Cô không hỏi nhiều, chỉ lẳng lặng lên xe.
Tài xê không đưa cô về dinh thự Hàn gia, đưa cô đến một cửa hàng tạo mẫu tóc mà trước kia Hàn Tử Sâm thường đưa cô đến.
Thẩm Y Nhiên giật mình nói: “Sao lại đến đây?”
“Thẩm tiểu thư, Hàn gia đang đợi cô bên trong.”
Thẩm Y Nhiên bước vào bên trong, người quản lý cửa hàng đã chào đón nhiệt tình: “Xin chào Thẩm tiểu thư, xin mời đi theo tôi.”
Thẩm Y Nhiên đi theo vị quản lý lên tầng hai, nhìn thấy Hàn Tử Sâm đang ngồi ở ghế sô pha trong phòng, mà trên chiếc móc treo trên kệ mà một bộ lệ phục màu tím nhạt.
“Tối nay cùng tôi tham gia một bữa tiệc, em thử bộ váy này đi.” - Hàn Tử Sâm nói.
“Tiệc?” - Thẩm Y Nhiên kinh ngạc.
“Chỉ là một bữa tiệc bình thường thôi, không cần quá khẩn trương.” - Anh nói.
Trước kia Thẩm Y Nhiên từng cùng Hàn Tử Sâm đi dự tiệc, nhưng cô không thích không khí ở đó lắm.
Cô đi vào phòng thay đồ và thay váy. Phải nói Hàn Tử Sâm lựa chọn trang phục cho cô rất cẩn thận, vết sẹo trên người cô đều được che đậy, không hề lộ ra bên ngoài.
Thứ duy nhất không thể che đậy chính là các khớp tay đã biến dạng, nhìn xa còn không sao, nhìn gần lại liền có thể nhìn ra.
Khi Thẩm Y Nhiên bước ra khỏi phòng thay đồ, ánh mắt Hàn Tử Sâm hiện lên sự kinh diễm.
“Thật đẹp.” - Anh bước về phía trước và mỉm cười dịu dàng.
Thẩm Y Nhiên mím môi và không nói gì.
Anh cầm một chiếc hộp trang sức lên, tự tay đeo cho cô một chiếc vòng cổ ngọc trai màu trắng.
Thẩm Y Nhiên nhìn chuỗi hạt này, hạt nào cũng to, tròn và sáng bóng, không chút tỳ vết, chỉ sợ chiếc vòng cổ này trị giá cực lớn.
Nhìn cô trong gương lớn, cô trông thật xinh đẹp, duyên dáng và sang trọng, nhưng ai biết rằng cô chỉ là một nhân viên trong một công ty nhỏ.
Cô bây giờ giống như một con búp bê, được đóng gói theo ý muốn của anh.
“A Nhiên tỷ có thích không?” - Hàn Tử Sâm thấp giọng, cúi xuống từ phía sau và đưa mặt mình sát vào má cô.
Nhìn từ trong gương, thật giống hai người đang yêu nhau.
“Tôi thích hay không, cũng quan trọng sao?” - Cô nói.
“Làm sao lại không quan trọng, nếu A Nhiên tỷ không thích, như vậy liền đổi đi.” - Thanh âm của anh cực kỳ ôn nhu, như thể đối với anh, cô là công chúa và anh nâng trong lòng bàn tay.
Thẩm Y Nhiên kinh ngạc trong chốc lát, cô luôn có một loại ảo giác chính là họ còn chưa chia tay.
“Vậy nếu tôi không thích loại trò chơi tỷ đệ này, anh có bằng lòng dừng lại không?” - Câu hỏi này đột nhiên thốt ra từ miệng cô.
Đôi mắt Hàn Tử Sâm tối sầm lại, nhưng khóe môi lại hiện lên một nụ cười: “Đừng nghĩ đến điều này, điều đó sẽ không bao giờ có thể xảy ra.”
Anh muốn cô mãi mãi ở bên cạnh anh, và là A Nhiên tỷ của anh.
Anh có thể cho cô mọi thứ, bất cứ thì gì cô muốn, anh đều sẽ đặt trước mặt cô, ngoại trừ việc… để cô ra đi, và - yêu cô!
Hàn Tử Sâm đưa cô đến một bữa tiệc, đối với Hàn Tử Sâm đó là một bữa tiệc bình thường, nhưng trong mắt Thẩm Y Nhiên đó thực sự là một bữa tiệc rất hoành tráng.
Có rất nhiều người nổi tiếng ở Nam thành đến dự, thậm chí có những người cô chỉ nhìn thấy trên truyền thông cũng có mặt ở nơi này.
Khi Hàn Tử Sâm nắm tay Thẩm Y Nhiên đi vào bên trong phòng tiệc, tự nhiên thu hút chút ý của rất nhiều người.
“Đói không? Ăn một chút gì nhé.”- Hàn Tử Sâm hỏi.
Thẩm Y Nhiên suy nghĩ một chút rồi gật đầu, cô quả thực có chút đói bụng, dù sao sau khi tan làm bị kéo đi thay quần áo và làm tóc, lẽ ra như thường ngày cô đã ăn tối xong từ lâu.
"Vậy em đợi ở đây, tôi đi lấy đồ ăn cho em.” - Hàn Tử Sâm nói.
Người khác nghe thấy điều này có lẽ sẽ khiếp sợ, ở Nam thành này, có ai đủ tư cách để Hàn Tử Sâm đích thân đi lấy đồ ăn cho?
Sau khi Hàn Tử Sâm rời đi, Thẩm Y Nhiên vẫn đứng đó nhìn xung quanh, những người đến dự tiệc hôm nay đều là người nổi tiếng hoặc ngôi sao nổi tiếng, nhưng không có phóng viên.
Đúng lúc nhìn xung quanh, một bóng người đột nhiên đi về phía Thẩm Y Nhiên, khi người đó bước tới gần, hai chân dường như hơi khập khiễng.
Thẩm Y Nhiên khẽ giật mình, người đến trước mặt của cô, lại là một người quen cũ - Tiêu Tư Di - em gái của Tiêu Tư Vũ.
“Cô cũng có thể đến một nơi như thế này.” - Tiêu Tư Di đầy hận ý nhìn chằm chằm Thẩm Y Nhiên nói: "Nơi này không cho phép loại người như cô có thể tiến vào.”
Nếu không phải vì Thẩm Y Nhiên, chân của cô ta đã không bị tàn tật.
Sau này Tiêu Tư Di mới biết từ anh hai rằng Thẩm Y Nhiên được Hàn Tử Sâm bảo vệ, và tất cả cô ta gánh chịu đều do Hàn Tử Sâm gây ra.
Gia đình sợ Hàn Tử Sâm sẽ trả thù nên đã đuổi cô ta ra nước ngoài.
Nhưng khi ở nước ngoài cô ta vẫn thăm dò về Thẩm Y Nhiên, cô ta biết Thẩm Y Nhiên đã rời khỏi dinh thự Hàn gia, sống trong một căn nhà thuê nhỏ, làm ở một công ty nhỏ, cho nên cô ta kết luận rằng chắc chắn Thẩm Y Nhiên đã bị Hàn Tử Sâm bỏ rơi và nhanh chóng quay về Nam thành.
Vốn dĩ cô ta muốn trả thù Thẩm Y Nhiên, muốn đập gẫy chân Thẩm Y Nhiên thì mới hả giận, nhưng cô ta không ngờ rằng lại nhìn thấy Thẩm Y Nhiên trong bữa tiệc này.
"Cô đang chạy theo kim chủ nào? Tôi thấy cô phí hết tâm tư để tiến vào đây là muốn có cơ hội tiếp cận Hàn Tử Sâm một lần nữa à? Ngày trước Hàn Tử Sâm đối với cô chỉ là một chút hứng thú nhất thời mà thôi, bây giờ không có Hàn Tử Sâm, cô chả là cái thá gì, cô nghĩ người như cô có tư cách đứng ở nơi này sao?”
Tiêu Tư Di xấu xa nói,
Thẩm Y Nhiên không thèm để ý đến Tiêu Tư Di, ánh mắt cô thoáng nhìn thấy Tiêu Tư Vũ và Hà Dĩ Nguyệt đang đi về phía bên này.
Hà Dĩ Nguyệt đi tới trước mặt của Thẩm Y Nhiên, nở nụ cười nói: “Thật trùng hợp khi gặp được cô ở nơi này. Chúc mừng cô đã lật ngược được vụ án, nhưng khi đó nhà họ Hà của chúng tôi cũng không nợ cô bất cứ điều gì về chuyện này. Ai bảo trước đây tòa án phán quyết cô có tội.”
Thẩm Y Nhiên thản nhiên nói: “Thật sao? Nhưng các người nợ công lý cho Hà Dĩ Mai. Nói đến một gia đình như Hà gia, một người thừa kế đột ngột chết đi lại không được điều tra kỹ lưỡng? Hay chính Hà gia muốn tôi trở thành một hình nhân thế mạng?”
“Cô…” - Hà Dĩ Nguyệt hơi thay đổi sắc mặt, đánh giá Thẩm Y Nhiên.
Cô ta nghe Tiêu Tư Di nói rằng Hàn Tử Sâm đã bỏ rơi Thẩm Y Nhiên, nhưng tại sao Thẩm Y Nhiên lại xuất hiênn ở đây, là mặc một bộ lễ phục sang trọng và trang sức quý giá như vậy? Trong lòng Hà Dĩ Nguyệt có một loại dự cảm không tốt.
Tiêu Tư Vũ có chút thất thần nhìn người trước mặt, cô mặc một bộ lễ phục màu tím nhạt, đeo chiếc vòng cổ ngọc trai, trong rất thanh nhã và quý phái.
Cô như thế này thậm chí còn rực rỡ hơn khi cả trước kia lúc yêu đương với hắn.
Hắn biết ngày xưa cô rất xinh đẹp, nếu không hắn cũng đã không theo đuổi cô và trở thành người yêu của cô.
Ánh mắt cô nhìn hắn quá lạnh lẽo, không còn dấu vết của tình cảm năm xưa.
Phải, lúc đầu là hắn đã bỏ rơi cô như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
“Được rồi, chúng ta đi chào Vương tổng và những người bên kia đi.” - Tiêu Tư Vũ nói, có ý định muốn dừng cuộc khẩu chiến này.
Nhưng Tiêu Tư Di lại không chịu bỏ qua: “Anh hai, anh có ý gì? Thẩm Y Nhiên nói Hà gia như vậy, anh cũng có thể nhìn sao? Anh không vì chị Dĩ Nguyệt hả giận sao?”
“Được rồi, em đã quên bài học trước đây rồi sao?” - Tiêu Tư Vũ tức giận nói.
“Trước kia là bởi vì cô ta có Hàn Tử Sâm dựa vào, hiện tại cô ta đã bị Hàn Tử Sâm bỏ rơi, bây giờ chỉ là một đôi giày rách mà thôi.” - Tiêu Tư Di cố ý lớn tiếng cho mọi người xung quanh đầu nghe thấy.
Những người xung quanh lúc này cũng đang nhìn cô ta, thậm chí trong số họ còn có một số ánh mắt thương cảm và tò mò, nhưng Tiêu Tư Di lại không để ý, chỉ nghĩ rằng những người này đồng cảm cho Thẩm Y Nhiên.
Tiêu Tư Di càng nói càng nhiệt tình: “Hàn Tử Sâm cũng thật là kỳ quái, người phụ nữ bị anh hai vứt bỏ lại khiến anh ta hứng thú, bất quá bây giờ anh ta đối với đôi giày rách này cũng không còn hứng thú. Đúng rồi, Thẩm Y Nhiên, tôi nghe nói khi cô ở trong tù còn quỳ trên đất, liếm những đồ ăn dưới đất như chó ăn đồ ăn thừa, bây giờ cô biểu diễn đi…”
Nhưng cô ta còn chưa kịp nói hết câu thì một cái tát đã giáng thẳng vào mặt Tiêu Tư Di khiến cô ta choáng váng ngã xuống đất, vô thức ôm mặt lại, phải mất một lúc mới định thần lại: “Kẻ nào? Kẻ nào dám đánh tôi.”
“Xem ra Tiêu gia thật sự trí nhớ không tốt lắm.” - Một giọng nói tao nhã, kèm theo lạnh lùng đột nhiên khiến Tiêu Tư Di giật mình, sau đó trong mắt hiện lên một bóng dáng cao lớn.
Đó là… Hàn Tử Sâm.
Nhưng lúc này, Hàn Tử Sâm không nhìn cô ta, anh chỉ liếc nhìn Tiêu Tư Vũ và Hà Dĩ Nguyệt đứng bên cạnh, rồi hỏi Thẩm Y Nhiên: “Bọn họ đã làm gì em?”
Giọng điệu đó hoàn toàn khác với lúc nãy, nhẹ nhàng đến cực điểm.
“Chỉ là nói chuyện vài câu thôi.” - Thẩm Y Nhiên bình tĩnh nói, những lời độc ác mà Tiêu Tư Di nói căn bản không có tác dụng với cô.
Lúc này Tiêu Tư Vũ và Hà Dĩ Nguyệt đều ngạc nhiên, không cần biết hai người họ có chia tay hay không, chỉ cần biết Hàn Tử Sâm còn ở đây, không ai có thể chạm vào Thẩm Y Nhiên.
Tiêu Tư Vũ lập tức luống cuống vội vàng nói: “Hàn gia, chỉ là hiểu nhầm. Tư Di còn nhỏ và không hiểu chuyện, xin hãy tha thứ cho chúng tôi.” - Vừa nói hắn vừa mắng Tiêu Tư Di đang ngồi dưới đất: “Còn không mau qua đây xin lỗi.”
Tiêu Tư Di vừa bị tát lại vừa phải xin lỗi liền cảm thấy căm hận, chỉ là người kia là Hàn Tử Sâm, cô ta đành phải cúi đầu, dù sao đối với Hàn Tử Sâm, nhà họ Tiêu chẳng là gì cả.
Tiêu Tư Di ngượng ngùng đứng lên, định miễn cưỡng nói xin lỗi, nhưng Thẩm Y Nhiên lại nói: “Không, tôi không cần lời xin lỗi này.”
Sau đó Thẩm Y Nhiên nhìn vào khay đồ ăn trên tay Hàn Tử Sâm đang cầm nói tiếp: “Cái này là của tôi sao?”
“Ừm.” - Hàn Tử Sâm nhẹ nhàng đáp.
“Còn của anh đâu?”
“Trước khi đến đây tôi đã ăn rồi.”
Hai người trò chuyện như không có ai xung quanh, hoàn toàn coi ba người kia chẳng là gì cả.
Ba người họ cứ ngỡ chỉ cần xin lỗi liền có thể rời đi, nhưng Thẩm Y Nhiên không cần xin lỗi, bọn họ bị chôn chân ở đây.
Bình thường, không ai dám xem thường Hà gia và Tiêu gia như lúc này.
“Vậy trước tiên em ăn cho no bụng đi.” - Hàn Tử Sâm nói, đem dĩa thức ăn đặt lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, kéo ghế cho Thẩm Y Nhiên ngồi xuống.
Ba người bên kia vẫn mắc kẹt tại chổ.
“Sao vậy, các người còn muốn đứng đó bao lâu?” - Hàn Tử Sâm nhàn nhạt hỏi.
Tiêu Tư Vũ lúc này mới đưa Hà Dĩ Nguyệt và Tiêu Tư Di rời đi.
Cả ba không còn tâm tư mà tham dự buổi tiệc nữa, hiện tại bọn họ đều trở thành trò cười, nên liền ra về.
Trước khi rời đi, Hà Dĩ Nguyệt hướng mắt nhìn về phía Thẩm Y Nhiên đang ngồi, rõ ràng thông tin rằng bọn họ đã chia tay, vì cái gì Hàn Tử Sâm vẫn bảo vệ Thẩm Y Nhiên.
Về phần bí mật kia, Hà Dĩ Nguyệt vẫn không dám nói ra ngoài, sợ nếu thật sự chọc giận Hàn Tử Sâm, không chỉ Hà gia sụp đổ, cả mạng của cô ta cũng sợ không bảo toàn.
Bên này, Thẩm Y Nhien cúi đầu bắt đầu ăn đồ ăn, đồ ăn của bữa tiệc này khá ngon. Cô ăn mấy miếng liền ngẩng đầu lên, không nhịn được nói: “Đồ ăn ở đây khá ngon, sao anh không ăn chút gì đi?”
“Vậy tôi nếm thử.”- Hàn Tử Sâm nói, nhưng lại là nghiêng người trực tiếp cắn miếng bít tết cắm trên chiếc nĩa trên tay cô.
Thẩm Y Nhiên kinh ngạc một chút, cô nhận ra miếng thịt trên nĩa kia đã bị cô cắn một miếng trước đó.
“Mùi vị thật không tệ.” - Anh nói với một nụ cười trên môi.
Lập tức cô có chút không tự nhiên quay đầu đi, ánh mắt lại ngoài ý muốn nhìn cách đó không xa cửa ra vào nhìn thấy một người.
Cố Lệ Thần!
Lúc này, Cố Lệ Thần cũng phát hiện ánh mắt của Thẩm Y Nhiên và nhìn về hướng Thẩm Y Nhiên đang ngồi.
Trong khoảnh khắc hai ánh mắt chạm vào nhau, đột nhiên, một bàn tay che lấy mắt của Thẩm Y Nhiên, lập tức trước mắt cô trở nên tối sầm lại.
“Đừng nhin, tôi không thích A Nhiên tỷ chăm chú nhìn người đàn ông khác.” - Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai Thẩm Y Nhiên, khiến cô rùng mình.
“Đừng làm rộn, bỏ tay xuống đi.” - Thẩm Y Nhiên nói.
“Tôi không làm rộn.” - Hàn Tử Sâm nhỏ giọng, đôi mắt đào hoa lạnh lùng nhìn về phía Cố Lệ Thần cách đó không xa.
Cố Lệ Thần nhìn thấy Thẩm Y Nhiên đi cũng Hàn Tử Sâm, lông mày không khỏi cau lại.
Đây là chuyện gì? Không phải họ đã chia tay sao? Tại sao cô ấy vẫn ở bên cạnh Hàn Tử Sâm?
Ánh mắt hai người đàn ông nhìn nhau từ phía xa, trong mắt một người tràn đầy nghi hoặc, trong khi ánh mắt của người còn lại tràn đầy ghen ghét.
Hàn Tử Sâm biết mình là đang ghen, ghen ghét vì Thẩm Y Nhiên vừa rồi lại nhìn Cố Lệ Thần.
Hoặc là anh đang ghen tỵ với mối quan hệ giữa cô và Cố Lệ Thần. Mặc dù anh đã làm bao nhiêu thủ đoạn, cô vẫn nhớ ra Cố Lệ Thần và những kỉ niệm với hắn ta.
“A Tử.” - Thẩm Y Nhiên nói: “Tôi cũng không muốn nhìn Cố Lệ Thần, anh như thế này tôi không thể nhìn thấy gì cả.”
Bàn tay anh vẫn còn đang che lấy mắt cô, cô muốn rút tay anh đi nhưng không thể.
“Không được động tâm với Cố Lệ Thần.” - Giọng nói của anh lại vang lên bên tai cô.
Thẩm Y Nhiên không nói nên lời, cô không muốn bị Cố Lệ Thần cám dỗ chút nào: “Tôi không có.”
“Vậy thì tốt.” - Hàn Tử Sâm trầm giọng nói, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Cố Lệ Thần đang đi về phía bên này, sau đó chậm rãi buông tay ra.
Ánh sáng lọt vào mắt của Thẩm Y Nhiên, nhưng khi mắt cô thích nghi với ánh sáng, lại phát hiện Cố Lệ Thần đang ở ngay cạnh cô và Hàn Tử Sâm.
“Tại sao cậu và cô ấy lại ở cùng nhau?” - Cố Lệ Thần nhìn thẳng vào Hàn Tử Sâm hỏi.
“Tôi đã nói rồi, cô ấy - là người mà cậu không thể động vào.” - Hàn Tử Sâm nói.
“Cậu không có quyền ra lệnh cho tôi.” - Cố Lệ Thần lạnh lùng trả lời.
Lúc này, ánh mắt Cố Lệ Thần lập tức rơi vào khuôn mặt của Thẩm Y Nhiên: “Y Nhiên, tôi nhớ em nói với tôi rằng sẽ không yêu Hàn Tử Sâm nữa, vậy tại sao bây giờ em lại đi cùng cậu ta, hãy nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra?”
Thẩm Y Nhiên sắc mặt cứng đờ, Cố Lệ Thần nói lời này trước mặt Hàn Tử Sâm, chính là không cho ai chút mặt mũi nào.
Hàn Tử Sâm nghe được lời này, sắc mặt đột nhiên tối sầm.
Bầu không khí tràn ngập sự căng thẳng.
“Cố tiên sinh, đây là việc của tôi, hình như không cần thiết phải báo cáo với anh.” - Thẩm Y Nhiên nói và đứng lên: “A Tử, tôi muốn đi về.”
Thẩm Y Nhiên không muốn Cố Lệ Thần có bất cứ suy nghĩ nào với mình, cho nên cũng không muốn tiếp xúc, tránh càng xa càng tốt.
“Được.” - Hàn Tử Sâm nhẹ nhàng mỉm cười, dù sao mực đích hôm nay của anh cũng đã đạt được.
Anh muốn mang cô đến đây để cho mọi người được nhìn thấy Thẩm Y Nhiên là người của anh, sẽ không có bất cứ ai dám động vào cô nữa.
Và - để Cố Lệ Thần biết rằng cô ấy đã quay trở lại với anh một lần nữa, để Cố Lệ Thần không còn bất cứ ý đồ nào với cô nưa.
Hàn Tử Sâm đưa Thẩm Y Nhiên đi về phía cửa cửa bữa tiệc.
Nhưng còn chưa đi được hai bước, tay Cố Lệ Thần đột nhiên nắm lấy cổ tay Thẩm Y Nhiên, khiến cô phải ngừng lại.
“Em đã không còn yêu cậu ta nữa, tại sao còn muốn đi cùng cậu ta?” - Cố Lệ Thần nhìn chằm chằm Thẩm Y Nhiên hỏi, giống như phải nhận được một đáp án từ cô.
“Đây là việc của tôi, Cố tiên sinh hình như không có tư cách gì hỏi tôi.” - Thẩm Y Nhiên đáp, muốn rút tay về.
Nhưng Cố Lệ Thần vẫn không buông ta, đôi mắt phượng của anh vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô.
Hàn Tử Sâm quay lại nhìn Cố Lệ Thần, đột nhiên mỉm cười và ôm lấy eo Thẩm Y Nhiên trước sự chứng kiến của mọi người: “Lệ Thần, cậu nhất định phải khiến tất cả khó xử sao? Y Nhiên trước đây đã ở bên tôi và bây giờ vẫn ở bên tôi, có vấn đề gì không?”
Khuôn mặt Cố Lệ Thần trở nên vô không khó coi.
Thân thể Thẩm Y Nhiên cứng đồ, nhưng cô cũng không phản kháng lại cái ôm của Hàn Tử Sâm, ngược lại nhìn Cố Lệ Thần nói: “Cố tiên sinh, tôi muốn ở bên ai là chuyện của tôi.”
Lần nay, bàn tay cô nhẹ nhàng rút ra từ những ngón tay của Cố Lệ Thần.
Cố Lệ Thần thẫn thờ nhìn bóng lưng của Thẩm Y Nhiên và Hàn Tử Sâm rời đi, trên bàn tay trống rỗng, như thể đánh mất thứ gì đó rất quan trọng.
Cố Lệ Thần lấy rượu từ trong khay của người phục vụ uống cạn.
Hàn Tử Sâm, cậu ta vẫn không buông được Y Nhiên.
Muốn cướp Y Nhiên từ trong tay Hàn Tử Sâm, phải nhẫn nại.