• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến ngày nghĩ, Thẩm Y Nhiên đi đến đoàn phim để nhận vai quần chúng như đã hẹn, lần này chị Hứa không đến nên cô dường như không quen ai trong nhóm quần chúng.

Sau khi cô tập trung với vị quản lý điểm danh thì đưa mọi người đến địa điểm quay trong một phim trường gần đó.

Đến nơi, cô nhìn thấy một nhóm Fan đang giơ biển ghi tên thần tượng, mà cô nhìn thấy được tên của Hà Dĩ Nguyệt, trong lòng có chút lo lắng.

Cô chợt nhớ hôm đó đang định xem nội dung của bộ phim thì Hàn Tử Sâm đến nên cô quên mất, giờ thì thật hối hận.

Nhưng nghĩ lại cô chỉ là diễn viên quần chúng, có lẽ cũng sẽ không cùng diễn với Hà Dĩ Nguyệt.

Hôm nay vai của cô là một nha hoàn trong một đám nha hoàn, chỉ cần đứng yên, có hiệu lệnh của đạo diễn liền quỳ xuống đọc một câu thoại tập trung.

Bởi vì có cảnh quỳ nên sẽ được thêm tiền, điều này cũng khiến Thẩm Y Nhiên xem như cũng là được, diễn viên nổi tiếng cách mấy đóng phim có cảnh quỳ thì cũng phải quỳ thôi.

Cả nhóm người liền chuẩn bị trang điểm và thay y phục nha hoàn. Sau khi hoàn thành phần trang điểm cô đi ra ngoài và đợi những người khác thì phát hiện một bóng dáng quen thuộc đang bước vào đoàn phim.

Không phải Hà Dĩ Nguyệt mà chính là Thẩm Lạc Nhân.

Thẩm Y Nhiên kinh ngạc, không nghĩ đến phim này ngoài Hà Dĩ Nguyệt lài còn có Thẩm Lạc Nhân.

Lúc này, Thẩm Lạc Nhân trông giống như một minh tinh nổi tiếng, theo sau cô ta là một loại trợ lý, có cầm dù, có xách túi, có người đang đọc kịch bản đều bu quanh cô ta.

Rất nhanh Thẩm Lạc Nhân nhìn thấy Thẩm Y Nhiên, trên môi hiện lên một nụ cười, Thẩm Lạc Nhân bước về phía Thẩm Y Nhiên: “Ồ, hôm nay chị đến đây đóng vai quần chúng à?”

Thẩm Y Nhiên nhìn Thẩm Lạc Nhân có chút kinh ngạc, cô ta chỉ là diễn viên hạng ba nhưng thể hiện giống như một minh tinh hạng nhất.

Lúc này trên người Thẩm Lạc Nhân mặc một bộ váy hàng hiệu, trang sức đeo trên người cũng rất giá trị.

“Ừ.” - Thẩm Y Nhiên không né tránh mà đáp.

“Chị muốn làm diễn viên quần chúng sao không nói với tôi, thậm chí tôi còn có thể sắp xếp cho chị được vài câu thoại, điều này sẽ khiến chị kiếm được nhiều tiền hơn là vai quần chúng.” - Thẩm Lạc Nhân vừa nói vừa giơ tay vuốt mái tóc để khoe chiếc đồng hồ hàng hiệu nổi tiếng trên tay.

Thẩm Y Nhiên chỉ cảm thấy hành vi của Thẩm Lạc Nhân có chút buồn cười: “Tôi không muốn có thêm vài câu thoại, tôi không muốn bị ai đó lừa chị gái mình đi bồi rượu vì vai diễn.”

“Cô…” - Vẻ mặt Thẩm Lạc Nhân tức giận nhưng thấy mọi người nhìn nên kiềm chế sự mắng chửi.

Thẩm Y Nhiên không thèm để ý cô ta, đi về phía tập trung vai diễn quần chúng.

Đến giờ quay phim, đạo diễn cho các vai quần chúng tập trung thành các hàng để tập dợt một lần cảnh quỳ gối cho đều trước khi diễn chính.

Phía trên nam chính và nữ chính là Hà Dĩ Nguyệt đều là những người khác đứng thay, chỉ có nữ hai là Thẩm Lạc Nhân đích thân ra đứng.

Cố Lệ Thần đưa cho Thẩm Lạc Nhân vai nữ chính ở một bộ phim khác, nhưng cô ta nhất quyết chọn làm nữ hai của bộ phim này, bởi vì cô ta muốn lên mặt với Hà Dĩ Nguyệt, vì việc của Thẩm Y Nhiên mà cô ta bị Hà Dĩ Nguyệt khinh bỉ ra mặt.

Nhưng không ngờ lại là có thêm Thẩm Y Nhiên đến đây làm vai quần chúng.

Bây giờ để cho cô ta có thể lên mặt trước cả hai người, khiến cô ta vô cùng vui vẻ.

Sau hai lần tập dượt, đạo diễn cảm thấy hài lòng nên hô bắt đầu cho cảnh quay chính thì Thẩm Lạc Nhân lên tiếng: “Đạo diễn, tôi cảm thấy lúc nãy quỳ không đều.”

“Không đều sao?” - Đạo diễn cũng cho rằng không sao cả, dù sao cũng chỉ là quay lướt qua, họ cũng là người không chuyên nên không thể yêu cầu cao hơn.

“Tôi cảm thấy nếu không đều sẽ ảnh hưởng đến bộ phim, sao không để họ tập thêm mấy lần nữa, tôi cũng không ngại luyện tập với họ. Dù sao tôi cũng muốn mọi thứ hiệu quả tốt nhất.” - Thẩm Lạc Nhân giả vờ nói.

Đạo diễn khá bất ngờ với yêu cầu của Thẩm Lạc Nhân, dù sao đây cũng là bạn gái mới của thái tử ngành giải trí, hắn không có khả năng đắc tội đành phải cố gắng sức hết đáp ứng yêu cầu.

Thế là đạo diễn lên tiếng một lần nữa, đoàn diễn viên quần chúng lại tiếp tục luyện tập quỳ gối dập đầu.

Thẩm Y Nhiên cũng như mọi người quỳ xuống và dập đầu.

Đặt biệt Thẩm Lạc Nhân cố tình đứng trước mặt cô như thể cô đang quỳ lạy Thẩm Lạc Nhân.

Thẩm Y Nhiên biết Thẩm Lạc Nhân cố ý và cả đạo diễn cũng làm theo ý cô ta, nếu cô muốn khoản tiền công này thì phải tiếp tục.

Nghĩ đến bệnh của bà ngoại, số tiền mượn của Giao Liên, Thẩm Y Nhiệ cắn răng liên tục tự nhủ phải nhịn xuống.

Cứ quỳ xuống rồi đứng lên làm lại rất nhiều lần, xung quanh đã có người kêu gào đừng hành hạ người khác kiểu này.

Thấy tâm trạng của đoàn diễn viên quần chúng ngày càng tệ, đạo diễn gọi trợ lý đến hỏi ý của Thẩm Lạc Nhân đến cùng muốn cái gì.

Thấy vậy Thẩm Lạc Nhân giả vờ suy nghĩ rồi nói: “Như vậy đi, tôi thấy người này làm tư thế rất chuẩn, hãy để cô ấy tiến lên và làm mẫu cho mọi người thấy rõ một chút, nhìn thấy kỹ rồi chúng ta luyện lại một lần sẽ bớt mệt mỏi.”

Và người cô ta chỉ không ai khác là Thẩm Y Nhiên.

“Không biết cô có sẵn sàng làm mẫu cho người khác không? Dù sao làm vậy sẽ khiến cô mệt mỏi hơn người khác.” - Thẩm Lạc Nhân giả vờ quan tâm.

“Có gì mà không muốn, thêm tiền công sẽ không có vấn đề gì.” - Trợ lý đạo diễn vui mừng khôn xiết, dù sao một người quỳ vẫn hơn một đám người quỳ. Truyện Lịch Sử

Thế là trợ lý đạo diễn gọi Thẩm Y Nhiên ra ngoài, nói nếu cô làm mẫu liền trả thêm 300k, còn nếu cô không đồng ý thì xem như vi phạm hợp đồng, hôm nay một xu cũng không có.

Thẩm Y Nhiên liếc nhìn Thẩm Lạc Nhân đứng cách đó không xa đang cười rất chói mắt.

Cô biết Thẩm Lạc Nhân cố tình muốn cô xấu hổ bằng cách này… nhưng mà số tiền 120k tiền công, 50k tiền cảnh quỳ, thêm 300k tiền làm mẫu, một ngày kiếm được 470k đã là rất nhiều rồi.

Huống hồ quỳ thì cũng đã quỳ rồi, so với nhục nhã trong tù thì đây đâu là cái gì.

Cô nhìn Thẩm Lạc Nhân một lần nữa, sau đó cong môi lên nói với trợ lý đạo diễn: “Được, tôi đồng ý.”

Thẩm Y Nhiên đi thẳng đến vị trí trước đoàn người, cũng là gần Thẩm Lạc Nhân, gương mặt không buồn không vui, nhàn nhạt nhìn Thẩm Lạc Nhân hỏi: “Bắt đầu ở chỗ này làm mẫu phải không?”

“À…ừ…” - Thẩm Lạc Nhân lắp bắp trước khi trả lời.

Phản ứng của Thẩm Y Nhiên khác với cô ta nghĩ, cô ta nghĩ ít nhất phải nhục nhã, hoặc không cam lòng, hoặc hơn nữa là thống khổ.

Nhưng bây giờ Thẩm Y Nhiên đang diễn vai quỳ lạy với bộ mặt vô cảm, tư thế vô cùng chuẩn mực, nhưng cũng khiến cô ta không còn cảm giác kiêu ngạo.

Thẩm Lạc Nhân tức giận trong lòng, hừ…Thẩm Y Nhiên muốn trở thành người máy thì cứ ở đó quỳ cho đủ.

Thẩm Y Nhiện cứ một động tác quỳ lạy liên tục và Thẩm Lạc Nhân không buông ý định buông tha.

“Không biết bọn họ nhìn kỹ chưa, cô cứ tiếp tục quỳ xuống lần nữa, động tác chậm lại để họ có thể quan sát.” - Thẩm Lạc Nhân nhìn Thẩm Y Nhiên nói và không cho phép cô kêt thúc.

Thẩm Y Nhiên lạnh lùng nhìn đối phương, thản nhiên nói: “Được.”

Ai cũng có thể nhìn thấy Thẩm Y Nhiên đang là mục tiêu của Thẩm Lạc Nhân.

Thẩm Lạc Nhân muốn nhìn thấy Thảm Y Nhân đau khổ thì cô ta mới cảm thấy hả giận, nhưng Thẩm Y Nhiên lại không cho cô ta đạt ý muốn.

Nghĩ vậy, Thẩm Lạc Nhân đi đến lò lửa đạo cụ giả vờ hơ tay sưởi ấm, lấy thanh đạo cụ vùi trong than giả vờ lật than bên trong, sau đó thanh sắt nóng đột nhiên rơi khỏi tay cô ta, nghe một tiếng “Keng” và tiếp đó là tiếng hét đau đớn của Thẩm Y Nhiên.

Thanh sắt kia rơi xuống và đạp vào tay Thẩm Y Nhiên đang cúi đầu lạy, chỉ một chút nữa là đập lên đầu cô.

Thẩm Y Nhiên đứng lên, cảm giác tay trái truyền đến một cơn đau nhức, khi cô nhìn về phía Thẩm Lạc Nhân, trong mắt cô ta hiện lên một tia kiêu ngạo, chắc chắn là cố ý.

Trong nháy mắt, vẻ mặt cô ta thay đổi, chuyển sang lo lắng sau đó cúi người như muốn đỡ Thẩm Y Nhiên: “Xin lỗi… xin lỗi…tôi…”

Nhưng cô ta còn chưa nói xong thì đã có một bóng người chạy đến đỡ lấy Thẩm Y Nhiên: “Sao rồi, vết thương có nặng lắm không?”

Thẩm Y Nhiên ngước mắt lên một cái, hóa ra người đỡ cô là Cố Lệ Thần.

Thẩm Lạc Nhân kinh hãi nhìn Cố Lệ Thần, cô ta hiểu người đàn ông này rất vô cảm, dù thấy người muốn nhảy lầu cũng không quan tâm, tại sao lại quan tâm đến Thẩm Y Nhiên chỉ vì vết thương ở tay.

Cố Lệ Thần lúc này vừa cầm tay trái của Thẩm Y Nhiên vừa bị đánh trúng, nhưng anh vừa chạm vào, cô không nhịn được mà hít một hơi, lông mày nhíu lại, đè nén tiếng kêu gào đau đớn từ trong cổ họng.

Cố Lệ Thần sắc mặt như đóng băng, bế Thẩm Y Nhiên lên, sau đó lệnh cho người đi theo anh: “Gọi bác sĩ trong đoàn tới phòng nghỉ ngay lập tức.”

“Lệ Thần.” - Thẩm Lạc Nhân gọi lên, cảm thấy khó chấp nhận cảnh trước mắt.

Cô ta là bạn gái Cố Lệ Thần, nhưng tại sao anh lại đi ôm người khác.

Cố Lệ Thần chỉ lạnh lùng liếc Thẩm Lạc Nhân một cái, rồi bế Thẩm Y Nhiên về phía phòng nghĩ.

Người xung quanh xôn xao, nhìn Thẩm Lạc Nhân với nhiều loại ánh mắt, hiển nhiên ai cũng cảm thấy hạn sử dụng bạn gái Cố Lệ Thần của cô ta sắp kết thúc.

Thẩm Lạc Nhân muốn hét lên cô ta mới là bạn gái của Cố Lệ Thần.

Nhưng cuối cùng, cô ta không hét lên điều gì mà đỏ bừng gương mặt vì kìm nén vội vàng rời đi.

Lúc này Thẩm Y Nhiên được Cố Lệ Thần bế đi phòng nghĩ, cô vừa đau đớn lại vừa lúng túng.

Vì tay khá đau nên cũng không thể đẩy anh ta được: “Tôi đau tay, không đau chân, tôi có thể tự đi được.”

“Tôi biết.” - Cố Lệ Thần thản nhiên đáp nhưng vẫn ôm cô đi.

Thẩm Y Nhiên: “…”

Khi đến phòng nghĩ, anh đặt cô lên ghế sô pha, nhìn bàn tay trái đang được tay phải đỡ lên của cô hỏi: “Có đau không?”

“Chỉ hơi đau một chút.” - Cô nhỏ giọng đáp.

Anh nhìn vẻ mặt đau đến cắn răng, gương mặt tái nhợt của cô, nhưng cô chỉ nói đau một chút?

Nhìn cô như vậy, trái tim anh không khỏi co rút.

Cảm giác này đối với anh thật xa lạ, giống như khi anh nhìn thấy cô quỳ lạy trên mặt đất, sau đó bị thanh sắt nóng đập vào tay, anh cảm thấy như trái tim mình bị thứ gì đó đập mạnh vào và quá đau đớn.

Anh tự hỏi tại sao lại như vậy? Rõ ràng đã xác định Thẩm Y Nhiên không phải là cô ấy, nhưng cảm xúc của anh giống như bị cô kéo lấy.

Là vì dung mạo của cô quá giống người đó sao, dù là lý trí anh biết là không phải, nhưng cảm xúc sẽ bị ảnh hưởng sao?

Bác sĩ đến kiểm tra vết thương, rất may là cô khôn bị gãy xương, chỉ phỏng và chấn thương phần mềm, căn dặn cô không được cầm nặng và chăm sóc kỹ vết thương.

Thẩm Y Nhiên cắn răng chịu đau đớn, khi nghe không bị gãy xương cũng co chút thở phào nhẹ nhõm, nếu bị gãy xương thật thì công việc ở trạm vệ sinh không biết có giữ được không.

Sau khi bác sĩ rời đi, Cố Lệ Thần nói: “Mặc dì bác sĩ nói vậy nên cô cũng nên đến bệnh viện kiểm tra một chút.”

“Không sao, một lát tôi ra nhà thuốc mua chút thuốc mỡ là được.” - Thẩm Y Nhiên đáp: “Vừa rồi… cảm ơn anh.”

Cố Lệ Thần cau mày: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy, sao cô lại quỳ lạy ở đó?”

“Không có gì, chỉ là động tác quỳ lạy của tôi chuẩn nên được yêu cầu làm mẫu.” - Cô nhẹ nhàng đáp.

Cố Lệ Thần nheo mắt, ánh mắt rơi vào trán cô, lúc nãy vì có lớp phấn nên anh nhìn không rõ, bây giờ cô đau đớn toát mồ hôi, bị khắn giấy lau đi nên hiện tại đã hiện ta vết bầm tròn ở trán.

“Cô…người khác muốn cô quỳ lạy liền quỳ lạy.” - Cố Lệ Thần đột nhiên tức giận vô cớ.

“Nếu không thì sao? Từ chối? Nếu từ chối thì một xu tiền công làm diễn viên quần chúng cũng không được nhận.” - Cô nói.

Cố Lệ Thần càng tức giận hơn, nhưng trong giọng nói chất chứa nổi buồn: “Một ngày làm diễn viên quần chúng cô được bao nhiêu?”

“Một ngày 120k, có cảnh quỳ thêm 50k, vì tôi làm mẫu quỳ lạy nên được thêm 300k nữa.” - Cô thản nhiên đáp.

Cố Lệ Thần nhìn cô chằm chằm, trái tim nghẹn lại. Chỉ vì 470k mà để cô phải không ngừng quỳ xuống dập đầu?

Cô gái này không biết cách tự bảo vệ bản thân sao?

“Cô và Thẩm Lạc Nhân có thù oán sao?” - Cố Lệ Thần hỏi, anh có thể nhận ra vừa rồi Thẩm Lạc Nhân đang cố tình làm khó cô.

Nhưng đoàn làm phim không ai dám lên tiếng, bởi vì Thẩm Lạc Nhân có chổ dựa chính là anh.

Nghĩ đến đây, Cố Lệ Thần cảm thấy có gì đó chặn lại ở ngực, khiến anh cảm thấy cực kỳ khó chịu.

“Cô ấy là em gái cùng cha khác mẹ của tôi, nói về thù oán thì chắc là có, cô ấy cho rằng tôi đi tù nên hủy mất sự nghiệp của cô ta.” - Thảm Y Nhiên cũng không có gì phải giấu giếm.

Cố Lệ Thần thoáng qua một tia kinh ngạc, anh biết Thẩm Lạc Nhân có một người chị khác mẹ không sống cùng nhưng bất quá anh không quan tâm.

Dù sao anh cũng không có để ý nhiều đến Thẩm Lạc Nhân, anh để cô ta ở bên cạnh chỉ vì cảm giác đôi môi cô ta giống với cô gái trong ký ức của anh.

Nhưng anh không bao giờ ngờ tới Thẩm Y Nhiên lại là chị gái của Thẩm Lạc Nhân.

Đúng lúc này cửa phòng nghĩ bị đẩy ra, Thẩm Lạc Nhân bước vào với gương mặt tại nhợt.

Nhìn thấy Cố Lệ Thần không vui, cô ta vội chạy về phía anh ta, dựa sát vào người Cố Lệ Thần, giả vờ áy náy nhìn Thẩm Y Nhiên.

“Lệ Thần, cảm ơn anh đã đưa chị gái em đến đây, khi nãy em gặp bác sĩ ông ấy nói vết thương của chị ấy không nghiêm trọng nên em cũng yên tâm.” - Thẩm Lạc Nhân nhìn Thẩm Y Nhiên nói: “Chị ơi, vừa rồi em xin lỗi, em cầm không vững nên vô ý rơi xuống tay chị.”

Thẩm Y Nhiên nhàn nhạt nhìn đứa em cùng cha khác mẹ, nhớ trước kia cô đã hổ trợ và mở đường hết sức cho sự nghiệp của cô ta chỉ vì cô coi họ như gia đình của mình.

Chỉ là sau một vụ tai nạn ô tô, cô đã hiểu ra rất nhiều điều.

Lúc này, cô có chút minh bạch vì sao một diễn viên hạng ba như Thẩm Lạc Nhân lại có được vai nữ chính thứ hai trong một bộ phim lớn như vậy, ngay cả đạo diễn cũng phải nghe lời cô ta.

Hóa ra chổ dựa của Thẩm Lạc Nhân chính là Cố Lệ Thần.

“Được rồi, tôi sẽ mang chi phí thuốc thang và bảng sao chi phí phải nghỉ việc của tôi qua, lúc đó nhớ thanh toán đầy đủ.” - Thẩm Y Nhiên không vui vẻ nhìn Cố Lệ Thần: “Cố tiên sinh, hôm nay cảm ơn ngài, xin phép đi trước.”

Nói xong, Thẩm Y Nhiên trực tiếp rời khỏi phòng nghĩ. Thật hài hước, Cố Lệ Thần thật khá giống với Hàn Tử Sâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK