Nếu trước đó, hắn không ra tòa làm chứng thì Thiên Nhu sẽ không phải vào tù.
Hắn chỉ nhìn thấy Vân Tử Y ngã xuống cầu thang, tin lời người nhà họ Vân, chưa bao giờ nhìn thấy Lâm Thiên Nhu đẩy người, vây mà trước tòa hắn lại nói chính Lâm Thiên Nhu đẩy Vân Tử Y xuống lầu.
Là hắn, chính hắn đẩy người mà hắn yêu thương nhất vào tù.
Diệp Minh Tu đột nhiên loạng choạng khụy gối xuống đất, dùng sức đấm vào lòng ngực của mình.
Đau… đau quá…tim hắn thật sự rất đau!
Nỗi đau này dù hắn có đấm thế nào đi chăng nữa, dường như hắn cũng không thể trút bỏ được.
“A…A…A…” - Trong miệng hắn phât ra tiếng gào thét khàn khàn giống như đang khóc.
Những lời nói trong quá khứ vang vọng trong đầu hắn.
Cô liên tục nói với hắn rằng cô bị oan, nhưng hắn không tin, hắn lúc đó chỉ nghĩ đến việc trả thù cô và nhà họ Lâm.
Hắn đem pháp luật như một lưỡi dao sắc bén đâm cô khắp người.
Hắn chà đạp lên tôn nghiêm, niềm kiêu hãnh và sụ ngây ngô của cô…nát thành từng mảnh.
“Minh Tu, anh có tin trên đời này có thể một đời một kiếp chỉ yêu một người không?”
“Em tin sao?”
Em tin, nếu một người thật sự yêu một người khác, như vậy đời này sẽ không đi yêu một người khác. Nếu có thể yêu một người khác, thì tình cảm trước kia cũng không thật sự là tình yêu. Minh Tu, em hy vọng có thể cùng anh một đời một kiếp chỉ yêu một người.”
“Cho nên, anh là người mà em yêu duy nhất cả đời sao?”
“Ừm, em yêu anh đến khắc cốt ghi tâm, Lâm Thiên Nhu em đời này chỉ yêu một mình Diệp Minh Tu, sẽ không bao giờ yêu một người nào khác.”
…….
Chỉ yêu một mình hắn!
Khi đó cô thật ngây thơ và xinh đẹp, cô yêu hắn một cách say đắm và mãnh liệt.
Thế nhưng hắn lại phá hủy tất cả tình yêu của cô một cách hoàn toàn.
Tiếng bước chân vang lên bên tai Diệp Minh Tu, lúc này Thẩm Y Nhiên đi tới trước mặt Diệp Minh Tu đang quỳ dưới đất, thân thể không ngừng run rẩy: “Diệp Minh Tu, anh đã nợ chị Lâm nhiều như vậy, chị ấy cũng đã từng cứu mạng anh, vậy còn anh thì sao… anh có nguyện ý mang mạng của anh cho chị ấy hay không?”
Diệp Minh Tu chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt vô cùng xấu hổ và thống khổ, cười khổ một tiếng: “Cái mạng của tôi…chỉ sợ cô ấy không quan tâm đến. Nếu cô ấy muốn, tôi sẽ cho cô ấy, cái gì cũng đều cho cô ấy…”
Nhưng bây giờ, cho dù hắn thật sự chết trước mặt cô hàng vạn lần, cũng không có cách nào bù đắp những đau khổ và bất công mà cô đã phải chịu đựng.
“Nếu anh đã đồng ý thì hãy hiến gan cho chị Lâm. Chị ấy đang bị ung thu gan, sinh mạng chỉ còn lại mấy tháng.” - Thẩm Y Nhiên nói.
Đôi mắt Diệp Minh Tu đột nhiên trợn lên kinh hãi, không thể tin được nhìn Thẩm Y Nhiên, vào lúc này đối với hắn, dường như trời đất đang sụp đổ.<code> Cả nhà ba người Vân Tử Y muốn trốn khỏi Nam thành sau khi video kia được đưa lên. Không ngờ giữa đường đã bị một đoàn xe chặn lại, người bước xuống chính là Diệp Minh Tu. Vân Tử Y muốn giả tạo trước mặt Diệp Minh Tu nên chạy đến muốn ôm hắn, không ngờ còn chưa kịp mở miệng đã bị hắn hung hãn đẩy cô ta ngã xuống đất: “Tôi sẽ khiến cô và gia đình cô phải chịu đựng những gì Thiên Nhu đã chịu, tôi sẽ khiến cô phải ngồi tù cả đời, vĩnh viễn không thể thoát ra được.” Cha mẹ Vân Tử Y lập tức ra sức cầu xin, nhưng việc này chẳng có tác dụng gì. Lúc này Vân Tử Y loạng choạng đứng lên, ánh mắt oán hận nhìn Diệp Minh Tu: “Diệp Minh Tu, đồ đạo đức giả. Đúng, lúc đầu là tôi hãm hại Lâm Thiên Nhu, nhưng chính anh cũng hy vọng cô ta vào tù sao? Hy vọng cô ta phải thật bi thảm, như vậy nên anh mới dễ dàng tin lời của tôi và ra tòa làm chứng…” Thân thể Diệp Minh Tu cứng đờ, hắn hét lớn: “Câm miệng.” Ngược lại, Vân Tử Y cười mỉa nói: “Tôi không câm miệng, Diệp Minh Tu, tôi và anh người tám lạng kẻ nửa cân, chúng ta đều hãm hại Lâm Thiên Nhu, sao anh không tự tống anh vào tù đi. Đúng, là tôi hãm hại Lâm Thiên Nhu, bởi vì cô ta là tình địch của tôi. Còn anh thì sao, ha ha, khi có anh yêu Lâm Thiên Nhu như vậy mà lại ra tòa làm chứng đẩy cô ta vào tù, anh so với tôi còn hung ác hơn.” Lời nói của Vân Tử Y quá khắc nghiệt, nó như hàng vạn cây kim đâm vào lỗ tai Diệp Minh Tu. “Diệp Minh Tu, mấy năm qua anh giãy dụa đủ chưa, vừa yêu vừa hận Lâm Thiên Nhu, anh đã đẩy người anh yêu xuống địa ngục, anh có tư cách gì tố cáo tôi?” “CHÁT” Một cái tát giòn giã khiến Vân Tử Y lập tức ngừng nói, cô ta suýt chút nữa ngã xuống đất lần nữa. Một bên má của cô ta đỏ ửng lên, dấu vết năm ngón tay hiện lên gò má. Nhưng Vân Tử Y như không có chút đau đớn nào, giễu cợt: “Cho dù Lâm Thiên Nhu lấy lại được trong sạch thì mạng cũng không giữ được. Diệp Minh Tu tôi thật sự muốn nhìn, một ngày Lâm Thiên Nhu chết đi anh sẽ trở thành bộ dạng gì.” Diệp Minh Tu đột nhiên nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Vân Tử Y: “Làm sao cô biết cô ấy bị bệnh.” Vân Tử Y điên cuồng cười lớn: “Ha Ha Ha làm sao tôi biết? Mọi chuyện của Lâm Thiên Nhu tôi đều biết, Diệp Minh Tu, anh chỉ là một kẻ mù mà thôi.” Đôi môi mỏng của Diệp Minh Tu mím chặt, cắn răng một lúc lâu mới nói: “Cô nói đúng, tôi chính là bị mù.” Hắn mù quá lâu, mù đến mức không biết ai mới là người đối tốt với mình. Cho nên hắn bây giờ phải gáng chịu hết thảy mọi sự trừng phạt. “Vân Tử Y, mắt tôi mù, tâm tôi mù, tội của tôi, tôi sẽ đi chuộc tội. Còn cô và nhà họ Vân hãy vào tù mà chuộc tội.” Nói xong Diệp Minh Tu xoay người rời đi. Phía sau Vân Tử Y cười lớn, cười như điên dại: “Diệp Minh Tu, tôi chờ Lâm Thiên Nhu chết đi, chờ xem kết cục của anh sẽ như thế nào.” Cho đến khi Diệp Minh Tu lên xe hắn mới cắt đứt tiếng thét chói tai điên cuồng của Vân Tử Y. Anh từ từ nhắm mắt lại, nói với tài xế: “Đi bệnh viện.” Hắn nhớ tới lời nói của Thẩm Y Nhiên nói Lâm Thiên Nhu bị ung thư gan giai đoạn ba, cần gấp nửa lá gan của hắn để cứu cô ấy. Ung thư? Giai đoạn ba? Lúc cô nói, nếu cô chết hắn mới buông tha sao? Hắn nói, nếu cô chết cũng đừng chết trước mặt hắn, đừng làm bẩn mắt hắn. Làm sao hắn có thể nói những lời như vậy với người đã ban cho hắn mạng sống. Xe đến cổng bệnh viện, Diệp Minh Tu nhìn thấy Lâm Thiên Nhu đi ra khỏi cổng bệnh viện, trên người không còn mặc đồ bệnh viện, trên tay hai vệ sinh đi theo sau túi đựng đồ, nhìn ra là xuất viện. Diệp Minh Tu nhanh chóng bước tới: “Em xuất viện sao?” Hắn muốn tới gần cô liền bị hai vệ sĩ ngăn cản lại. Lâm Thiên Nhu không ngờ lại gặp Diệp Minh Tu, cô nghĩ cô đã trả lời rõ ràng rồi. “Đúng vậy thì sao? Chẳng lẽ tôi xuất viện phải báo cáo với anh sao?” - Lâm Thiên Nhu lạnh lùng nói. “Nhưng cơ thể của em…nên nằm viện điều trị.” - Giọng Diệp Minh Tu ngập ngừng, đôi môi run run, sắc mặt tái nhợt… “Không cần, tôi tự biết thân thể của tôi thế nào.” - Lâm Thiên Nhu bình tĩnh nói, đi lướt qua Diệp Minh Tu. “Em tự biết? Nếu em tự biết thì em đã không vội vàng xuất viện, em muốn chết sao?” - Diệp Minh Tu lo lắng nói. Lâm Thiên Nhu có chút ngạc nhiên dừng bước nhìn Diệp Minh Tu, sau đó chỉ nhẹ nhàng cười nói: “Diệp tiên sinh, anh yên tâm, cho dù tôi thật sự có chết, cũng sẽ không chết trước mặt anh, làm bẩn mắt anh.” Diệp Minh Tu thân thể cứng đờ, hắn cảm thấy như bị một cái tát thật mạnh. Hắn vô cùng hối hận tại sao trước kia lại nói ra lời này. “Thiên Nhu… xin lỗi em… thật xin lỗi.” - Môi hắn run rẩy, giọng nói khàn khàn, ngoài ba chữ này, anh thậm chí không biết phải nói gì nữa. “Giữa tôi và anh chỉ có hận, hai chữ xin lỗi không có ý nghĩa gì cả, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, cho dù tôi chết, cũng đừng để tôi nhìn thấy anh.” - Lâm Thiên Nhu lạnh lùng nói. Diệp Minh Tu toàn thân giống như ngâm trong phòng băng, lạnh thấu xương. Cô ấy đã chán ghét hắn đến mức này sao? Chỉ một câu nói đơn giản như vậy, khiến hắn càng đau đớn. Vậy mà trước kia, hắn đã nói biết bao nhiêu câu để tổn thương cô. Lâm Thiên Nhu rời đi, nhưng Diệp Minh Tu vẫn ngây người đứng đó, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lâm Thiên Nhu với vẻ mặt đau đớn, hối hận và… bất lực. </code>Sau khi Lâm Thiên Nhu quay về lại nhà thuê, cô nói hai vệ sĩ hãy quay về nhà đi, nhà thuê rất nhỏ cũng không cần hai người cứ mãi ở bên cạnh như vậy.
Cô dọn dẹp một chút căn nhà thuê, nhìn thời gian đã sắp đến giờ đón Tiểu Vũ, cô muốn đến siêu thị mua chút đồ ăn, nấu cho Tiểu Vũ một bữa tối.
Chỉ là không ngờ lúc cô ra ngoài, đột nhiên Diệp Minh Tu đứng bên ngoài tự khi nào liền bước tới: “Thiên Nhu, anh…”
“Diệp Minh Tu, tôi tưởng lần trước chúng ta đã nói rõ ràng, tôi phải đi đón Tiểu Vũ, mời tránh đường.” - Cô lạnh lùng nói.
“Anh biết, anh thật sự đã phạm quá nhiều sai lầm!” - Hắn khàn giọng nói: “Anh biết vụ án năm đó em bị vu oan, em không có đẩy Vân Tử Y xuống lầu, là do anh dễ dàng tin lời cô ta nên đã làm hại em phải ngồi tù, anh xin lỗi, anh xin lỗi…”
Hắn nói đi nói lại lời xin lỗi với cô, nhưng cô chỉ cảm thấy buồn cười. Hắn hủy hoại cuộc đời cô, bây giờ xin lỗi thì có ích gì.
“Thiên Nhu, em muốn đánh, muốn mắng, muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, nhưng anh thật sự muốn bè đắp sai lầm và bảo vệ em…”
“Đừng nói nữa.” - Cô đột ngột ngắt lời hắn: “Sao anh còn dám nói những lời như vậy? Lúc đó tôi đã nói đi nói lại rằng tôi không đẩy Vân Tử Y, anh không tin, nhưng bây giờ anh ngược lại muốn tin? Là do anh biết cô ta không phải người hiến tủy cho nên anh mới tin tôi bị oan uổng? Vậy nếu trước kia người hiến tủy thật sự là cô ta, có phải anh vẫn sẽ mãi kiên trì tất cả những gì Vân Tử Y nói phải không?”
Diệp Minh Tu nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
“Diệp Minh Tu, bây giờ anh đến đây xin lỗi cũng chỉ là để cho bản thân anh nhẹ lòng mà thôi. Anh đích thân đẩy tôi vào tù, bệnh tim của Tiểu Vũ chính là do bị người ta ép uống thuốc cấm dùng cho phụ nữ có thai. Anh muốn đền bù, vậy anh có thể khiến việc tôi ngồi tù không còn nữa và trả cho Tiểu Vũ một trái tim lành lặn không?”
Từng lời chất vấn của cô, khiến thân thể Diệp Minh Tu run rẩy lảo đảo.
Trước kia việc cô vào tù đối với hắn cũng như là kết cục của việc trả thù, nhưng với cô chính là bắt đầu cho mọi đau khổ.
Mà hắn không biết… bệnh tim của Tiểu Vũ… hóa ra liên quan đến việc cô ngôi tù.
Hắn đã làm cái quái gì thế này!
“Cái gọi xin lỗi và đền bù của anh chỉ khiến tôi cảm thấy nực cười, anh căn bản không có cách nào đền bù được.” - Lâm Thiên Nhu vừa muốn bước đi vừa nói.
Diệp Minh Tu đột nhiên nắm lấy cánh tay của cô, ôm cô vào lòng.
Lâm Thiên Nhu kinh hãi, liều mạng giãy dụa: “Diệp Minh Tu, buông tôi ra.”
Buông! Sao hắn có thể buông cô đây? Cô có biết hắn khao khát được ôm cô đến nhường nào không?
Thật sự mấy năm nay, anh luôn hy vọng được ôm cô trong lòng, cả hai quay lại khoảng thời gian tươi đẹp trước kia.
Khoảng thời gian đó chính là món quà mà ông trời trao cho hắn.
Sau khi cô ra tù, cô liền biến mất, hắn ráo riết truy tìm cô, hắn cho rằng vì hắn muốn trả thù, nhưng thực ra đó chỉ là một cái cớ để anh gặp lại cô.
Khi gặp được cô, hắn không ngừng dùng những lời tổn thương cô, bởi vì hắn sợ, sợ hắn sẽ mềm lòng với cô, sợ một ngày nào đó hắn sẽ không nhịn được mà đầu hàng dưới chân cô.
Nhiều năm qua, hắn luôn mâu thuẫn với chính mình, rõ ràng hắn yêu cô…nhưng lại luôn làm tổn thương cô.
“Thiên Nhu, anh yêu em.” - Lúc này, rốt cuộc hắn cũng nói ra lời nói khắc sâu trong lòng.
Lâm Thiên Nhu đang giãy dụa trong lòng ngực của hắn đột nhiên ngừng lại bất động.
Diệp Minh Tu liền ôm chặt cô hơn một chút…
“Thiên Nhu, anh yêu em… thật ra anh vẫn luôn yêu em, chỉ là anh không dám thừa nhận. Em biết không, khi em đâm chiếc ly thủy tinh kia vào bụng, anh đã rất lo sợ, anh thậm chí còn ước rằng người chịu đau đớn đó.”
Lẽ ra ngay từ khi ấy, hắn phải nhận ra hắn yêu cô đến nhường nào.
“Thiên Nhu, trước kia là anh bị thù hận che mắt, nhưng sau này sẽ không như vậy, anh sẽ đối xử thật tốt với em, anh sẽ lật lại bản án cho em, để em sống cuộc sống mà em mong muốn. Anh sẽ đưa lá gan của mình cho em, một lần không được thì hai lần, ba lần,… cho đến khi nào em bình phục.”
Hắn sẽ mạo hiểm mạng sống của mình để cứu cô, cho dù phải trả bất cứ giá nào hắn cũng chấp nhận.
Lâm Thiên Nhu giật mình… thì ra hắn biết bệnh tình của cô.
Hiến gan cho cô sao? Cô không cần!
“Tôi không yêu anh.” - Một giọng nói lạnh lùng nhẹ nhàng phát ra từ lồng ngực của Diệp Minh Tu.
Thân thể hắn cứng đờ, ngay cả nhịp tim cũng muốn ngừng lại.
“Diệp Minh Tu, tôi không yêu anh, thật sự đã không yêu anh nữa.” - Lâm Thiên Nhu giơ tay lên, đẩy hắn ra, lùi về phía sau hai bước.
Đôi mắt cô thờ ơ nhìn hắn, một sự bình tĩnh đến đáng sợ.
“Nói cho cùng, trước kia anh đến với tôi cũng chỉ vì báo thù. Bây giờ vì anh phát hiện tôi từng cứu anh, anh liền muốn bù đắp và thừa nhận yêu tôi? Tình yêu của anh có ý nghĩa gì?”
Sắc mặt Diệp Minh Tu vô cùng tái nhợt: “Không… không phải, không như em nghĩ…không phải như vậy…”
“Phải hay không phải đều không quan trọng nữa. Diệp Minh Tu, tôi không quan tâm đến tình yêu của anh, cũng không muốn nó.” - Lâm Thiên Nhu thờ ơ nói: “Về phần hiến gan, anh cũng không cần vì tôi từng cứu anh mà phải làm như vậy. Đối với tôi, dù có chết, trên thân của tôi cũng không muốn có thứ gì của anh, để khi chết đi… chúng ta vẫn chính là không còn chút liên quan.”
Toàn thân hắn như vỡ vụn, lời nói của cô giống như một bàn tay vô tình đẩy hắn xương vách đá…
Hóa ra… đây chính là địa ngục.
Hóa ra… cô ghét hắn đến mức thà chết cũng không muốn bất cứ thứ gì của hắn.
Hóa ra, hắn đau khổ dằn co để nhận ta tình yêu dành cho cô, đối với cô chẳng có ý nghĩa gì.
Điều cô muốn, chính là dù có chết cũng không muốn liên quan đến hắn.
Nhưng… cô là người mà hắn yêu nhất… cũng là người mà hắn nợ nhiều nhất trong cuộc đời này.
“Em… em ghét anh đến mức này sao?” - Diệp Minh Tu nhỏ giọng hỏi, ước gì có thể nghe thấy lời phủ nhận từ cô.
“Đúng vậy, tôi bây giờ chỉ muốn tôi và anh sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.”
“Thiên Nhu… anh sẽ đền bù những sỉ nhục mà em phải chịu đựng. Không cần yêu anh, chỉ cần em tha thứ cho anh, ít nhất… hãy tiếp nhận gan của anh.”
Khi giọng nói của hắn rơi xuống, đầu gối của hắn nặng nề rơi xuống đất, an quỳ xuống trước mặt cô.
Lâm Thiên Nhu mở to hai mắt kinh ngạc, không ngờ Diệp Minh Tu lại quỳ xuống trước mặt cô.
Cô chỉ đứng đó, còn hắn đã bắt đầu dập đầu xuống đất… một lần… hai lần… ba lần…
Lúc này là ở bên ngoài, tuy là 3h chiều nhưng cũng có ít người đi qua lại, ai nấy đều tò mò nhìn bọn họ.
Lâm Thiên Nhu nhìn Diệp Minh Tu đã không biết dập đầu bao nhiêu lần, một người kiêu ngạo như anh ta, lại quỳ xuống dập đầu trước mặt bao nhiêu người, khiến Lâm Thiên Nhu thật sự chấn kinh.
Mỗi khi hắn ngẩng đầu lên, vùng trán đã bị trầy xước và máu bắt đầu túa ra.
Lâm Thiên Nhu hít một hơi thật sâu nói: “Diệp Minh Tu, quỳ gối thì có gì lớn lao, tôi cũng có thể quỳ. Nếu như anh thật sự cảm thấy có lỗi, vậy đừng làm phiền tôi nữa, cũng đừng giành Tiểu Vũ với tôi nữa, sau này, tôi sẽ giao Tiểu Vũ cho Y Nhiên.”
Cơ thể hắn đột nhiên cứng đờ, ngơ ngác ngước mặt nhìn cô.
“Sau này anh cũng sẽ có con, muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu, nhưng tôi chỉ có Tiểu Vũ, hy vọng cuộc sống của nó sẽ vui vẻ, nên tôi không muốn giao nó cho anh.”
Từng lời nói của cô dường như cứa vào tim anh.
“Không, đời này anh sẽ không sinh thêm đứa con nào nữa. Anh sẽ chỉ có một đứa con duy nhất là Tiểu Vũ, anh sẽ tìm bác sĩ nổi tiếng nhất thế để chữa trị cho Tiểu Vũ.” - Diệp Minh Tu lo lắng nói.
Tiểu Vũ là sợi dây duy nhất ràng buộc cô và hắn: “Anh biết anh đã nói những điều khiến Tiểu Vũ tổn thương… nhưng anh thật sự không ghét thằng bé, anh rất yêu thương nó.”
Lâm Thiên Nhu cảm thấy mình cũng không có quyền ngăn cản tình cảm cha con: “Được rồi, sau này chuyện giữa anh và Tiểu Vũ là việc giữa hai người, tôi cũng không nhìn thấy, nhưng mà hy vọng anh sẽ tốt với nó.”
Cô ngừng lại một chút, trong đôi môi nhợt nhạt, lời nói nhẹ nhàng nhưng vô cùng tàn nhẫn.
“Còn nữa, sau khi tôi chết, đừng có đến tang lễ của tôi, cũng đừng đến mộ tôi. Dù còn sống hay chết tôi cũng không muốn nhìn thấy anh.”
“Diệp Minh Tu, cũng đừng đi theo tôi, hãy để con đường hoàng tuyền của tôi sạch sẽ một chút…”