Nghĩ tới cô và anh thật sự quen biết và yêu nhau không quá lâu, nhưng đoạn tình cảm này quá sâu nặng.
Trên đời không ai yêu cô bằng anh, và cô cũng yêu anh nhất trong cuộc đợi này.
Vậy nên… cô sẽ buông bỏ quá khứ, cùng anh và hai đứa trẻ trong bụng, một nhà bốn người thật hạnh phúc.
Thẩm Y Nhiên quyết định như vậy, đêm nay cô sẽ nói ra những gì trong lòng cho anh nghe, cũng là một món quà sinh nhật dành cho anh.
Làm xong bánh kem, Thẩm Y Nhiên hài lòng đặt vào tủ lạnh, cơ thể có chút mệt mỏi, cô lại lên lầu về phòng ngủ mà ngủ thiếp đi.
Hàn Tử Sâm nhìn đồng hồ, tối hôm nay Thẩm Y Nhiên đã hẹn cùng anh đón sinh nhật, trong lòng không khỏi hồi hộp mong chờ. Phải nói, sau lần gặp cô ở phòng khám cùng với Cố Lệ Thần, Hàn Tử Sâm hàng đêm chỉ có thể lén lút nhìn cô khi cô đang ngủ.
Đang suy nghĩ, Cao Trí không gõ cửa mà đi từ bên ngoài vào văn phòng vội vàng nói: “Hàn gia, có chuyện.”
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp đang đầy ý cười liền nheo lại: “Chuyện gì?”
“Đã tìm được thư ký Vương.” - Cao Trí nói.
Hàn Tử Sâm cau mày: “Hắn hiện tại đang ở đâu?”
“Khi hắn tới tảo mộ Hàn lão gia tử liền bị người của chúng ta phát hiện, hắn bỏ chạy nhưng bị bắt lại.” - Cao Trí nói: “Hiện hắn đang bị giam giữ trong một căn hộ cách nghĩa trang không xa. Hàn gia, ngài muốn gặp hắn sao?”
Hàn Tử Sâm nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay, sau đó nói: “Đi gặp hắn.”
Mấy ngày nay thư ký Vương mất tích, hôm nay đột nhiên xuất hiện, chắc chắn là không đơn giản.
Huống hồ, ngay cả việc Hà Dĩ Nguyệt vượt ngục, chỉ e là liên quan đến hắn ta.
Chiếc Bentley dừng lại ngay một căn hộ gần nghĩa trang, Hàn Tử Sâm vừa xuống xe, liền có người nhanh chóng tiến tới cúi đầu nói: “Hàn gia, hắn ở bên trong, nhưng hắn không chịu nói gì, hắn nói trừ khi gặp được ngài hắn mới chịu nói.”
“Dẫn đường.” - Hàn Tử Sâm lạnh lùng ra lệnh.
Người kia nhanh chóng dẫn đường Hàn Tử Sâm vào một căn phòng.
Thư ký Vương bây giờ đang ngồi trên một cái ghế, trên mặt có một chút đỏ xanh, hiển nhiên trước đó đã bị chiêu đãi không ít.
Khi nhìn thấy Hàn Tử Sâm bước vào, gương mặt hơi sưng lên của thư ký Vương nở nụ cười: “Cuối cùng thì cậu cũng đến rồi. Tôi muốn hỏi thiếu gia tại sao lại bắt tôi, rốt cuộc là có chuyện gì, tôi cũng không làm gì có lỗi với thiếu gia phải không?”
“Không làm cái gì có lỗi?” - Hàn Tử Sâm nhướng mày: “Chính anh là người đã gửi hồ sơ vụ án cho Cố Lệ Thần?”
“Đó là ý của lão gia tử.” - Thư ký Vương nói.
“Vậy giúp Hà Dĩ Nguyệt vượt ngục cũng là ý của ông ta?” - Hàn Tử Sâm thản nhiên nói.
Thư ký Vương lộ ra vẻ vô tội: “Tôi không hiểu ý của thiếu gia. Hà Dĩ Nguyệt… đã trốn khỏi nhà tù à? Tôi vừa xem tin tức chỉ biết cô ấy vừa bị cảnh sát bắt giữ.”
Hàn Tử Sâm nheo mắt lại, đôi mắt nhìn chằm chằm thư ký Vương: “Thật sự anh không biết cô ta đã vượt ngục sao?”
Thư ký viên nhún vai: “Không biết.”
“Tốt, vậy anh khi nãy nói với người của tôi, anh sẽ không nói gì cho đến khi gặp tôi, hiện tại liền nói.” - Hàn Tử Sâm nói.
“Hàn lão gia tử nói, nếu sau khi ông ấy chết, Thẩm Y Nhiên biết chân tướng sự thật vẫn không cùng thiếu gia tách ra, như vậy ông ấy muốn cùng cậu đặt cược một lần cuối.”
“Đánh cược?” - Hàn Tử Sâm ngây ra một lúc.
“Đúng, đánh cược.” - Thư ký Vương nói: “Hàn lão gia tử muốn đánh cược với cậu, Hàn thiếu gia, cậu có thật sự liều mạng vì một người phụ nữ như cha cậu đã làm hay không?”
Sắc mặt Hàn Tử Sâm đen lại: “Đây là ý gì?”
Ông nội hắn đã chết, còn muốn đánh cược là có ý gì?
Thư ký Vương nhếch khóe môi, mỉm cười không nói lời nào.
“Nói, rốt cuộc anh có ý gì?” - Thanh âm Hàn Tử Sâm chìm xuống, ánh mắt vốn dĩ lạnh lùng lãnh đạm đột nhiên trở nên sắc bén.
“Đến lúc đó, thiếu gia tự nhiên sẽ biết.” - Thư ký Vương nói: “Hy vọng cậu có thể nhớ những lời dạy của cha cậu, vì một nữ nhân là muốn sống muốn chết, kết quả cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng mà thôi.”
“Chuyện của tôi còn không đến phiên anh quản.” - Hàn Tử Sâm tiến lên nắm lấy cổ áo của thư ký Vương: “Tốt nhất anh nên nói ra ông nội đã sai bảo anh làm cái gì, nếu không chịu đau khổ chỉ có anh thôi.”
Thư ký Vương dường như không quan tâm nói: “Trước đây tôi đi theo Hàn lão gia tử từ lúc trắng tay, ngay cả cái mạng cũng là nhờ có ông ấy cứu về. Bây giờ ông ấy không còn, một chút việc ông ây giao phó, tất nhiên tôi sẽ làm cho xong. Thiếu gia, những gì nên nói tôi đã nói, không nên nói, tôi liền không nói. Đến khi cần biết, thiếu gia ngài tự nhiên sẽ biết.”
Hàn Tử Sâm mím chặt môi mỏng, anh đương nhiên biết rõ thư ký Vương là người như thế nào, đây là người trung thành nhất bên cạnh ông nội của anh.
Ông nội… cuối cùng giao phó chuyện gì cho hắn.
Không… Y Nhiên, ông nội anh muốn đánh cược xem anh có liều mạng vì một người phụ nữ không, thì chắc chắn sẽ không để cho cô ấy yên.
Nghĩ đến đây thân thể Hàn Tử Sâm run lên, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra bấm số của Thẩm Y Nhiên.
Nhưng bên kia không có dấu hiệu nhận cuộc gọi.
Sắc mặt Hàn Tử Sâm nhất thời trở nên cực kỳ khó coi, Cao Trí đứng bên cạnh cảm giác được điều gì đó vội vàng lên tiếng: “Hàn gia…”
“Lập tức liên lạc với người ở dinh thự, xác nhận lại tình hình hiện tại, ngoài ra tăng cường an ninh.” - Hàn Tử Sâm ra lệnh.
“Vâng.” - Cao Trí vội đáp.
Sau khi Cao Trí gọi một cuộc điện thoại đi vào với sắc mặt tái nhợt, cả người kinh hãi, đi về phía Hàn Tử Sâm vội nói: “Han gia, không xong, phu nhân không thấy.”
“Cái gì?” - Hàn Tử Sâm đột nhiên giật lấy điện thoại di động trong tay Cao Trí, nghiêm nghị hỏi người bên kia: “Chuyện gì xảy ra, phu nhân ở đâu, không ở trong nhà?”
Giọng nói bên kia truyền đến là một sự hoảng sợ đến lắp bắp: “Chúng tôi… đi vào trong phòng của phu nhân, trong phòng các người chăm sóc phu nhân đều hôn mê… nhưng không thấy phu nhân đâu cả. Trong phòng ngủ của phu nhân không có camera, nhưng bên ngoài đều có camera, đã kiểm tra rằng phu nhân không hề rời khỏi phòng ngủ, còn có… mùi thuốc mê vẫn chưa tan hết trong phòng.”
“Tìm, lật tung cả dinh thự tìm cho ra phu nhân.” - Hàn Tử Sâm nói xong liền ném điện thoại về phía Cao Trí, ánh mắt nhìn về phía thư ký Vương như muốn giết người, một tay túm lấy tóc hắn ta kéo đè lên bức tường.
“Nói, mày mang Y Nhiên đi đâu? Nếu Y Nhiên có mệnh hệ gì, tao sẽ giết mày.” - Một tiếng oành vang lên từ đầu thư ký Vương và bức tường.
Thư ký Vương lại bật cười: “Hàn gia, cho dù ngài muốn giết tôi, tôi cũng sẽ không nói cho ngài biết. Đến lúc đó cần biết, ngài sẽ tự biết.”
“Nói.” - Hàn Tử Sâm dùng hết sức đập đầu thư ký Vương vào tường, lúc này trong đầu anh chỉ có thể nghĩ đến Y Nhiên.
Cao Trí nhìn thấy cảnh này vội ngăn cản lại: “Hàn gia, sao ngài không đưa hắn ta về dinh thự trước? Chắc chắn hắn biết chuyện gì đó, nếu ngài thật sự khiến hắn ngất đi… sẽ không thể hỏi được cái gì.”
Lời nói của Cao Trí cuối cùng cũng khiến Hàn Tử Sâm bình tĩnh lại một chút.
Hàn Tử Sâm nhanh chóng đi ra xe quay về dinh thự Hàn gia, không quên phân phó vệ sĩ đưa theo thư ký Vương.
Sau khi trở về nhà, Hàn Tử Sâm trực tiếp đi vào phòng ngủ, dưới gầm giường có một con chó săn đã được huấn luyện sủa dữ dội.
“Dời giường đi.” - Hàn Tử Sâm nói.
Sau khi chiếc giường dời đi, bên dưới có một cái mật đạo. Sắc mặt Hàn Tử Sâm đột nhiên tái nhợt, trong phòng ngủ có một cái mật đạo, nhưng anh… hoàn toàn không biết.
Sau khi thư ký Vương được đưa vào phòng ngủ, trên mặt hắn ta hiện lên nụ cười hài lòng, mọi chuyện đều diễn ra theo tính toán của hắn.
Hàn Tử Sâm nắm lấy cổ áo của thư ký Vương nói: “Mày đã sớm biết nơi này có mật đạo?”
“Đúng vậy, cái này là do Hàn lão gia tử nói cho tôi biết. Tòa nhà này do lão gia cho người ta xây dựng, nên sơ đồ mà bản thiết kế đều nằm trong tay ông ấy.”
Hôm nay thư ký Vương đột nhiên xuất hiện để dụ anh lơ là Thẩm Y Nhiên, những người khác sẽ nhân cơ hội để bắt Y Nhiên đi theo mật đạo này.
Hàn lão gia tử thật sự đã giao lai kế sách này cho thư ký Vương thực hiện.
Hàn Tử Sâm nghiến răng nghiến lợi.
Ông nội của anh, ngay cả chết, đều muốn làm đến mức này.<code> Khi Thẩm Y Nhiên tỉnh lại, cô đang ngồi trong một chiếc xe hơi, một tay bị trói vào vô lăng, một tay vị trói vào phanh tay. Chiếc xe bị treo lơ lửng trên vách đá, trông cực kỳ nguy hiểm, thậm chí chỉ cần bên trong có chuyển động mạnh hoặc bên ngoài xe có chút lực tác động thì rất có thể chiếc xe bị rơi khỏi vách đá. Và dưới vách đá… chính là biển. Toàn thân Thẩm Y Nhiên cứng ngắc không dám cử động. Trước mặt cô có một chiếc điện thoại di động đang dựng đứng, bên trên màn hình là Hà Dĩ Nguyệt đang nhìn cô qua cuộc gọi video. “Thẩm Y Nhiên, cô tỉnh rồi à?” - Hà Dĩ Nguyệt cười lạnh: “Thật sự không ngờ, người trước kia bị tôi giẫm dưới chân, có một ngày lại trở thành nữ chủ nhân của Hàn gia.” “Hà Dĩ Nguyệt, cô muốn làm gì?” - Thẩm Y Nhiên nói, cố gắng đè nén sự sợ hãi trong lòng. Cô chỉ nhớ mình làm xong bánh, có chút mệt nên người chăm sóc đưa cô vào phòng ngủ, không hiểu sao sau đó lại cảm thấy hơi choáng váng nên nằm xuống giường nghỉ ngơi. Kết quả khi tỉnh lại thì nó đã thế này… là Hà Dĩ Nguyệt bắt cóc cô sao? Nhưng làm sao có thể, A Tử bố trí rất nhiều vệ sĩ trong nhà và tăng cường hệ thống an ninh. Hà Dĩ Nguyệt sao có thể đưa cô từ Hàn gia đến đây? Nhưng bên kia điện thoại, Hà Dĩ Nguyệt nói: “Tôi rất muốn xem, kết cục của cô sẽ làm gì? Thẩm Y Nhiên, cô đã hại tôi thê thảm như vậy, tất nhiên cô cũng sẽ không có kết quả gì tốt đẹp.” “Một lát nữa chúng ta liền nhìn xem, Hàn Tử Sâm rốt cuộc yêu cô đến mức nào, có thể vì cô mà không cần mạng của mình?” “Còn có, xung quanh xe của cô đều chôn thuốc nổ, nếu một lúc có người chạy đến cứu cô, không chỉ họ sẽ bị nổ tung mà cô và hai đứa trẻ trong bụng cũng sẽ bị nổ rơi xuống biển.” Mỗi lời Hà Dĩ Nguyệt nói ra đều khiến trái tim của Thảm Y Nhiên trầm xuống một chút. Hà Dĩ Nguyệt đơn giản chính là muốn giết cô. Thẩm Y Nhiên bình tĩnh lại nói với Hà Dĩ Nguyệt: “Nếu cô để tôi đi, mọi chuyện trước kia của chúng ta coi như tính xong. Tôi sẽ xin A Tử bỏ qua cho cô, cũng có thể xin A Tử giúp Hà gia các người trải qua nguy cơ lần này.” Nhưng lời đề nghị của Thẩm Y Nhiên có tốt đến đâu, Hà Dĩ Nguyệt dường như chẳng hề quan tâm: “Thẩm Y Nhiên, tôi chỉ muốn biết liệu Hàn Tử Sâm có mạo hiểm mạng sống của mình vì cô hay không? Chị gái của tôi chết năm đó, thế nhưng mà hắn ta một giọt nước mắt cũng không rơi. Cô không muốn biết anh ta có thể vì cô làm đến mức nào?” Trong lòng Hà Dĩ Nguyệt dâng lên tia căm hận. Cô ta đường đường là nhị tiểu thư nhà họ Hà, cô ta không muốn thua kém Thẩm Y Nhiên. Tiêu Tư Vũ đã vứt bỏ cô ta, thì Hàn Tử Sâm nhất định cũng sẽ vứt bỏ Thẩm Y Nhiên và hai đứa bé kia, nhất định là như vậy. Hơn nữa, chỉ cần cô ta làm theo chỉ dẫn của người đàn ông họ Vương kia, thù lao của cô ta đủ để chạy ra nước ngoài sống một cuộc sống tự do. Đúng lúc này, mấy chiếc xe màu đen lần lượt chạy tới. Thẩm Y Nhiên nhìn thấy rất nhiều người bước xuống xe, trong đó có cả Hàn Tử Sâm. Hàn Tử Sâm cũng nhìn thấy Thẩm Y Nhiên đang ngồi trong chiếc xe vô cùng nguy hiểm, sắc mặt anh lập tức tái nhợt lao nhanh về phía cô. “Đừng tới đây, xung quanh chiếc xe nào có chôn thuốc nổ, sẽ nổ tung.” - Thẩm Y Nhiên nhanh chóng hét lên, ngăn cản Hàn Tử Sâm chạy đến. Bước chân của Hàn Tử Sâm dừng lại, những người theo sau anh cũng dừng lại. “Y Nhiên, đừng sợ, anh… anh nhất định sẽ đưa em ra ngoài.” - Hàn Tử Sâm sắc mặt tái nhợt, bàn tay hai bên run lên, lúc này có lẽ anh còn sợ hãi hơn Thẩm Y Nhiên. Thẩm Y Nhiên tin tưởng Hàn Tử Sâm sẽ cứu được cô cùng bọn nhỏ bình an vô sự. “Là Hà Dĩ Nguyệt mang em đến đây. Tay em bây giờ bị trói ở vô lăng và phanh tay, không thể cử động được. Hà Dĩ Nguyệt đang gọi điện video với em..” - Thẩm Y Nhiên nhanh chóng mang tình trạng của mình nói cho Hàn Tử Sâm nghe. Hàn Tử Sâm cau mày, đột nhiên kéo thư ký Vương đang được vệ sĩ mang từ xe xuống: “Hà Dĩ Nguyệt chính là do mày sắp xếp.” Thư ký Vương bật cười: “Đúng vậy, thiếu gia và Thẩm Y Nhiên đã làm cô ta đau khổ như vậy, cô ta đương nhiên muốn báo thù cậu.” Hàn Tử Sâm trầm ngâm một lát, ra lệnh cho thuộc hạ: “Báo cảnh sát, mời chuyên gia tháo bom tới.” “Vô dụng, quá muộn rồi.” - Thư ký Vương cười nói: “Lúc chuyên gia tới, bom xung quanh xe đã nổ rồi. Đương nhiên, nếu cậu không muốn Thẩm Y Nhiên bị nổ chết hoặc rơi xuống biển chết, cậu cũng có thể cứu mạng cô ta.” Hắn ta đưa mắt về vị trí cách chiếc xe chênh vênh trên vách đá tầm 20m liền nói tiếp: “Bên kia có một thiết bị, là thiết bị có thể vô hiệu hóa nhưng quả bom đó, chỉ là thiết bị đó đã được cài đặt dấu vân tay của thiếu gia, mới có thể giải trừ.” Nụ cười trên gương mặt bầm tím của hắn càng rõ ràng hơn. Hàn Tử Sâm đương nhiên sẽ không tin mọi việc có thể đơn giản như vậy. “Nói tiếp những lời chưa nói xong, đừng thử thách sự kiên nhẫn của tao…” - Hàn Tử Sâm tức giận nói. “Chỉ là sau khi thiếu gia vô hiệu hóa kích nổ của những quả bom bên cạnh chiếc xe, bản thân thiết bị kích nổ sẽ đồng thời kích hoạt. Nói cách khác, khi thiếu gia cứu Thẩm Y Nhiên, đồng nghĩa với việc thiếu gia sẽ bị nổ chết.” Giọng nói của Thư ký Vương âm lượng không nhỏ, hiển nhiên hắn muốn Thẩm Y Nhiên nghe được lời này. Thẩm Y Nhiên nghe được lời này, trong lòng đột nhiên như bị bao phủ bởi một cơn ớn lạnh. Không ngờ cơ hội sống sót của cô lại phải đổi bằng mạng sống của A Tử. Thư ký Vương lại nói: “Hàn lão gia tử đặt ra cục diện này chính là muốn thiếu gia suy nghĩ kỹ xem có đáng để mạo hiểm mạng sống của mình vì người phụ nữ này hay không. Nếu cô ta chết, ngài có thể tìm được người khác. Nếu là ưa thích tướng mạo này, cũng có thể tìm một người giống như vậy, không có gì khó khăn.” Theo hắn, công nghệ phẫu thuật thẩm mỹ tiên tiến như vậy, chỉ cần muốn sẽ có một người giống y hệt Thẩm Y Nhiên. Thẩm Y Nhiên ngây người, không ngờ người đứng sau mọi việc lại là Hàn lão gia tử. “Đúng rồi, tôi muốn nhắc nhở thiếu gia một câu, thiết bị kích hoạt quả bom này là cảm ứng, chỉ cần người lân cận quá 5 người sẽ tự động khởi động kích nổ, cho nên, theo tính toán thời gian chúng ta đến nơi này, đoán chừng thời gian nổ tung còn khoảng 15 phút. Thiếu gia, ngài nên mau đưa ra quyết định.” Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều chấn động, sắc mặt Hàn Tử Sâm trở nên cực kỳ khó coi. Thư ký Vương lại cười bổ sung: “Mặc dù sức nổ sẽ lớn, nhưng nếu Thẩm Y Nhiên đạp ga và lao về phía trước vào thời điểm vụ nổ thì cô ta sẽ không rơi xuống biển và có thể cứu được, nhưng thiếu gia thì không có khả năng thoát khỏi.” Hàn Tử Sâm trầm mặc, không nói một lời. Lúc này, Thẩm Y Nhiên chung quy cung hiểu được, tại sao một tay cô bị trói vào vô lăng, một tay bị trói với phanh. Một sống, một chết… dù lựa chọn thế nào cũng không thể viên mãn. Lúc này, Hà Dĩ Nguyệt cũng nghe được những lời vừa rồi, cười với Thẩm Y Nhiên nói: “Thế nào, có phải rất thú vị không? Thẩm Y Nhiên, cô đoán Hàn Tử Sâm sẽ làm như thế nào? Anh ta cũng sẽ xem cô như một kẻ qua đường, tùy ý tự sinh tự diệt.” Thẩm Y Nhiên lúc này không có ý định chú ý đến Hà Dĩ Nguyệt, tất cả sự chú ý của cô đều tập trung vào Hàn Tử Sâm. Lúc này, đôi mắt đào hoa xinh đẹp của anh cũng đang nhìn cô đầy kiên định. Thẩm Y Nhiên cảm nhận được điều gì đó liền hét lên: “A Tử, không… nhất định có cách khác.” Tuy nhiên, Hàn Tử Sâm lấy điện thoại di động ra và trực tiếp bật chức năng ghi âm: “Tôi, Hàn Tử Sâm, tất cả tài sản đứng tên tôi sau khi tôi chết sẽ được vợ tôi Thẩm Y Nhiên thừa kế!” Anh nói xong câu đó liền ném chiếc điện thoại di động cho Cao Trí bên cạnh. </code>