• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khuôn mặt anh ngày càng gần cô hơn, các đường nét trên gương mặt đều rất tinh xảo, như thể chúng là kiệt tác nghệ thuật nổi tiếng.

“Sao vậy?” - Tai cô nghe được thanh âm của anh.

Cô giật mình, chợt tỉnh táo lại, lúc này cô mới nhận ra vừa rồi mình đã bị anh mê hoặc.

“Không có…không có gì.” - Thẩm Y Nhiên vội vàng nói.

“Nếu không có gì thì chúng ta quay về thôi, sau này khi nào em muốn gặp mẹ có thể đến đây bất cứ lúc nào. Cho dù ba em biết mẹ em chôn cất ở đây, ông ta cũng không có nặng lực lấy tro cốt của mẹ em mang đi.” - Hàn Tử Sâm nói.

Anh vừa nói vừa đưa tay về phía cô.

Cô ngơ ngác nhìn bàn tay của anh trước mặt mình, do dự một chút, cuối cùng chủ động đặt tay mình vào tay anh: “Cảm ơn anh.”

“Nếu em thật sự muốn cảm ơn tôi, chẳng bằng em thích tôi hơn một chút.” - Hàn Tử Sâm nói.

Khuôn mặt cô hơi đỏ lên, sau đó cúi đầu đi theo bước chân anh ra khỏi nghĩa trang.

Hai người lên xe, Thẩm Y Nhiên nhìn ra cửa sổ xe, nhìn nghĩa trang dần dần lùi xa, tảng đá đè nén trong trái tim dần dần chậm rãi buông xuống.

Từ giờ trở đi, mẹ của cô sẽ yên nghĩ nơi này, mà cũng không cần phải lo lăng ba cô sẽ dời mộ, cô sẽ không tìm được mẹ mình.

Và những điều đó đều là nhờ vào Hàn Tử Sâm.

Liệu anh không phải Hàn Tử Sâm, thì sao có thể tìm được mẹ cô nhanh như vậy được.

Mặc dù cô luôn miệng nói muốn cắt đứt mối quan hệ với anh, không muốn có bất cứ dây dưa nào, nhưng mà bây giờ chính anh là người thực sự giúp cô giải quyết vấn đề.

Anh nói anh muốn cô thích anh nhiều hơn.

Vậy tình yêu anh dành cho cô có nghiêm túc hay không? Và cô… có thể vượt qua được sự sợ hãi, vượt qua làn sương mù vô hình đã dành cho cô trong ba năm ở tù đó để yêu anh?

Thẩm Y Nhiên vô thức ngẩn ngơ nhìn Hàn Tử Sâm đang ngồi bên cạnh mình.

“Sao vậy? Sao lại nhìn tôi như vậy?” - Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của anh nghiêng về phía cô.

“Không có… không có gì.” - Cô lắp bắp nói, cảm giác dưới ánh mắt của anh, nhịp tim của cô dường như tăng nhanh, cô hoàn toàn không thể khống chế cơ thể của mình.

Cô muốn quay mặt đi và tránh đi ánh mắt của anh.

“Thật sự không có gì sao?” - Anh nghiêng người dùng ngón tay mảnh khảnh bóp cằm cô, ép cô nhìn anh: “Nhưng em có biết không? Vừa rồi ánh mắt em nhìn tôi thật giống như có tràn đầy sự mâu thuẫn. Sao vậy, tôi làm sao để khiến cho em mâu thuẫn?”

Trong trái tim cô đang thật sự có sự đấu tranh, trong nhất thời cô không biết phải trả lời anh thế nào, chỉ có thể nhìn anh, mặt ngày càng đỏ bừng.

“Sao em không nhìn tôi? A Nhiên tỷ, tôi muốn em nhìn tôi.” - Anh nghiêng người lại gần cô, môi mỏng phả ra hơi thở của anh.

Cô như bị thanh âm của anh câu dẫn, ánh mắt không tự chủ lại rơi vào gương mặt anh.

Lúc này, ánh mắt anh đang ôn nhu nhìn cô, trong ánh mắt kia, giống như tràn đầy khao khát và quyến luyến không muốn rời xa.

Trước kia, A Tử cũng thường nhìn cô như thế.

“Em có thích tôi một chút không?” - Giọng anh thì thầm vào tai cô.

Trên mặt của cô thoáng qua sự chột dạ, há hốc mồm, muốn phủ nhận, nhưng những phủ nhận muốn nói ra dường như bị nghẹn ở cổ họng, cô không thể nói ra.

Cô đã… thích anh sao?

“Em yêu tôi sao?” - Thanh âm của anh lại vang lên trong tai cô như có sự chắc chắn.

Giống như nét mặt của cô đã cho anh câu trả lời mà anh mong muốn.

Một nụ cười xuất hiện trên khóe môi của anh, ý cười tỏa ra tràn ngập gương mặt, hiện lên trong đôi mắt của anh.

Cô chỉ cảm thấy nụ cười của anh thật đẹp.

Sau khi trở lại dinh thự Hàn gia, Thẩm Y Nhiên đi theo Hàn Tử Sâm vào đến phòng khách liền nói: “Ừm… hôm nay anh đã giúp tôi nhiều như vậy, anh…anh muốn tôi báo đáp anh thế nào?”

Anh dừng lại, quay người, nhìn cô rồi nói: “Em định báo đáp tôi như thế nào? Em sẽ ở bên tôi mãi mãi hay là lên giường với tôi?”

Cô cắn nhẹ môi, đang muốn mở miệng thì một ngón tay của anh đã đặt lên môi cô: “Em đã quên rồi sao? Khi em nói muốn 5 tỷ, tôi cũng đã nói rằng tôi không đồng ý?”

Cô nghi hoặc nhìn anh.

“Ngay cả khi tôi có thể có được em bằng cách này, nó cũng không đủ. Em biết phải không, tôi không phải muốn chỉ là một chút.” - Giọng anh nhẹ nhàng vang vọng cả phòng khách.

Vậy rốt cuộc anh ấy đang muốn gì? Cô tự hỏi trong lòng.

“Tôi muốn em yêu tôi, không chỉ một chút là yêu tôi thật nhiều.” - Anh chậm rãi cúi xuống, hơi thở phả vào mặt cô: “Thẩm Y Nhiên, tôi muốn chính là em rất yêu tôi, muốn em yêu tôi đến mức không thể nào mất tôi.”

Tim cô chợt run lên, đập dồn dập.

Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô: “Đúng là hiện tại tôi có thể yêu cầu em mãi mãi ở bên cạnh tôi hoặc là trực tiếp muốn thân thể của em. Thế nhưng nếu đó là điều em không cam tâm tình nguyện, như vậy thì chẳng có ý nghĩa gì cả.”

Điều anh muốn chính là cô cam tâm tình nguyện ở bên anh, càng muốn nhiều hơn cô yêu anh, ngoài anh ra cô sẽ không yêu bất cứ người nào khác.

Anh thậm chí không thể tiếp nhận được việc có một người đàn ông khác xuất hiện trong cuộc đời của cô. Mỗi lần nghĩ đến chuyện đó, trong lòng anh chàng ngập sự ghen tị.

Ghen…vì cô mà cuối cùng anh đã biết được cảm giác ghen tuông là như thế nào?

Thẩm Y Nhiên ngước mắt, nghiêm túc nhìn Hàn Tử Sâm, bàn tay anh áp lên má cô thật ấm áp, cảm giác thân mật gần đây giữa hai người không ngừng hiện ra trước mắt anh.

Mặc dù… trong lòng cô vẫn có chút sợ hãi, nhưng mà có lẽ anh đã đúng, là cô yêu anh.

Cô cũng không rõ mình đã yêu Hàn Tử Sâm từ khi nào.

“Anh thật sự muốn tôi yêu anh sao?” - Thẩm Y Nhiên nhỏ giọng hỏi.

“Ừm.” - Hàn Tử Sâm trả lời không chút do dự.

“Vậy còn anh thì sao? Anh đối với tôi rốt cuộc là dạng tình cảm gì? Là bởi vì cảm thấy tôi mới mẻ? Cho nên…tôi là đối tượng tốt cho trò chơi của anh phải không?” -Cô lấy hết can đảm hỏi một câu hỏi trong lòng mình.

Ánh mắt Hàn Tử Sâm trầm xuống, đột nhiên cười lạnh: “Nếu tôi chỉ coi em như trò chơi, tôi cần gì phải làm đến mức này.”

Anh dùng tay nắm lấy gáy cô, kéo khoảng cách hai người gần hơn: “Trong đời tôi không có nhiều người mà tôi muốn yêu, có thể ngoại trừ ba của tôi, em chính là người duy nhất còn lại, em nói xem, tôi đối với em chính là tình cảm gì?”

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!

Tim cô đập ngày càng mạnh hơn.

Thẩm Y Nhiên nhẹ nhàng đưa tay lên và đặt vào má Hàn Tử Sâm, như để cảm nhận rõ ràng hơn sự tồn tại của anh.

Cơ thể anh đột nhiên cứng đờ, khi nhìn cô, anh có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng dường như cũng có chút kích động và khát vọng.

“Hàn Tử Sâm, tôi yêu anh.” - Cô nghe được giọng nói của mình nói ra như vậy.<code> Sáng hôm sau, khi Thẩm Y Nhiên tỉnh lại, cô nhìn thấy Hàn Tử Sâm đang ngồi bên giường. Mặc áo sơ mi trắng và quần tây, ánh nắng sớm mai chiếu vào người anh khiến anh tỏa sáng hơn, anh hệt như một chàng hoàng tử trong thế giới cổ tích trong tâm trí của mọi cô gái. Ánh mắt hai người chạm vào nhau. “Em tỉnh rồi à?” - Một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai cô. Cô giật mình ngồi dậy, ngơ ngác nhìn anh: “Sao…sao anh lại ở đây?” “Bởi vì có một số việc anh muốn xác nhận lại với em.” - Anh cúi xuống, giơ ngón tay nhẹ nhàng vén vài sợi tóc trên má cô ra sau tai: “Cho nên sáng sớm liền qua phòng em.” “Xác nhận cái gì?” - Ánh mắt, hơi thở và giọng nói của anh dường như có thể lay động lòng người. “Tối hôm qua, em nói yêu anh, còn nhớ không?” - Hàn Tử Sâm nhỏ giọng hỏi. Mặt cô lại đỏ bừng, ký ức tối qua bắt đầu tràn ngập vào đầu cô: “Nhớ rõ…” Có lẽ đêm qua cô hơi bất đồng khi nói ra điều đó, nhưng…điều đó là sự thật, cô giống như đã…vô tình yêu người đàn ông này…người đàn ông tên Hàn Tử Sâm. “Vậy có nghĩa là em hẹn hò với anh phải không?” - Anh lại hỏi. “A….” - Thẩm Y Nhiên đột nhiên sững sờ, lập tức nhớ đến tối hôm qua sau khi cô nói yêu anh, anh liền đem cô ôm vào trong lòng ngực. Hẹn hò? Khi hai từ này hiện lên trong đầu cô, đầu ốc cô dường như trống rỗng, có lẽ là vì cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ hẹn hò với anh. Anh nhìn cô với nụ cười trên môi: “Vậy chúng ta hẹn hò nhé, Y Nhiên, em nghĩ thế nào?” Lúc này đối mặt với Hàn Tử Sâm, Thẩm Y Nhiên nhất thời không biết trả lời như thế nào? Hẹn hò? Cô và Hàn Tử Sâm sẽ hẹn hò? Một chuyện thật khó tin trong cuộc đời của cô. “Em không thể đổi ý.” - Hàn Tử Sâm nói vào tai cô, hơi thở thả vào tai cô: “Thẩm Y Nhiên, hôm qua lời em đã nói, cho dù em muốn nuốt lời, anh sẽ không cho phép em đổi ý.” Thẩm Y Nhiên cảm thấy trái tim cô hoàn toàn hỗn loạn. ~~~~~ Chủ phòng thuê gọi điện cho Thẩm Chí Ninh mắng ông ta một trận vì việc để tro cốt người chết trong phòng thuê của ông ta. Thẩm Chí Ninh tức giận gần chết khi biết hủ tro cốt đã bị người khác mang đi, muốn chất vấn chủ nhà nhưng bên kia đã cúp máy. “Có chuyện gì xảy ra? Hủ tro cốt xảy ra chuyện à?” - Phương Kiều ở một bên vội vàng hỏi chồng. “Có người nói đêm hôm qua có người tới lấy hủ tro cốt mang đi.” - Thẩm Chí Ninh nói. “Lấy đi? Vậy 5 tỷ của chúng ta phải làm sao? Nếu không có hủ tro cốt đó thì con nhỏ chết tiệt đó làm sao có thể đưa cho chúng ta 5 tỷ.” - Phương Kiều đột nhiên nghĩ tới cái gì đó rồi nói: “Sẽ không phải là do con nhỏ chết tiệt đó tìm người lấy đi chứ?” Thẩm Chí Ninh cau mày, lấy điện thoại ra và bấm gọi cho Thẩm Y Nhiên. Sau một lúc, Thẩm Y Nhiên nhận cuộc gọi: “ Có việc?” “Y Nhiên à, ba cũng đã suy nghĩ rồi, dù sao chúng ta cũng là quan hệ cha con. Hôm qua nói với con 5 tỷ, nếu một lần con không thể lấy ra đủ, như vậy thì trước tiên con đưa cho ta một nửa, ta liền nói chổ an táng mẹ con cho con biết. Con không phải đang thân thiết với Hàn Tử Sâm sao, số tiền này với cậu ta mà nói không phải là vấn đề.” - Thẩm Chí Ninh nói, dù hũ tro cốt không còn, nhưng nếu có được 2ty5 thì ông ta sẽ làm giả một hũ tro cốt khác để lừa gạt. Ông ta là không thể nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Y Nhiên lúc này: “Không cần, hôm qua tôi đã lấy được hũ tro cốt của mẹ mình và chôn cất mẹ tôi rồi.” Thẩm Chí Ninh nghe vậy lập tức giận dữ nói: “Tốt, thật sự chính là mày. Mày có quyền gì đột nhập căn phòng thuê và lấy đi hủ tro cốt của mẹ mày? Còn dám mang đi chôn cất? Tao là chồng của mẹ mày, không có tao đồng ý, ai cho phép chôn cất?” “Ông cũng biết ông và chồng của mẹ tôi? Nếu mẹ tôi còn sống cũng không muốn thừa nhận ông làm chồng?” - Thẩm Y Nhiên lạnh lùng nói. “Mày…mày dám nói chuyện với cha mày như vậy? Mày tốt nhất nói ra mày đã mang mẹ mày chôn ở đâu, nếu không tao sẽ tìm luật sư kiện mày, ngay cả Hàn Tử Sâm cũng che chở được mày. Đừng tưởng bây giờ mày thân thiết với Hàn Tử Sâm thì hắn ta thật sự coi trọng mày, hắn chỉ là muốn chơi đùa với mày thôi, nào giống như Lạc Nhân, được Cố Lệ Thần đường đường chính chính thừa nhận là bạn gái…” Nhưng Thẩm Chí Ninh còn chưa nói hết đã bị một thanh âm khác cắt đứt: “Ồ, ông thử xem tôi có thể che chở được cô ấy không?” Thanh âm lạnh lẽo khiến Thẩm Y Nhiên suýt chút nữa bị sặc, điện thoại di động suýt chút nữa rơi xuống đất. Đây là giọng nói của… Hàn Tử Sâm? Hàn Tử Sâm đang ở bên cạnh con gái lớn của ông ta sao? Hắn có nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi không? Thẩm Chí Ninh còn chưa kịp nói thì bên kia đã ngắt cuộc gọi. Hàn Tử Sâm trả lại điện thoại cho Thẩm Y Nhiên, trong mắt hiện ra vẻ nghiêm nghị: “Em muốn số phận của cha em sẽ như thế nào?” Thẩm Y Nhiên nhận ra sự tàn ác trong ánh mắt anh, cô chỉ lắc đầu: “Không cần, tôi và ông ấy coi như đã thanh toán xong nợ nần.” Hàn Tử Sâm cau mày, nhìn đôi mắt cô rũ xuống, gương mặt bình thản hiện lên một tia chế giễu cùng bi thương. Đột nhiên Hàn Tử Sâm ôm lấy cô. Thẩm Y Nhiên kinh ngạc trong giây lát, chỉ cảm thấy toàn thân cô rơi vào một cái ôm rộng rãi, hai tay cô ôm chặt lấy cơ thể cô, khiến cô gần như không muốn thở nổi. “Hàn Tử Sâm…” - Cô không nhịn được kêu lên. Giọng nói của cô khiến anh hơi buông lỏng cái ôm ra, nhưng vẫn trong tư thế ôm cô trong lòng. “Gọi anh là A Tử, anh thích nghe em gọi anh là A Tử.” - Anh thì thầm, giọng nói khàn khàn xuyên vào trái tim cô. Cô cắn môi, có chút do dự, nhưng cuối cùng cũng mở miệng và khẽ gọi: “A Tử.” Khóe môi anh nhếch lên thành một nụ cười: “Nghe thật hay.” Hàn Tử Sâm bây giờ chính là đang yêu cô sao? Nhưng liệu tình cảm này sẽ kéo dài được bao lâu. Cô chợt nhớ trước kia tình yêu của cô và Tiêu Tư Vũ cũng rất sâu sắc, cô còn tưởng mình tìm được một người xứng đáng để tin tưởng cả đời, nhưng cuối cùng người đó cũng quay lưng và chấm dứt với cô. “Em cũng cho rằng anh đối với em chỉ là đùa giỡn thôi sao?” - Hàn Tử Sâm đột nhiên nói. Cô đột nhiên không biết trả lời thế nào. Cho dù bây giờ anh không chơi đùa, thì liệu tình cảm này có thể kéo dài được bao lâu…một năm, hai năm… hay thậm chí là vài tháng. “Nói cho anh biết, anh phải làm gì để em tin rằng anh không đùa giỡn với em.” - Anh nhìn cô chằm chằm, câu tiếp theo khi anh nói khiến cô gần như muốn ngã khỏi ghế sô pha: “Vậy chúng ta kết hôn nhé? Như vậy em sẽ tin tưởng anh nghiêm túc với em.” </code>

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK