lâm Hiểu Kiểu ôm đầu rê.n rỉ, như là khó chấp nhận lắm.
“Đúng vậy thật, mụn trên mặt cậu ta đúng là thấy ghê quá trời, còn sưng mủ chảy...” Mạnh Manh khẽ rùng mình: “Có điều hình như gần đây mặt cậu ta lành lại rồi.”
Lâm Hiểu Kiều khinh thường: “Dám chừng là mèo mù vớ phải chuột chết thôi, cơ mà tớ phải tìm. cách khiến cho Tạ Như đầu tư vốn vào công ty nhà tớ mới được, cổ phiếu của nhà tớ gần đây đã giảm quá."
Nếu giảm hơn nữa là sẽ phá sản mất.
Nếu như Tạ Như thân với cô ta như vậy thì chắc chắn sẽ đồng ý rót vốn vào đúng không?
Còn không đồng ý thì cô ta sẽ nghỉ chơi luôn.
“Tạ Như sẽ chịu chứ?” Mạnh Manh nhỏ giọng hỏi.
Lâm Hiểu Kiểu cười nhạo: “Cô ta ngu như vậy, đám chắc sẽ nghe tớ thôi.”
An Đào Đào và Chu Mễ đứng ngoài phòng học. bất ngờ sững sở, đây là cô bạn thân mà Tạ Như bảo là dễ xấu hồ ấy hả?
Rõ ràng là nữ phụ ác độc trong tiểu thuyết, lời nói ác độc, vẻ mặt ác độc, hoàn toàn trùng khớp!
.An Đào Đào nghiêng đầu nhìn Tạ Như, thấy hai mắt cô ấy mở to, cả gương mặt đều trắng bệch như tờ giấy, đến cơ thể cũng đang run rẩy không, ngừng, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống,
“Đàn chị Tạ Như, chị đừng để ý bọn họ.” An Đào Đào giữ chặt lấy cổ tay Tạ Như, không biết phải an ủi thế nào mới tốt.
Tạ Như cười yếu ớt: “Để cho các em chê cười rồi... Chuyện này chị sẽ tự xử lý, hay là các em về phòng học trước đi nhé?”
Bị người bạn thân thiết đã tin tưởng nhiều năm làm nhục như thế, bất kể là ai đều sẽ không vui nổi.
An Đào Đào và Chu Mễ liếc mắt nhìn nhau, biết rằng nếu cứ đứng ở đây sẽ làm Tạ Như khó xử nên nhanh chóng nghe lời mà xoay người đi.
Đi mãi cho đến một chỗ hành lang vắng người, Chu Mễ khó lòng mà nén cơn tức giận trong lòng xuống, thở hồng hộc mà mắng: “Trời đất, nhỏ Lâm Hiểu Kiểu kia có còn là người không vậy? Ưổng cho đàn chị Tạ Như coi cô ta là bạn thân, mà cô ta lại chỉ nhắm vào tiền của đàn chị thôi.”
An Đào Đào cũng gật đầu tán thành: “Người như vậy ở đời không hiếm, nhưng nếu thật sự nhìn thấy thì sẽ rất khó chịu. Hi vọng chị Tạ Như có thể xử lý tốt.”
Danh Sách Chương: