Anh lấy một chiếc khăn ra và làm ướt nó dưới dòng nước ấm.
“Tôi có thể tự mình làm được…” - Thẩm Y Nhiên cắn môi nói.
“Không phải tôi làm sẽ thuận tiện hơn sao?” - Hàn Tử Sâm đáp
Nhưng vấn đề ở chỗ chính là… quá gần. Cô hoàn toàn bị nhốt trong vòng tay anh, hai tay anh đưa lên vòng qua người cô, làm ướt chiếc khăn mặt phía trước, tiếp đó lại vắt khô.
Thẩm Y Nhiên không khỏi ngước mắt lên nhìn tấm gương phía trước.
Cô luôn biết A Tử rất đẹp trai, nhưng lúc này trán của A Tử không bị tóc mái che lấy, anh mặc âu phục, toàn thân toát ra một cảm giác cao quý, giống như là cao cao tại thượng, giống như là không thể chạm tới.
Anh ấy không phải là một người vô gia cư, và thân phận cũng rất phi thường.
Mọi thứ anh đang mặc đều có giá trị lớn, các bác sĩ đều vô cùng cung kính khi đối mặt với anh.
“A Nhiên tỷ đang suy nghĩ gì vậy?” - Giọng nói anh cắt ngang dòng suy nghĩ của cô…
Cô chợt tỉnh táo lại, nhìn thấy anh cũng đang nhìn cô trong gương, khi ánh mắt họ chạm vào nhau trong gương, Thẩm Y Nhiên sửng sốt, giống như thời khắc này, cô hoàn toàn bị trói chặt bởi cái nhìn của anh.
“A Nhiên tỷ, mặt em đỏ quá.” - Anh nhỏ giọng, hơi cúi xuống, đưa môi đến gần mặt cô, hơi thở ấm áp phả vào má và cổ cô, khiến cô ngứa ngáy.
Lập tức, gương mặt cô càng đỏ bừng hơn.
“Anh… sao anh còn gọi tôi là A Nhiên tỷ?” - Cô cố gắng thoát khỏi cái nhìn của anh, không nhìn vào gương nữa.
“Em không thích tôi gọi em là A Nhiên tỷ à?” - Anh nhẹ giọng hỏi lại.
“Anh không phải là người vô gia cư… anh không cần gọi tôi là A Nhiên tỷ.” - Thẩm Y Nhiên đáp.
Anh trầm mặc, không khí ngập tràn cảm giác ngột ngạt khó tả. Chỉ còn nghe thấy tiếng nước chảy phát ra từ vòi nước.
“Em trách tôi lừa em sao?” - Một hồi lâu Hàn Tử Sâm lên tiếng nói.
Thẩm Y Nhiên không biết cảm giác như thế nào khi anh lừa gạt cô. Cô rất ghét người khác lừa gạt cô, nhất là khi anh còn lừa cô trong thời gian dài như vậy.
Nhưng khoảng thời gian cô ở bên cạnh anh thật đẹp, đẹp như một giấc mơ, anh cũng đã cứu cô, nếu không có anh, cuộc sống của cô đã khác đi.
Thẩm Y Nhiên ngước mắt lên nhìn Hàn Tử Sâm trong gương một lần nữa: “A Tử, tôi không trách anh.”
Nhưng cô biết từ giờ trở đi, A Tử không còn là em trai cô nữa. Cô và anh chính là hai người của hai thế giới.
Hàn Tử Sâm nhíu mày lại, nghe được cô nói cô không trách anh, anh hiển nhiên rất vui mừng, nhưng ánh mắt của cô lại khiến anh bất an.
Cứ như cô đang giữ khoảng cách với anh.
Anh thật sự không thích cảm giác này.<code> Bên này, Tiêu Tư Di sau khi bị thương ở chân, còn biết Thẩm Y Nhiên có chổ dựa là Hàn Tử Sâm liền tức giận như điên. Cô ta cho rằng Thẩm Y Nhiên đang gài bẫy mình, giả vờ yếu đuối, cố ý gài bẫy để dụ cô ta hành động và để cho Hàn Tử Sâm trả thù. Tiêu Tư Di càng nghĩ càng tức. Hôm nay cô ta có hẹn với bạn bè để giải tỏa, nhưng chân bị như vậy cũng không có gì vui vẻ nên chống nạn rời khỏi phòng bao sớm. Khi ra khỏi phòng bao, cô nhìn thấy một nhóm người đi vào, những người này cũng khá quen. “Tiêu tiểu thư, thật trùng hợp a, cô còn nhớ tôi không?” - Đối phương khá nịnh nọt: “Tôi là giám đốc của công ty thiết kế Phương Vy, chúng tôi và Tiêu thị từng hợp tác mấy lần, trong bữa tiệc sinh nhật của Tiêu tổng, tôi đã vinh hạnh được gặp Tiêu tiểu thư.” Tiêu Tư Di nhìn vào nhóm người liền nhếch môi cười: “Các người đang muốn tổ chức tiệc sao? Tại sao không thêm tôi vào, dù sao tôi cũng đang rảnh rỗi.” Giám đốc Phương Vy nghe xong liền hưng phấn: “Tất nhiên là được, không thành vấn đề.” Tiêu Tư Di nhếch môi cười nhìn về phía sau lưng bọn người này, cô ta nhận ra đây chính là bạn thân của Thẩm Y Nhiên. Nếu cô ta không thể trút giận lên Thẩm Y Nhiên được, thì hãy trút giận lên bạn thân của Thẩm Y Nhiên. Tần Giao Liên lúc này đối đầu với ánh mắt của Tiêu Tư Di, trong lòng dâng lên dự cảm bất thường. Sau đó, khi cùng ăn uống, mọi người trong phòng nâng cốc chúc mừng, nhưng vì Tiêu Tư Di không thuận tiện ở chân nên mọi người sẽ đến nâng cốc chúc mừng cô ta. Đến khi Tần Giao Liên đến cụng ly, Tiêu Tư Di cố tình nghiêng ly rượu, khiến nó đổ hết vào bàn chân không bị thương của mình. Tiêu Tư Di hừ lạnh: “Cho dù cô không muốn nâng ly chúc mừng tôi thì cũng không cần phải đẩy ly rượu của tôi như vậy, nếu cô không thích thì tôi sẽ rời đi.” Tần Giao Liên lạnh mặt nhìn Tiêu Tư Di, trong khi giám đốc và đồng nghiệp đều rối rít kêu cô xin lỗi. Ở Nam thành những nhân vật nhỏ như bọn họ đều không muốn đắc tội với nhà họ Tiêu. “Giao Liên, cô muốn hại mọi người sao, cô định làm cho mọi người mất việc sao?” - Giám đốc kéo Tần Giao Liên nhỏ giọng. Tần Giao Liên cắn môi, đi về phía Tiêu Tư Di cụp mắt xuống: “Tiêu tiểu thư, xin lỗi, vừa rồi là lỗi của tôi.” Tiêu Tư Di nhếch môi đắc ý: “Nếu cô đã biết lỗi thì nên chuộc lỗi đi, giày của tôi bẩn rồi, hãy lau sạch nó tôi sẽ quên chuyện này đi.” Tần Giao Liên trừng mắt nhìn Tiêu Tư Di. Tiêu Tư Di nhúng vai: “Chân tôi bị thương nên không tự lau giày được.” Những người xung quanh bắt đầu thúc giục Tần Giao Liên. Tần Giao Liên cắn răng ngồi xổm xuống lau đôi giày của Tiêu Tư Di. Cô biết rõ mình đang gánh chịu sự trả thù của Tiêu Tư Di chuyện lần trước. Nhưng cũng may mắn vì lần này cô gánh chịu, đổi lại là Y Nhiên thì đối với Y Nhiên lại là một nỗi đau khác dày vò. Những tổn thương mà Y Nhiên phải chịu đựng đã quá mức cho phép rồi. Đúng lúc này Tiêu Tư Di nhấc gót giày lên, trực tiếp giẫm vào mu bàn tay của Tần Giao Liên, cô ta dùng hết sức, như thể muốn giẫm gãy xương ta của Tần Giao Liên. Tần Giao Liên đau đến hét lớn, mọi người đều kinh hãi nhìn bọn họ, không thể tin Tiêu Tư Di lại làm ra chuyện này. “Ôi, xin lỗi, tôi vô tình giẫm phải cô.” - Tiêu Tư Di tuy miệng nói xin lỗi nhưng vẫn cười đắc ý và không chịu nhấc chân lên. Tần Giao Liên lạnh lùng nhìn đồng nghiệp, sau đó nhìn Tiêu Tư Di đang cười, đột nhiên đứng dậy thuận tay đẩy Tiêu Tư Di đang ngồi trên ghế ngã về phía sau, chiếc ghế cô ta đang ngồi đè lên bàn chân bị thương của cô ta, trong phòng vang lên tiếng hét thống khổ. “Tần Giao Liên, cô không muốn công việc này nữa sao, sao lại đối với Tiêu tiểu thư như vậy.” - Giám đốc và các đồng nghiệp vội chạy tới đỡ Tiêu Tư Di hoảng sợ nói. Tần Giao Liên cười lạnh: “Hừ, không làm thì không làm, chỉ là tiền lương mà thôi, sao tôi phải chịu đựng cái thứ này.” Tiêu Tư Di tức giận nói: “Đừng tưởng cô từ chức là xong, tôi sẽ kiện cô tội cố ý gây thương tích.” “Được, tôi cũng sẽ kiện cô tội cố ý gây thương tích, bây giờ tôi sẽ đến bệnh viện kiểm tra vết thương.” - Tần Giao Liên nói, lắc lắc bàn tay bị thương trước mặt Tiêu Tư Di. Tiêu Tư Di kiêu ngạo, liền bị Tần Giao Liên kiêu ngạo hơn. Điều này khiến Tiêu Tư Di tức điên, đã không đối phó được Thẩm Y Nhiên, giờ ngay cả bạn cô ta cũng không đối phó được. “Tôi nói cho cô biết đừng tưởng Thẩm Y Nhiên có Hàn Tử Sâm làm chỗ dựa là được, cô cho rằng Hàn Tử Sâm sẽ cho các người chỗ dựa? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Haha Hàn Tử Sâm chỉ là muốn chơi đùa với Thẩm Y Nhiên mà thôi, ai bảo trước kia Thẩm Y Nhiên giết chết Hà Dĩ Mai, Hàn Tử Sâm sao có thể thích một kẻ đã giết hôn thê của anh ấy?” Nghe xong lời này, Tần Giao Liên liền ngẩn người. Hàn Tử Sâm cùng với… Y Nhiên? “Cô nói lời này có ý gì, Hàn Tử Sâm sao lại là chỗ dựa cho Y Nhiên, chơi đùa Y Nhiên là có ý gì?” - Tần Giao Liên bước tới nhìn chằm chằm Tiêu Tư Di hỏi. Tiêu Tư Di lúc này mới nhận ra bản thân lỡ lời, anh hai đã dặn không được phép nói ra chuyện này cho ai biết. “Tôi…tôi không hiểu cô nói cái gì.” - Tiêu Tư Di nói xong, vội vàng cầm nạng, với sự giúp đỡ của người làm đi theo mà rời đi thật nhanh. Tần Giao Liên đứng bất động suy nghĩ về lời nói của Tiêu Tư Di. Hàn Tử Sâm và Y Nhiên có qua lại sao? Nếu có thì chắc chắn Y Nhiên sẽ nói với cô. Y Nhiên làm công nhân vệ sinh, hai người đó có hai cuộc sống khác nhau, Y Nhiên sao có thể tiếp xúc với Hàn Tử Sâm? Kể từ khi ra tù, Thẩm Y Nhiên chỉ tiếp xúc duy nhất với một người đàn ông là A Tử mà thôi. Nhưng khi cái tên A Tử hiện ta trong đầu, Tần Giao Liên toàn thân cứng đờ… A Tử… Hàn Tử Sâm? Nếu hai người đó là một, tại sao Hàn Tử Sâm lại nói với Y Nhiên hắn là kẻ vô gia cư? Đến cùng hắn có mưu đồ gì? Trong lòng Tần Giao Liên vô cùng hỗn loạn. Lúc này, ở bệnh viện Thẩm Y Nhiên đã có thể xuống giường đi lại bình thường. Cô luôn có một sự thắc mắc chính là thân phận của A Tử rốt cuộc là ai? Thẩm Y Nhiên đi ra khỏi phòng bệnh, chậm rãi đi theo dọc hành lang, nói với y tá phụ trách chăm sóc không cần đi theo, cô muốn đi dạo một mình. Vệ sĩ canh giữ nghe vậy cũng không nói gì, dù gì Thẩm Y Nhiên từ sáng đã đi đi lại lại hành lang mấy lần. Khi Thẩm Y Nhiên đi đến lối đi an toàn của cầu thang, cô tình cờ nhìn thấy A Tử bên kia cửa kính, đang đứng ở bậc cầu thang nói chuyện điện thoại. Trên tay anh đang kẹp một điếu thuốc, hơi dựa vào góc, lúc này cô có thể nhìn thấy lưng của anh, bờ vai rộng và vòng eo hẹp, đôi chân thon dài cùng âu phục vừa vặn. Đúng lúc này, điện thoại của cô cũng vang lên, là Tần Giao Liên gọi đến. “Giao Liên.” - Thẩm Y Nhiên nhận cuộc gọi “Y Nhiên… hiện giờ…cậu đang ở cùng A Tử phải không?” - Tần Giao Liên nhấn mạnh hai chữ A Tử. “Ừm.” - Thẩm Y Nhiên đáp. “Vậy… hắn có đang ở bên cạnh cậu không?” - Tần Giao Liên trong giọng điệu mang theo sự lo lắng. “Không có.” - Thẩm Y Nhiên đáp, ánh mắt nhìn qua bóng lưng ở trước mặt, anh vẫn quay lưng về phía cô mà nói chuyện điện thoại, không để ý đến cô phía sau lưng. Ánh mắt cô dời xuống điếu thuốc kẹp trên tay anh, nhớ đến cô không ngờ anh lại hút thuốc, trước kia chưa từng nhìn thấy anh hút thuốc trước mặt cô. Nhưng A Tử chắc hẳn là đại gia, biết hút thuốc cũng không có gì là lạ. Vả lại tư thế cầm thuốc của A Tử quá đẹp mắt, thật sự mang một vẻ tao nhã khó tả, Thẩm Y Nhiên lần đầu tiên phát hiện ra có người đàn ông có thể cầm điếu thuốc đẹp như vậy. “A Nhiên… cậu có biết… A Tử… có thể là Hàn Tử Sâm không?” - Bên tai cô nghe một câu như vậy từ Tần Giao Liên. “Cái gì?” - Thẩm Y Nhiên cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung. Đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người bên kia qua tấm cửa kính. Hàn Tử Sâm? A Tử là Hàn Tử Sâm? Sao có thể, bọn họ sao có thể là cùng một người.</code>