• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Thẩm Y Nhiên quay lại nhà hàng, Lâm Thiên Nhu vội vàng bước tới hỏi: “Em có sao không? Những người muốn bồi thường đó không làm gì em chứ?”

Thẩm Y Nhiên lắc đầu: “May mắn cũng không có gì xảy ra.”

“Vậy thì tốt.” - Lâm Thiên Nhu thở phào nhẹ nhõm: “Nếu bọn họ thật sự tới gây sự thì chị sẽ đưa tiền cho bọn họ, phòng ngừa cửa hàng có người bị thương tổn.”

“Không cần đâu, chuyện này đã giải quyết xong rồi.” - Thẩm Y Nhiên nói: “Những người kia cũng sẽ không dám gây rối nữa.”

Dù sao nếu bọn người đó không quá ngu ngóc, sẽ không bỏ qua lời cảnh cáo của Cố Lệ Thần.

Lâm Thiên Nhu còn muốn hỏi cái gì, phía ngòa truyền đến giọng nói quen thuộc: “Y Nhiên, tớ biết đến đây sẽ gặp cậu mà.”

Tần Giao Liên ngồi xuống, bàn, gọi một ít đò ăn vặt vừa ăn vừa than phiền với Thẩm Y Nhiên đang dọn dẹp một bên: “Y Nhiên, cái tên Bạch Chính Đình đó mới là tên lừa đảo, ngày xưa gặp mặt mình cứ nghĩ hắn ta chỉ là thường dân như chúng ta, cùng lắm là con nhà khá giả đi. Hắn ta còn nói với mình hắn ta là con riêng, hừ… tớ mới tìm hiểu được hắn ta vậy mà là người thừa kế duy nhất của Bạch gia ở thành phố T.”

Thẩm Y Nhiên cười cười: “Không phải cậu hôm trước còn khoái chí nói đã chia tay anh ta khi mới hẹn hò 2 giờ sao?”

Tần Giao Liên khóc không ra nước mắt: “Hắn ta đến tận công ty của mình, nói rằng không chấp nhận chia tay, muốn khi nào chiwa tay là do hắn quyết. Hừ… tớ đang cảm thấy Bạch Chính Đình hận tớ tới mức quyết tâm trả thù, muốn hẹn hò để tớ thích hắn rồi hắn sẽ đá tớ không thương tiếc.”

Thẩm Y Nhiên: “…”

Nếu Bạch Chính Đình là con tư sinh, lại có thể quay về Bạch gia để đứng đầu Bạch gia thì anh ta sẽ chọn cách trả thù trẻ con như vậy sao?

“Cậu thật sự cho là vậy à?” - Thẩm Y Nhiên hỏi.

“Không phải vậy thì còn thế nào?” - Tần Giao Liên nhún vai: “Tớ nghĩ kỹ rồi, nếu hắn muốn trả thù như vậy liền để hắn trả thù như vậy đi, tớ sẽ hẹn hò với hắn mấy tháng, sau đó làm bộ yêu đương, đợi hắn đá tớ đi sẽ biểu diễn một màn thương tâm gần chết, khiến hắn hả giận hắn liền thả tớ đi.”

Thẩm Y Nhiên có chút cạn lời với bạn thân, người đàn ông đứng ở vị trí đó sớm đã trả qua bao nhiêu âm mưu quỷ kế, đã sớm luyện thành bộ dạng nhìn thấu lòng người. Tần Giao Liền còn muốn lừa gạt hắn?

“Cậu không nghĩ đến khả năng anh ta dư tình chưa dứt với cậu à?” - Thẩm Y Nhiên do dự nói, dù sao một người như Bạch Chính Đình muốn trả thù bằng cách yêu đương với Tần Giao Liên là không thể,

“Phụt…” - Miếng bánh pudding trong miệng Tần Giao Liên phun ra: “Này, Y Nhiên, lần sua nói đùa cũng đừng canh lúc tớ đang ăn chứ.”

“Tớ nói thật.” - Thẩm Y Nhiên nói.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, một lúc sau Tần Giao Liên nói: “Nếu ah ta thật sự có tình cảm với tớ thì cũng là không hợp. Nghĩ xem Bạch gia là loại gia tộc gì, không môn đăng hộ đối chút nào, xem như anh ta quyết tâm muốn ở bên cạnh tớ đi, tớ cũng sẽ không nghĩ quãng đời còn lại của mình phải chiến đâu trong một gia tộc giàu có, đấu không nỗi đâu.”

Đang nói chuyện, Tần Giao Liên nhận được một cuộc gọi từ mẹ, không biết bên kia nói gì, Tần Giao Liên liền gào lên: “Được rồi, được rồi, con hôm nay sẽ hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ liên đi đây, mẹ đưng giục con…”

Thẩm Y Nhiên sau khi thấy Tần Giao Liên ngắt điện thoại liền hỏi: “Mẹ cậu nói gì với cậu vậy?”

“Còn có thể là gì, chỉ là đi xem mắt thôi… mẹ tớ nói đã tranh giành được hàng hot cho tớ từ các dì khác, bảo tớ nhất định phải nắm chắc được… không nói nữa, trễ rồi, tớ phải đi đây, lần sau tớ sẽ lại đến chơi với cậu.” - Tần Giao Liên ngó vào bên trong quầy nói: “Chị Lâm, em về nhé.”

Lâm Thiên Nhu mỉm cười gật gật đầu.

Không hiểu mặt hàng hot này của mẹ cô chọn là loại hàng gì, lần đầu tiên hẹn gặp mặt lại hẹn cô đến công viên đi dạo?

Vân đề của đối phương đơn giản bao hàm toàn diện, từ tuổi của cô, gia đình, nghề nghiệp, sau liền hỏi tới trình độ học vấn, từ tiểu học đến đại học… ngay cả thành tích tiểu học cũng muốn hỏi.

Tần Giao Liên nhịn không được chửi tục trong lòng, bây giờ xem mắt đều hỏi nhiều như vậy sao?

“Tần tiểu thư, trước đây cô từng yêu chưa?” - Đối phương lại hỏi,

“Cái này… thật xin lỗi… Trương tiên sinh, tôi…”

Nhưng cô còn chưa nói xong, Trương Hữu Lễ đã nói tiếp: “Tần tiểu thư, tôi không thích bạn gái trước kia quen quá nhiều bạn trai, cũng không hy vọng bạn gái có nhiều kinh nghiệm trong linh vực đó, vì vậy tôi mong cô có thể nói thật để sau này chúng ta có thể tránh mọi hiểu lầm.”

Tần Giao Liên trợn mắt…hắn đang hỏi cái quái gì vậy? Kinh nghiệm trong lĩnh vực đó là lĩnh vực nào?

“Ừm… Tôi nghĩ bầy giờ chúng ta có chút hiểu nhầm.” - Tần Giao Liên cảm thấy dù cho cô muốn có bạn trai chân chính cũng không phù hợp với người này.

Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Vậy liền tốt, tôi cũng muốn nghe một chút, em và vị tiên sinh này đang hiểu nhầm cái gì?”

Tần Giao Liên bỗng nhiên dựng tóc gáy, thanh âm này chính là…Bạch Chính Đình!

“Anh…Sao anh lại ở chổ này.” - Tần Giao Liên há hốc mồm hỏi.

“Cho nên, em cho rằng tôi sẽ không ở đây, nên liền cũng nam nhân khác ở đây?” - Bạch Chính Đình hỏi.

Tần Giao Liên có cảm giác đang đi ngoại tình và bị bắt tại trận. Vì cái gì cô hiếm hoi đi xem mắt, lại bị Bạch Chính Đình bắt được?

“Tần tiểu thư, hắn là ai?” - Trương Hữu Lễ hỏi.

“Đúng rồi, em nói đi, tôi là ai?” - Bạch Chính Đình nhìn Tần Giao Liên nói.

Ánh mắt của hai người đàn ông rơi vào người cô, Tần Giao Liên cảm thấy mình sắp bị ánh mắt của hai người đàn ông này chọc thủng lỗ.

Một bên là người do mẹ cô giới thiệu, một ben là bạn trai nợ đời của cô. Nhưng nghĩ kỹ thì Tần Giao Liên cảm thấy Bạch Chính Đình chính là không thể đắc tội được.

Thế là cô ngượng ngùng nở nụ cười, hướng về Trương Hữu Lễ nói: “Suýt nữa quên giới thiệu với anh, Trương tiên sinh, đây là bạn trai tôi. họ Bạch.”

Trương Hưu Lễ nghe xong, sắc mặt biến đổi: “Bạn trai? Cô có bạn trai?”

“Ừ… đúng vậy.” - Tần Giao Liên cảm thấy áy náy.

Trương Hữu Lễ tức giận đến toàn thân phát run, gương mặt đỏ bừng, mắng Tần Giao Liên: “Tôi bỏ thời gian đi xem mắt với cô, nhưng cô lại đã có bạn trai, cô đi quá xa rồi, nhất định phải cho tôi lời giải thích, không thể đùa giỡn như vậy được.”

Trương Hữu Lễ vừa chửi bới, vừa tiến lên, muốn kéo cổ áo Tần Giao Liên.

Tần Giao Liên còn chưa kịp tránh né, đã bị một bàn tay chặn lại: “Ai cho phép cậu chạm vào cô ấy.” - Giọng nói Bạch Chính Đình lạnh lùng vang lên.

“Sao, anh muốn đánh nhau à?” - Trương Hữu Lễ tức giân nói: “Tôi khuyên anh nên cận thận loại phụ nữ này, hôm nay cô ta lén lút đi xem mắt, ai biết ngày mai có đăng sau anh lén lút lên giường với người khác, thậm chí còn có thể có giao dịch mờ ám với nam nhân khác…”

Mẹ nó, Tần Giao Liên chửi trong lòng, cảm thấy tên này càng lúc càng quá đáng, đang định xán tay áo đập hắn một trận, nhưng sau đó CHAT một tiếng, Trương Hữu Lễ ngã lăn xuống đất.

Tần Giao Liên ngơ ngác nhìn Bạch Chinh Đình đang xoa tay, Anh ta vậy mà lại đấm vào gương mặt của Trương Hữu Lễ một đấm.

“Mày… mày dám đánh tao?” - Trương Hữu Lễ tức giận trừng mắt nhìn Bạch Chính Đình.

“Cậu có tin không, nếu cậu còn dám nói cô ấy thêm một chữ, tôi có thể đảm bảo răng trong miệng cậu, một cái cũng không còn.” - Bạch Chính Đình lạnh lùng nói.

Trương Hữu Lễ ngồi dưới đât run rẩy, sự sợ hãi đột nhiên dâng lên từ đáy lòng.

Bạch Chính Đình trầm mặc, trực tiếp kéo Tầng Giao Liên rời đi.

Tần Giao Liền còn có chút không kịp phản ứng, ngơ ngác đi theo Bạch Chính Đình, nhưng tốc độ của anh ta càng lúc càng nhanh, cô theo không kịp.

“Anh… anh chậm một chút.” - Cô kêu lên, nếu tay không bị anh nắm chặt thì cô đã dừng lại.

Bước chân của Bạch Chính Đình đột nhiên dừng lại, Tần Giao Liên liền đụng vào lưng anh.

Cô che mui đau đớn: “Này, nếu anh dừng lại thì ít nhất phải nói trước với tôi chứ.”

“Nói trước?” - Bạch Chính Đình đột nhiên cười lạnh, quay người nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt:” Vậy em có nói trước với tôi không? Tại sao đi xem mắt khi đã có bạn trai? Chẳng lẽ em muốn một chân đạp hai thuyền?”

Tần Giao Liền suýt chút liền bị sặc, một chân đạp hai thuyền cái quà gì? Cô ngay cả một cái thuyền còn không muốn đạp.

Nhưng ở trước mặt Bạch Chính Đình cô suy nghĩ một chút dùng giọng điệu nịnh nọt giải thích: “Ừm… chính là do mẹ tôi ép tôi đi xem mắt, nếu không bà ấy sẽ đoạn tuyệt quan hệ với tôi.”

“Mẹ em bắt em đi xem mắt?” - Anh nhướng mày hỏi.

“Đúng… đúng là vậy.” - Cô ngượng ngừng gật đầu.

“Vậy là em không nói với gia đình em rằng em đã có bạn trai à?” - Bạch Chính Đình hỏi, thoáng qua một sự nguy hiểm trong ánh mắt.

Tần Giao Liên lập tức chột dạ, cô nên nói với ba mẹ cô thế nào đây, chỉ cần nói đến thân phận của Bạch Chính Đính thôi cũng sẽ khiến ba mẹ cô sợ hãi, lại nói… cô quen anh ta với mực đích chia tay…

“Là chưa nói… chứ không phải không nói… bởi vì mối quan hệ qua đột ngột nên tôi chỉ là tìm cơ hội thích hợp để nói cho họ biết.” - Tần Giao Liên cố gắng tìm lý do, thực ra cô không có ý định nói với ba mẹ mình chút nào.

“Em thật sự sẽ nói sao?” - Bạch Chính Đình híp mắt lại.

“Tôi xin thề.” - Cô nhanh chóng thề thốt để che giấu sự nói dối của mình.

“Được.” - Bạch Chính Đình gật đầu: “Sau này nếu em lại đi xem mắt lần nữa, Tần Giao Liên, em sẽ chết đấy.”

Sắc mặt Tần Giao Liên sợ hết hồn, cười khô khan: “Chắc chắn sẽ không có lần sau.”

Bạch Chính Đình nhìn thời gian cũng đã chiều, lại đưa tay kéo Tần Giao Liên vào một nhà hàng gần đó ăn cơm.

Hai người ngồi xuống bàn, gọi món, Bạch Chính Đình liên tục gọi những món mà Tần Giao Liên thích ăn nhất, khiến cô gái nhìn anh ta khó hiểu.

“Trong nhà của em giới thiệu đối tượng hẹn hò, có yêu cầu gì không? - Bạch Chính Đình lơ đãng hỏi.

“Cũng chỉ là những yêu cầu chung chung, có nhà, có công việc ổn định, chiều cao trên 1m70.” - Cô nói, thực ra với cô không có nhà cũng không sao, hai người kết hôn ở nhà thuê cũng được, sau này sẽ cùng nhau cố gắng mua nhà chung.

Nhưng đó là tiêu chuẩn của mẹ cô, dù sao không có mẹ nào không lo lắng cho con gái về nhà chồng.

Mỗi lần cô nói với mẹ cô cũng chỉ có bằng đại học và làm công việc thiết kế nên sẽ không thể đặt yêu cầu quá cao ở đối phương được thì mẹ cô lại bắt đầu oán trách Y Nhiên đã khiến cô không thể đi du học…vậy cho nên cô lười tranh luận.

Nhưng cô không hề hối hận với quyêt định năm đó, lúc Y Nhiên cô đơn tuyệt vọng, nếu cô cũng không bỏ lại mọi thứ chạy về, sẽ không có bất cứ ai giúp đỡ Y Nhiên.

Tiếc là, cuối cùng cô cũng không giúp được Y Nhiên thắng kiện, làm cho cô ấy ngồi tù 3 năm.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Tần Giao Liên trở nên nặng nề.

“Đang suy nghĩ cái gì?” - Bên tai cô vang lên một thanh âm tao nhã, Tần Giao Liên nhất thời mất tâp trung,lại nghĩ tới vụ án của Y Nhiên.

Tần Giao Liên đưa mắt nhìn người đối diện, hai mắt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, nghi đến Bạch Chính Đình bây giờ là chủ nhân Bạch gia, trong tay tự nhiên có nhiều mối quan hệ, nếu anh ta chịu giúp cô điều tra bản án, như vậy so với chính cô đi điều tra sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Nghĩ đến đây, cô nhìn Bạch Chính Đình bằng ánh mắt sáng ngời, giống như nhìn thấy một chiếc bánh bao thơm phức.

“Tiểu Bạch…em biết ngày xưa em đã làm điều có lỗi với anh, bây giờ anh nói cái gì em đều sẽ nghe không dám cải lại nữa… Chỉ là… bây giờ chúng ta đang hẹn hò, anh có thể giúp em một chút chuyện nhỏ không?” - Tần Giao Liên giở giọng mềm mỏng.

Bạch Chính Đình toàn thân muốn sặc, ánh mắt nhìn Tần Giao Liên thăm dò: “Em muốn tôi giúp em cái chuyện nhỏ gì?” - Nhìn bộ dạng mèo nheo này, chắc chắn không phải chuyện nhỏ.

“Ừm… người bạn đi cùng em mà lần đầu chúng ta gặp lại, cô ấy có một bản án oan phải id tù ba năm, nhưng chúng tôi không tìm được chứng cứ giúp cô ây lật lại vụ án, gần đây vất vả lắm mới tìm được chút manh mối. Tiểu Bạch, anh có thể giúp em một tay để tìm chứng cứ để lật lại bản án này không?” - Tần Giao Liên nói.

Bạch Chính Đình không ngờ Tần Gieo Liên lại muốn nhờ sự giúp đỡ vì Thảm Y Nhiên. Tất nhiên Bạch Chính Đình cũng điều tra về Thẩm Y Nhiên.

“Cô ta và Hàn Tử Sâm quan hệ không tệ, vì sao không nhờ Hàn Tử Sâm giúp lật án, sao lại muốn nhờ tôi?”

“Haiz… Y Nhiên không biết em nhờ anh giúp đỡ đâu. Cô ấy không nhờ Hàn Tử Sâm là vì… vì bản án lần đó là Y Nhiên bị kết án say rượu lái xe, người bị đâm chết là hôn thê của Hàn Tử Sâm.”

Bạch Chính Đình khẽ híp mắt mặt, chợt cười nhẹ.

“Anh cười cái gì?” - Tần Giao Liên cau mày.

“Không có gì, được rồi… em trở về đưa hồ sơ vụ án cho tôi, tôi sẽ giúp em điều tra.” - Bạch Chính Đình đáp.

“Thật sao? Cảm ơn anh nhiều lắm.” -Tần Giao Liên vui mừng ói, trực tiếp chạy đến ôm chầm lấy Bạch Chính Đình: “Em biết Tiểu Bạch là người tốt, anh nói rồi không được đổi ý.”

Toàn thân Bạch Chính Đình cứng đờ, nghe nụ cười vui vẻ của cô mà đầy ghen ty, bởi anh biết nụ cười này không dành cho anh mà dành cho Thẩm Y Nhiên.

Rõ ràng, Thẩm Y Nhiên trong lòng cô ấy trong yếu hơn hắn rất nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK