Nực cười, người bao toàn bộ nhà hàng đồ tây là Lục Sóc.
Lục Cửu Gia đấy, một nhà họ Triệu nhỏ bé như bọn họ làm sao có thể so sánh với Cửu gia được?
Cửu gia có thể di chết bọn họ chỉ bằng một ngón tay!
"Khách quý ư?" Triệu Tiểu Uyển cũng cười nhạt: "Còn quý hơn nhà họ Triệu chúng tôi cơ à? Tôi muốn xem xem rốt cuộc là ai mà được các người gọi là khách quý."
Nói xong, Triệu Tiểu Uyển to gan đẩy nhân viên phục vụ kia ra, xông vào.
Triệu Tiểu Uyển cau mày, nói lời ngông cuồng: "Đừng bảo là mấy tên hề nhảy nhót nhé,"
Tên hề nhảy nhót à?"
Lúc này, một giọng nam lạnh lùng uy nghiêm vang lên, nghe có vẻ tức giận, cùng sự tàn bạo cất chứa trong đó.
Triệu Tiểu Uyển sợ tới mức cứng đơ đứng tại chỗ không đám nhúc nhích, vừa nghe thấy giọng nói đó, cả người cô ta như rơi xuống mười tám tầng địa ngục, chịu đựng nỗi đau đớn khi bị bỏ vào vạc đầu.
Bố mẹ Triệu cũng bị đọa sợ không kém, bọn họ nhìn chằm chằm theo hướng đó, khi nhìn thấy người đàn ông với vẻ mặt u ám dữ tợn, bố Triệu biến sắc, mặt cắt không còn giọt máu.
Nếu ông ta không có đoán sai, người đàn ông này hẳn là Lục Cửu Gi:
Bố Triệu sợ hãi run hết cả chân, mà một người phụ nữ chỉ loanh quanh trong nhà như mẹ Triệu mới chỉ nghe tin đồn về Cửu gia chứ chưa bao giờ gặp anh, thì không hiểu tại sao chồng mình lại sợ hãi như vậy.
"Cửu Gia!” Hai nhân viên phục vụ nhìn thấy Lục Sóc đi ra thì lập tức cúi đầu, đáng vẻ cung kính như chó nhà thấy chủ.
Nghe vậy, bố Triệu như ngừng thở, suýt nữa đã ngất đi.
Thế mà lại là Cửu Gia thật, thôi toi rồi, bọn họ xong đời rồi...
Mẹ Triệu và Triệu Tiểu Uyển cũng biết sợ, chân hai người bọn họ nhũn cả ra, suýt nữa thì ngã nhào xuống đất.
Lục Sóc đứng đó, áo khoác màu đen tung bay. phần phật trong gió, khuôn mặt tuấn tú phủ một tầng sương giá, anh cụp mắt xuống, trên cao nhìn chằm chằm xuống Triệu Tiểu Uyển:" Cô nói, tôi là thằng hề nhảy nhót?"
"A..." Triệu Tiểu Uyển kêu lên, thoáng cái ngã ngồi xuống đất.
Người đàn ông này có thể dọa chết người chỉ bằng một câu nói và một ánh mắt.
Triệu Tiểu Uyển cảm giác như lúc này có một bàn tay vô hình đang bóp lấy cổ mình, khiến hô hấp của cô ta trở nên khó khăn, lúc này cô ta còn có thể giãy dụa vài cái, nhưng cũng chỉ là kéo đài hơi tàn mà thôi.
“Có gan nói lại không có gan nhận à?” Ánh mắt Lục Sóc lóe lên vẻ u ám, đôt nhiên vọt tới trước mặt Triệu Tiểu Uyển.
Triệu Tiểu Uyển mấp máy môi, mặt trắng như tờ giấy, toát mồ hôi hột.
Lục Sóc vẫn lạnh lùng nhìn cô ta, ngoài miệng cũng không nói thêm gì nữa, trước kia anh không, thèm để ý mấy lời vô lễ của mấy cô gái nhỏ thế này, nhưng hiện giờ anh cảm giác mình phải vậy, thậm chí còn muốn bóp ch3t Triệu Tiểu Uyển.
Có lẽ bởi vì anh rất để ý đến An Đào Đào nên mới vậy.
Quan hệ không tốt, đồng nghĩa với việc bị Triệu Tiểu Uyển bắt nạt, cô dâu nhỏ của anh phải chịu tủi thân, cho nên anh chắc chắn phải giúp cô đòi lại công bằng.
Cửu Gia, Tiểu Uyển trong nhà chúng tôi chỉ là một đứa bé, con bé ăn nói thiếu suy nghĩ, mong cậu đừng để bụng." Bố Triệu bỗng dưng như tỉnh đậy từ trong cơn mê, chống đỡ áp lực, mở miệng, cầu xin anh tha thứ.
Mẹ Triệu là một người phụ nữ của gia đình, bà ta không chịu nổi áp lực, đã bắt đầu khóc sướt mướt.
Còn Triệu Tiểu Uyển thì đã như con cá chết từ lâu, cô ta gần như gục ngã hoàn toàn rồi.
Ánh mắt Lục Sóc lạnh băng, sắc lẻm phóng về phía bọn họ: "Đã học tới đại học thì cũng không còn nhỏ nữa."
Bố Triệu sửng sốt một lúc, nhưng không thể nói ra bất cứ lời gì để phản bác.
Đúng vậy, đã học đại học thì cũng đã là người trưởng thành rồi, nên có trách nhiệm với lời nói của mình, nhưng ông ta chỉ có một đứa con gái này thôi, sao ông ta có thể mặc kệ được.
Vả lại Cửu Gia nổi tiếng tàn nhẫn vô tình, chắc chắn sẽ gi ết chết Triệu Tiểu Uyển.
"Cửu Gia, xin cậu hãy tha cho Tiểu Uyển, con bé thực sự không cố ý đâu, nếu nó biết Cửu Gia ở đây, nhất định nó sẽ không đám nói ra lời như vậy." Bố Triệu nước mắt nước mũi tèm nhem cầu xin anh tha thứ, trong mắt ông ta, Lục Sóc chính là ma quỷ đến từ địa ngục: "Cửu Gia, về nhà tôi sẽ dạy dỗ con bé đàng hoàng, tôi thể sau này sẽ không bao giờ để nó xuất hiện trước mặt cậu nữa."
Lục Sóc cười gần một tiếng, tất cả mọi người nhìn thấy anh đều giống y hệt nhau, a dua nịnh. hót, cẩn thận đè dặt, khóc lóc van xin.
Chỉ có cô đâu nhỏ của anh mới có thể hơi khác một chút.
“Cút đi.” Lục Sóc lạnh lùng liếc mắt một cái,
hoàn toàn không có hứng thú.
Cái loại người chỉ biết quỳ gối van xin này mà cũng đám bắt nạt cô đâu nhỏ của anh, thật sự động vào bọn họ còn thấy bẩn tay.
Nghe vậy, nước mắt của bố Triệu vẫn còn đọng trên lông mi, ông ta không thể tin nổi mà liếc nhìn Lục Sóc, phát hiện ánh mắt Lục Sóc nhìn bọn họ như thể anh đang nhìn thứ rác rưởi gì đó ghê tởm lắm.
Mà đối với rác rưởi, anh không thèm động tay.
Bố Triệu như nhìn thấy một đường sống, kéo mẹ Triệu và Triệu Tiểu Uyển lên, nhanh chóng cút đi.
Hai tay Lục Sóc đút túi, lạnh lùng đứng trong, bóng đêm, khiến người ta sợ hãi không dám nhìn thẳng vào anh: "Sau này gạch tên nhà họ Triệu ra khỏi nhà hàng đồ Âu này, bọn họ đến đây lần nào thì đuổi đi lần đó."
Hai nhân viên phục vụ lập tức kính cẩn đáp: "Vâng ạ."
An Đào Đào vừa mới đi đến cửa nhà hàng thì nghe thấy những lời này.
Cái tên Lục Cửu Gia này tiện lợi thật đấy, anh chỉ cần mở miệng là có thể ngăn không cho nhà hàng làm ăn với gia đình Triệu Tiểu Uyển.
Vừa rồi cô nghe giọng điệu của Triệu Tiểu Uyển, nhà họ Triệu bọn họ cũng được coi là có máu mặt ở thành phố A, nhưng chỉ cần một lời của Lục Cửu Gia, lập tức có thể khiến nhà hàng đồi Âu đắc tội với nhà họ Triệu, quá đáng sợ.
An Đào Đào nuốt nước miếng, chỉ dám nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lục Sóc, không, dám hé rằng phát ra tiếng nào.
Khi nãy cô ngồi tại chỗ nhìn thấy tất cả, Lục Sóc chỉ đứng đó nói vài câu mà đã có thể dọa cho người ta hồn vía lên mây, thậm chí cô còn sợ một giây sau, Lục Sóc sẽ rút súng bắn chết Triệu Tiểu Uyển.
Nhưng cũng may là không có chuyện đổ máu. nào xảy ra cả...
“Không ăn nữa à?” Lục Sóc đi tới trước mặt cô, lúc anh cúi đầu xuống, hơi thở nóng ấm từ trong miệng phả vào cổ An Đào Đào.
An Đào Đào tỉnh rụi che cổ mình lại, nói: "Ăn xong rồi..."
Khi nãy sao cô còn nuốt trôi được, lỡ như bị bắn thật, sợ là cô còn phun cơm luôn ấy chứ.
“Vậy thì về thôi.” Lục Sóc đi đằng trước, áo. khoác màu đen không ngừng tung bay, dáng vẻ lạnh lùng xa cách.
An Đào Đào đi theo sau, thoáng cái rùng mình.
Đêm nay thật sự là kinh hồn bạt vía, dù sao chỉ cần gặp phải Lục Sóc thì sẽ chẳng có chuyện gì tốt lành cả, chỉ có đến trường học mới có thể vui vẻ chút.
Trong xe, An Đào Đào ngồi cách Lục Sóc hơi xa, cô thật sự rất sợ, người này tâm tình khó đoán, lát nữa đừng bảo cô đánh đàn gì đó, cô thực sự không chịu nổi.
Lục Sóc vươn tay bắt lấy, lại không có được cơ thể yêu kiểu mềm mại của cô gái như ý muốn.
Anh cau mày quay đầu sang nhìn, thấy An Đào Đào đang co rúm người lại, cô tựa vào cửa kính xe, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Ánh mắt Lục Sóc sâu thẳm, bầu không khí trong xe lập tức trở nên quỷ dị.
Áp lực, lạnh lẽo, như thể có một đôi tay vô hình đang muốn bóp nghẹt cổ họng ai đó...
Hoàng Sâm đang lái xe cũng sợ hãi, không, phải bầu không khí vừa rồi còn rất tốt đó ư, sao đột nhiên anh ta lại cảm thấy như rơi xuống địa ngục vậy?
Hoàng Sâm cẩn thận nhìn gương mặt của Lục Sóc trong gương chiếu hậu, phát hiện ra sắc mặt của anh xấu đến không ngờ, toàn bộ khuôn mặt của anh ta dường như được bao phủ bởi một thứ gì đó, thoáng chốc đen như đít nồi.
Thế này là... cô con gái nhà họ An đã làm gì chọc giận Cửu Gia thế? Muốn chết à?
Danh Sách Chương: