Vẫn là tháng 7, vẫn là vào ngày sinh nhật của Thẩm Y Nhiên, điều mà sáu năm trước Hàn Tử Sâm đã nợ Thẩm Y Nhiên một lễ cưới.
Cuối cùng… hai người cũng vượt qua bao nhiêu khó khăn, để trở thành một gia đình của nhau.
Trước ngày diễn ra đám cưới, Hàn Tử Sâm đưa Thẩm Y Nhiên đến mộ phần Hàn lão gia tử, dù ông ấy đã đặt một cuộc cá cược thật lớn, nhưng cuối cùng cũng không thể thắng được tình yêu của bọn họ.
“Ông nội, ngày mai là đám cưới của tôi và Y Nhiên… lần này tôi sẽ không để lạc mất cô ấy. Ông nội, ông đã thua…không, là ông chưa từng có cơ hội thắng, cho dù là ông cố tình chia cắt chúng tôi năm năm, mười năm, chúng tôi cũng sẽ tìm về nhau, sống một cuộc sống hạnh phúc.” - Hàn Tử Sâm nắm chặt tay Thẩm Y Nhiên, nói trước mộ phần của Hàn lão gia tử.
Ông ấy đã thua…
Thẩm Y Nhiên nắm chặt tay Hàn Tử Sâm, nhìn vào đôi mắt đào hoa xinh đẹp của anh, đôi mắt trong sáng như người trước kia cô từng nhặt ở vệ đường mang về nhà: “A Tử, cuối cùng thì chúng ta cũng giữ được lời hứa khi còn ở nhà thuê, em quan tâm anh, anh cũng sẽ quan tâm em, chúng ta cứ như vậy trở thành một gia đình.”
Đúng vậy, một gia đình… đó chính là khao khát mãnh liệt của cả anh và cả cô.
Sự khao khát mãnh liệt về tình cảm gia đình và tình yêu của cô và anh đã xóa bỏ tất cả nỗi đau, sai lầm, nỗi sợ hãi… ngay cả dù có ngàn vạn thử thách cũng không buông tay.
Đám cưới được tổ chức ở nhà hàng lớn nhất Nam thành, quang cảnh trang hoàng bằng rất nhiều hoa tươi, từ bên ngoài nhìn vào trong như một khu vườn cổ tích với rất nhiều loại hoa đủ màu sắc, đi kèm với ánh đèn sáng lấp lánh, mọi người chỉ có thể thốt lên một câu, quá hoành tráng, quá dọa người.
Thẩm Y Nhiên ngồi trong phòng thay đồ cô dâu, lúc này cô đã được trang điểm nhẹ nhàng, lộ ra sự thanh tú trên gương mặt.
Váy cưới trên người do chính Hàn Tử Sâm nhờ một nhà thiết kế nổi tiếng cùng anh thiết kế, từng hạt từng hạt kim cương trên váy đều chính là do tự tay Hàn Tử Sâm đính lên bằng tất cả tình yêu dành cho cô.
Tần Giao Liên ngồi ăn kẹo chua, tay xoa xoa cái bụng lớn, mắt ngắm nhìn Thẩm Y Nhiên không khỏi mỉm cười: “Y Nhiên, cậu thật xinh đẹp. Ha… trước kia tớ còn muốn làm phụ dâu cho cậu, bây giờ cái bụng lớn như vậy, không thể làm phụ dâu nữa rồi.”
Thẩm Y Nhiên mỉm cười xinh đẹp, đôi mắt đen láy long lên hạnh phúc: “Tớ cảm thấy thật hạnh phúc, bởi vì có A Tử, có cậu và có cả chị Lâm luôn ở bên cạnh tớ.”
Lâm Thiên Nhu đang mặc bộ váy màu trắng, đặt tay lên vai Thẩm Y Nhiên nói: “Chúc mừng em, chị tin Hàn Tử Sâm là một người đàn ông tốt, sẽ mang đến hạnh phúc cho em, Y Nhiên.”
“Chị Lâm, cảm ơn chị đã nhận lời làm phụ dâu cho em.” - Thẩm Y Nhiên nhìn về phía Lâm Thiên Nhu nói.
Lúc đầu Lâm Thiên Nhu nghe Thẩm Y Nhiên nhờ mình làm phụ dâu liền từ chối, chuyện tình cảm của cô không tốt, vả lại cũng không phù hợp nên không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống hôn nhân của Thẩm Y Nhiên.
Nhưng Thẩm Y Nhiên ra sức thuyết phục, bởi vì cô tin rằng hạnh phúc của gia đình không phụ thuộc vào hạnh phúc của phụ dâu.
Vả lại, Thẩm Y Nhiên cũng không mời bất cứ ai ở Thẩm gia cũng như nhà bà ngoại, cô rời đi năm năm, bà ngoại qua đời… cô cũng không còn liên quan đến bọn họ nữa.
Người thân nhà gái của cô trong bữa tiệc chính là Tần Giao Liên và Lâm Thiên Nhu.
Tần Giao Liên và Lâm Thiên Nhu đang nói chuyện thì bên ngoài có người gõ cửa, hai người mỉm cười nhìn nhau nháy mắt, rất là hiểu ý rời đi, trả lại không gian cho Hàn Tử Sâm bước vào.
“Sao anh lại vào? Người ta nói chú rễ không được gặp cô dâu trước giờ cử hành hôn lễ.” - Thẩm Y Nhiên đưa mắt nhìn Hàn Tử Sâm đang mặc bộ lễ phục màu trắng, mái tóc chải ngược ra phía sau lộ vần trán đầy, đôi mắt đào hoa xinh đẹp, cả người anh đẹp đến bức người.
Hàn Tử Sâm đi đến bên cạnh Thẩm Y Nhiên, quỳ một gối xuống dưới chân cô, nắm lấy bàn chân trắng nõn nà của cô.
Lúc này, Thẩm Y Nhiên mới để ý thấy trên tay anh đang có một đôi giày màu trắng, phía trên được đính kết vô số viên kim cương sáng lấp lánh một cách tinh tế.
“Y Nhiên, anh mang giày giúp em.” - Hàn Tử Sâm nói.
“Đôi giày này…” - Nó không phải là giày cưới đã được chọn trước đó.
“Chính tay anh đã làm tặng em. Y Nhiên, anh từng nói…anh sẽ khiến em trở thành một nữ nhân khiến tất cả mọi người phải ngưỡng mộ, kể cả anh.” - Hàn Tử Sâm mang đôi giày vào chân cô, sau đó… đôi môi mềm mại hôn lên mu bàn chân của cô…
Đây không phải là lần đầu anh hôn chân cô, nhưng với tư thế quỳ gối như vậy… thật quá khiến người ta không khỏi kìm lòng.
Nếu để mọi người biết Hàn gia của Nam thành đang quỳ gối trước một nữ nhân bình thường như Thẩm Y Nhiên, chính là khiến cô trở nên khiến tất cả mọi người phải ghen tỵ…
“A Tử… em hạnh phúc.” - Thẩm Y Nhiên mỉm cười, đưa hai tay ôm lấy cổ Hàn Tử Sâm.
“Y Nhiên… Y Nhiên… anh hạnh phúc.”
Cuối cùng cô cũng đã mặc váy cưới vì anh, cuối cùng cô cũng đã nguyện ý cả đời ở bên anh, cùng sống và cùng chết…
Hàn Tử Sâm đứng ở lễ đường đưa mắt nhìn về cảnh cửa phía xa.
Cảnh cửa mở ra, Thẩm Y Nhiên đi lên lễ đường, phía trước là Thiên Tử và Thiên Từ cầm hai giỏ cánh hoa rải đầy đường đi, một khung cảnh vô cùng diễm lệ.
Phía trước, Hàn Tử Sâm ngắm nhin cô dâu của đời anh, A Nhiên tỷ, Y Nhiên của anh đang từng bước bước về phía sau… đôi mắt không tự chủ rơi xuống hai hàng nước mắt… nước mắt của hạnh phúc, cuối cùng anh cũng có thể mặc cho cô một chiếc váy cưới…
Thẩm Y Nhiên đi càng lúc càng gần anh hơn, cô đang đi về phía hạnh phúc của đời mình. Quãng đường đi không dài, nhưng cô đã trải qua một thời gian rất dài để có được hạnh phúc này… anh là A Tử, là người mang đến cho cô cảm giác có gia đình khi vừa mới ra tù một thân một mình, là người đã cứu cô khỏi bao nhiêu nguy hiểm, là người nguyện sẽ đi theo cô… nếu cô chết…
Anh đưa tay về phía cô, cô đưa tay về phía anh, bàn tay đan chặt bàn tay… nước mắt hạnh phúc của cả hai đều rơi xuống.
Sau khi câu “Tôi đồng ý” thốt ra từ miệng cô dâu và chú rể, một loạt pháo sáng nổ tung trời cùng tiếng vỗ tay của cả hội trường lớn.
Thiên Tử mang lên một chiếc hộp vuông đi về phía baba và mami.
Bên trong là hai chiếc nhẫn kim cương lớn. Hàn Tử Sâm trước mặt mọi người, lùi lại một bước, quỳ xuống dưới chân Thẩm Y Nhiên trước mặt mọi người, đeo vào tay cô chiếc nhẫn, gắn kết mãi mãi về sau.
“Y Nhiên… cảm ơn em đã cho anh một gia đình.”
“A Tử, anh cũng chính là gia đình của em.”
Mọi người đều kinh ngạc, Hàn gia… có thể là yêu vợ đến mức nào, có thể hèn mọn trước mặt mọi người quỳ gối trước vợ.
Đây chính là nữ nhân khiến Nam thành phải ngưỡng mộ.
Hai người trên lễ đường trao nhau một nụ hôn cháy bỏng dưới sự vỗ tay của mọi người.
Tần Giao Liên nắm chặt tay Bạch Chính Đình, khẽ hôn lên má người đàn ông của mình: “Chính Đình, em yêu anh.”
Bạch Chính Đình bật cười, ôn nhu nhìn cô gái mà anh yêu thương duy nhất: “Giao Liên, anh cũng rất yêu em.”
Phía dưới, một người đàn ông cao lớn, mặc một bộ âu phục màu xám, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn cô dâu và chú rể trên lễ đài, đôi tay kẹp lấy ly rượu màu đỏ, uống một hớp cạn ly, muốn quay người rời đi.
Cô bé dũng cảm mà Cố Lệ Thần tìm kiếm và mong nhớ hơn 20 năm nay đã mặc váy cưới gả cho người đàn ông khác, nhìn thấy cô hạnh phúc, anh cũng an lòng.
Cố Lệ Thần đi ra khỏi vị trí đông người, đang đi phía sau liền nghe tiếng bước chân đi theo, anh quay người lại liền nhìn thấy bé con nhà họ Hàn đang chạy theo mình.
“Chú Cố.” - Tiểu Từ mặc chiếc váy công chúa màu trắng, chạy đến giơ hai tay muốn Cố Lệ Thần bế.
Cố Lệ Thần mỉm cười bế Tiểu Từ lên, cưng chiều nói: “Tiểu Từ, sao lại chạy ra ngoài này?”
“Tiểu Từ muốn tìm chú Cố.” - Tiểu Từ ra sức ôm lấy cổ Cố Lệ Thần…
“Bé con có chuyện gì muốn nói với chú Cố sao?” - Cố Lệ Thần nhướng mày hỏi.
Tiểu Từ liền gật đầu nói: “Baba đám cưới với mami, có phải chú Cố cũng sẽ đám cưới với cô xinh đẹp sao?”
Cố Lệ Thần nhíu mày, anh thật ra chưa có ý định sẽ kết hôn: “Sẽ không.”
Tiểu Từ hai mắt sáng lên: “Thật sự sẽ không?”
Cố Lệ Thần gật đầu: “Sao vậy, Tiểu Từ không muốn chú kết hôn, sinh em trai hoặc em gái cho Tiểu Từ chơi cùng sao?”
“Tiểu Từ sẽ có em trai em gái của mami, mới không cần của chú Cố. Nếu chú Cố đã nói sẽ không cưới cô xinh đẹp thì phải giữ lời.” - Tiểu Từ đưa móc ngoéo ra trước mặt Cố Lệ Thần: “Chú Cố là của Tiểu Từ.”
Cố Lệ Thần xoa đầu bé con: “Sao lại không cho chú lấy vợ sinh con chú, muốn chú cô độc cả đời sao?”
Tiểu Từ suy nghĩ một chút, mami có baba, bé con cũng là có anh Thiên Tử chơi cùng, chú Cố lúc nào cũng đơn độc đi một mình… lại còn lúc nào đôi mắt rõ ràng rất đẹp lại rất buồn bã. Nhưng mà… Tiểu Từ lại không muốn chia sẻ chú Cố cho người khác.
Đôi mắt đen láy có chút mất mát nhìn Cố Lệ Thần, sau đó nhượng bộ nói: “Vậy khi nào chú Cố muốn kết hôn với cô xinh đẹp nào, Tiểu Từ phải đồng ý, chú Cố mới được kết hôn.”
Cái sự bá đạo này, thật giống người nào đó.
Cố Lệ Thần bật cười, rõ ràng không phải con gái mình, nhưng tình cảm anh dành cho bé con đầy sự cưng chiều: “Được.”
Tiểu Từ lúc này mới hài lòng, đưa bàn tay sờ lên đôi mắt phượng của Cố Lệ Thần, sau đó hôn một cái lên mắt anh: “Mắt chú Cố thật đẹp, Tiểu Từ thật thích đôi mắt của chú Cố.”
Bảo mẫu giữ Tiểu Từ từ bên trong bữa tiệc chạy ra ngoài, tìm được đại tiểu thư liền thở phào nhẹ nhõm: “Đại tiểu thư, Hàn gia và phu nhân đang tìm tiểu thư bên trong.”
Cố Lệ Thần đặt Tiểu Từ xuống, xoa mái tóc đen dài của bé con liền nói: “Ngoan, vào trong đi, chú Cố có việc phải về trước.”
Hàn Thiên Từ gật đầu, nắm tay bảo mẫu vẫy tay tạm biệt Cố Lệ Thần đi vào bên trong.
Tiêu Tư Vũ nằm trong bệnh viện, nhìn thấy tin tức lễ cưới của Hàn Tử Sâm và Thẩm Y Nhiên, trong lòng tràn ngập chua xót. Đây chính là cái kết cho sự sai lầm của bản thân, mang tình cảm ra đánh đổi lấy vinh quang gia tộc… cuối cùng, người yêu cũng mất, gia tộc cũng mất… ba chết, mẹ phát điên, em gái đi tù… còn hắn vật vưỡng sống không còn chút ý nghĩa…
Cuối cùng, người xứng đáng cũng có được hạnh phúc.
Lâm Thiên Nhu từ bữa tiệc bước ra, nắm lấy tay Tiểu Vũ đón taxi quay về nhà.
Một chiếc Maybach lặng lẽ ở phía xa, trên xe Diệp Minh Tu ngắm nhìn Lâm Thiên Nhu hôm nay thật đẹp.
Cô mặc một chiếc váy màu trắng, gương mặt được trang điểm xinh đẹp, cô giống như những năm ở bên cạnh hắn, lúc nào cũng xinh đẹp nhất, hạnh phúc nhất.
Tiểu Vũ đưa mắt nhìn Diệp Minh Tu ngồi ở trên xe, hơn năm năm rồi… người baba kia luôn đi theo hai mẹ họ.
“Mẹ, mẹ sẽ không tha thứ cho ông ấy sao?” - Tiểu Vũ hôm nay nhìn thấy dì Thẩm mặc váy cưới, nhóc cũng muốn mẹ mình mặc váy cưới.
Lâm Thiên Nhu có chút cứng đờ, sau đó chỉ lắc đầu: “Mẹ không còn trách ba của con nữa chỉ là có những thứ đã qua rồi sẽ không thể quay lại được, sao vậy… có chuyện gì sao, Tiểu Vũ.”
Tiểu Vũ lắc đầu: “Không sao, chúng ta về nhà thôi.”
Đôi khi cuộc sống, có những tình yêu đã qua đi… chính là không thể quay lại được… đó chính là không thể yêu.
Buổi tối, Hàn Tử Sâm mang một chiếc bánh kem sinh nhật đặt trước mặt Thẩm Y Nhiên kèm theo 33 món quà sinh nhật khác nhau chất đầy một góc.
“Đây là quà sinh nhật từ lúc em vừa sinh ra đến ngày hôm nay. Y Nhiên, cảm ơn em.” - Hàn Tử Sâm ôm lấy cô, giọng nói cực kỳ ôn nhu.
“A Tử, vì sao lại cảm ơn em?” - Thẩm Y Nhiên mở to đôi mắt đen láy nhìn anh.
“Cảm ơn em vì đã xuất hiện trong cuộc đời của anh. Y Nhiên, nếu không có em, có lẽ anh cả đời sẽ không biết tình yêu là gì.” - Hàn Tử Sâm cúi đầu, chóp mũi của anh chạm vào mũi cô, hít thở hơi thở của cô.
Trái tim Thẩm Y Nhiên rung lên, bàn tay cô áp vào gương mặt anh.
“Vậy ra… em cũng nên cảm ơn anh.”
“Y Nhiên… đây là quà kết hôn anh muốn dành cho em.” - Hàn Tử Sâm đặt một chiếc hộp đưa cho Thẩm Y Nhiên: “Em xem, có thích không?”
Thẩm Y Nhiên tò mò mở chiếc hộp ra, bên trong là rất nhiều loại thẻ quyền lực, hàng loạt chìa khóa xe hơi, giấy tờ bất động sản… cuối cùng, chính là hợp đồng sang nhượng cổ phần của Hàn thị.
Thẩm Y Nhiên đặt mọi thứ vào hộp, đẩy về phía Hàn Tử Sâm.
“A Tử… em… em không cần những thứ này…” - Cô chỉ cần A Tử, ngoài ra không cần bất cứ thứ gì khác.
“Anh biết… nhưng em xứng đáng có được tất cả những gì của anh, bản thân anh và cả con chúng ta… Y Nhiên, tất cả sẽ đều là của em.” - Hàn Tử Sâm nắm lấy bàn tay của cô, bắt đầu xoa nắn: “Y Nhiên, sau này Hàn gia cũng chính là của em.”
Lần này, Hàn Tử Sâm chính là không đánh cược, mà chính là tin tưởng. Anh giao cả gia sản, sinh mạng của anh của cô… anh tin tưởng cô sẽ cho anh tình yêu, cho anh gia đình, cho anh hạnh phúc.
Thẩm Y Nhiên ôm lấy cổ Hàn Tử Sâm, hôn thật nhẹ lên môi anh: “A Tử… anh là của em… và em cũng là của anh…mãi mãi…mãi mãi trọn đời trọn kiếp.”
Trọn đời trọn kiếp…không rời xa.
Không thể… không thể yêu.