Thái tử nạp phi, là chuyện long trọng! Dựa theo quốc quy bao năm qua của Thiên Dạ, ngày thứ hai sau khi đại hôn, Thái tử và phi tử tiến cung gặp hoàng đế và hoàng hậu, buổi trưa phải chạy hoàng tự dâng hương, bái tế liệt tổ liệt tông trước tiên.
Hoàng tự nằm ở phía Bắc Dạ đô trên Thiên Trụ Sơn, núi cao mấy ngàn mét, đường núi gồ ghề chót vót, là núi cao nhất Thiên Dạ Quốc.
Bởi hoàng tự xây từ khá sớm, đường từ chân núi dẫn tới đỉnh núi đã trải qua tu sửa của vô số triều đại, bằng phẳng rộng rãi, xe ngựa đi cũng không có chút vấn đề nào.
Lúc Lạc Vân Hi và Đoan Mộc Ly đi qua hậu viên Lạc phủ, một tiếng thở gấp truyền đến từ lối rẽ: "Tam tỷ, chờ ta với."
Lạc Vân Hi nhìn về phía tiếng nói phát ra, liền thấy Lạc Băng Linh mặc váy màu lục chầm chậm đi tới, trên mặt mang theo nét cười, thở hổn hển cho thấy vừa rồi nàng ta đi đường rất gấp, lúc bọn hắn nhìn qua, mới duy trì dáng vẻ thiên kim đại tiểu thư.
Nàng ta nắm khăn tay tới gần, cúi đầu hành lễ với Đoan Mộc Ly: "Băng Linh đã lâu chưa thấy Nhị hoàng tử."
Lạc Vân Hi thầm nghĩ, Lạc Băng Linh từng thấy Đoan Mộc Ly sao, chẳng qua trước đây Đoan Mộc Ly có tới Lạc phủ hay không, Lạc Vân Hi lại không có ở đây nên cũng không biết, nên hắn đã âm thầm làm gì, nàng cũng không biết.
Sắc mặt Đoan Mộc Ly lạnh nhạt, nhẹ gật đầu.
Lạc Băng Linh trừng mắt, đôi má ửng đỏ, tầm mắt liếc Đoan Mộc Ly có mấy phần hừng hực, chẳng qua rất nhanh đã dời lực chú ý đi, nói với Lạc Vân Hi: "Ngũ muội hôm nay đi hoàng tự dâng hương, chúng ta là người thân, cũng nên lên núi, nghe nói đại tỷ đã cùng Lục hoàng tử đi, phụ thân để cho ta tới nói với Tam tỷ một tiếng."
Nàng ta nói có chút dịu dàng, nhìn bề ngoài có vẻ giống thục nữ.
Quả nhiên là đã thu lại tính đại tiểu thư trước đây, không đối chọi gay gắt với nàng như lúc mới tới như vậy, ngôn ngữ lạnh lùng. Trên mặt Lạc Vân Hi mang theo nụ cười nhạt khéo léo, nói: "Chúng ta cũng đang muốn lên núi, cùng nhau đi thôi."
Lạc Băng Linh gật đầu, ba người cùng đi ra khỏi phủ.
Đoạn đường đi về hướng Thiên Trụ Sơn này, cử chỉ của Lạc Băng Linh đều rất thỏa đáng, thỉnh thoảng nói chuyện với Lạc Vân Hi, trả lời Đoan Mộc Ly.
Lạc Vân Hi là nhìn ra Băng Linh rất có cảm tình đối với Đoan Mộc Ly, Đoan Mộc Ly không mở miệng, nàng chắc chắn sẽ không nhiều lời cùng mình, nhưng một khi Đoan Mộc Ly trò chuyện cùng mình, thì nàng sẽ nói chen vào ngay.
Lâu dần, trên gương mặt đẹp trai của Đoan Mộc Ly cũng hiện lên sự thiếu kiên nhẫn.
Lúc xe ngựa đến chân núi, Đoan Mộc Ly đưa tay vén rèm xe, lạnh lùng nói: "Dừng xe."
"Sao vậy?" Lạc Vân Hi khó hiểu hỏi, này còn chưa lên núi mà.
Đôi mắt đào hoa của Đoan Mộc Ly đảo qua trên mặt Lạc Băng Linh, cười nhưu không cười nói: "Lạc tiểu thư, ta và Vân Vân còn có chút việc, tối nay mới lên núi, ngươi đi trước đi, ta sẽ phái vài ám vệ bảo vệ ngươi."
Lòng Lạc Băng Linh chợt lạnh, nàng ta sao lại không biết ý Đoan Mộc Ly chứ? Ngay trước mặt Lạc Vân Hi bị sắp xếp như vậy, mặt của nàng có chút cứng ngắc, ánh mắt nghiêng qua nhìn Lạc Vân Hi, giọng nói cũng thấp một phần: "Nếu như vậy, tự ta có thể lên núi, Nhị hoàng tử không cần phái ám vệ đi theo."
Đoan Mộc Ly đã lôi kéo ống tay áo Lạc Vân Hi, để nàng xuống xe ngựa trước, mình ngồi ở trên xà ngang trước xe, quay đầu lại nói: "Là ta mang ngươi tới, nếu như xảy ra chuyện gì, ta cũng không thể giải thích với Lạc Thái Úy được."
Trong lòng Lạc Băng Linh rất tức giận, lại đè nén tức giận trong lòng, nói: "Nếu như vậy, Băng Linh từ chối thì thật bất kính!"
Thích Đoan Mộc Ly, nhưng cũng không bày dáng vẻ thông theo đuổi như người thường, nàng ta biết chỉ lạnh lùng mới hấp dẫn nam nhân.
Không ngờ Lạc Vân Hi sẽ tới gần được Đoan Mộc Ly như thế. Sáng sớm nghe người khã nói Nhị hoàng tử và nàng cùng nhau lên núi, thì nàng ta đuổi theo, một là biểu hiện tình tỷ muội đoàn kết trước mặt phụ thân, hai là vì tiếp cận Nhị hoàng tử.
Trước khi Nhị hoàng tử tới núi Thanh Minh, phụ thân vẫn giúp đỡ Nhị hoàng tử, có ý gả đại tỷ cho hắn, nhưng hiện tại phụ thân dường như muốn gả đại tỷ cho Lục hoàng tử, cho nên nàng ta mới cảm thấy có thể có ý tới gần Đoan Mộc Ly.
Nếu như Đoan Mộc Ly thật sự muốn tranh thủ sự chống đỡ của Lạc gia, vậy nàng, càng có cơ bị phụ thân gả đi hơn Lạc Vân Hi.
Có thể Lạc Vân Hi tới gần Đoan Mộc Ly trước một bước như vậy, trong lòng Lạc Băng Linh càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, trên đường lên núi, khuôn mặt nhỏ nhắn như trời tháng sáu, tâm tình bất định.
Lạc Vân Hi nhìn xe ngựa rời xa tầm mắt, mỉm cười nói: "Sư huynh, nàng ta dường như thích ngươi thì phải?"
"Người thích ta rất nhiều." Đoan Mộc Ly tập mãi thành quen, liền chớp mắt cũng lười nhìn sang, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm con đường.
Âm thanh ngựa phi ngựa truyền đến, một bóng màu hồng chạy tới trước mặt.
Lạc Vân Hi theo ánh mắt của hắn nhìn sang, vui vẻ nói: "Là Xích Điện Bôn Tiêu!"
Môi mỏng của Đoan Mộc Ly cong lên, ánh mắt chuyển qua gương mặt bất chợt vui mừng của nàng, cười nói: "Tên của nó là Xích Huyết, ta nghe Vinh Bân nói, muội thực sự thích con ngựa này, còn từng đoạt mất trên tay hắn?"
Lạc Vân Hi nhìn Xích Huyết càng ngày càng gần, trên mặt hiện lên vẻ lúng túng: "Ta thấy Vinh Bân không vừa mắt."
Mà lúc này trên ngựa chính là Vinh Bân!
Hắn cưỡi trên Xích Huyết, cực kỳ oai phong, "xuy" một tiếng, dừng ở ven đường, lúc nhìn thấy Lạc Vân Hi và Đoan Mộc Ly đứng sóng vai, gương mặt vô cùng kinh ngạc, từ trên lưng ngựa xuống, ánh mắt nghi hoặc nhìn về hướng chủ tử.
Đoan Mộc Ly vẫn chưa chuyển động thân thể, Lạc Vân Hi đã đi qua dắt dây cương Xích Huyết.
Xích Huyết nhận ra nàng, thân mật cúi đầu xuống liếm quanh cổ nàng.
Lạc Vân Hi cười "ha ha" một tiếng, quay đầu nhìn Đoan Mộc Ly cùng với Vinh Bân đang trừng nàng, nhún mũi chân, nghiêng người lên ngựa, tư thế lưu loát tuyệt đẹp.
Đoan Mộc Ly cười ra tiếng: "Sư muội, lại để cho sư huynh mở mang tầm mắt rồi!" Hắn tiến lên vỗ người Vinh Bân còn ngẩn ngơ, nghiêm túc giải thích: "Vinh Bân, ta không lừa ngươi, nàng thực sự là sư muội ta, nể mặt ta, bỏ qua chuyện lần trước đi, sau này, đều là người mình cả."
Vinh Bân há to mồm, khó có thể tin nhìn Đoan Mộc Ly: "Sư muội? Điện hạ, ngươi nói nàng cũng là đồ đệ của Cửu thần y, là nữ đồ đệ thu nhân tám năm trước sao?"
Hiển nhiên, hắn cũng biết một ít tin tức.
"Ừm, là nàng." Đoan Mộc Ly nói rồi, hất ao dài lên, thả người nhảy lên lưng ngựa, cả người vững vàng ngồi sau cô gái, cổ tay thuần thục cầm dây cương Xích Huyết, hai chân vừa kẹp, Xích Huyết liền chạy đi, tuy chở hai người, vẫn là dễ dàng phi lên trên núi.
Ánh mắt Vinh Bân phức tạp nhìn hai người đi xa, quả đấm nắm chặt.
Dù hắn không chuyện lần đó Lạc Vân Hi vô lễ với hắn, thậm chí đến nay hắn còn mang theo vết thương không nhẹ, nhưng thù của muội muội Vinh Lục, hắn tìm ai tính đây?
Lạc Vân Hi sỉ nhục Vinh gia bọn hắn, chẳng phải một câu "bỏ qua" là thật sự có thể bỏ qua.
Vinh Bân hít một hơi dài, xoay người đi trên đường.
Gió núi mát mẻ, xen lẫn hương thơm của cây cỏ, Lạc Vân Hi nhắm đôi mắt lại, hưởng thụ yên tĩnh trên đường núi, cảm thụ được tốc độ nhanh như chớp của Xích Huyết, trong lòng rất thoải mái
Sau một lúc Đoan Mộc Ly vội vã, hơi chậm tốc độ ngựa, giờ khắc này, bọn hắn sớm quăng Lạc Băng Linh ngồi xe ở nơi không nhìn thấy. Cả đường đi rất chậm, ngược lại cũng vô cùng vui vẻ. Chỉ là, một tiếng ngựa hí kéo dài phía sau đã phá tan khung cảnh này, kêu bên có mấy tiếp ngựa gấp gáp đuổi theo.
Đoan Mộc Ly quay đầu nhìn lại, lông mày hơi nhăn, nhưng Lạc Vân Hi cũng không thèm nhìn, chỉ là nhắm mắt dưỡng thần.
"Nhị hoàng tử, phong cảnh Thiên Trụ Sơn thật sự không tồi." Quân Lan Phong cưỡi Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử dưới thân, đuổi theo mà sóng vai cùng Xích Huyết, hắn trầm giọng nói chuyện, ánh mắt liếc nhìn nữ tử trong ngực hắn (ĐML), mày rậm nhíu sâu hơn trong vô hình.
Nghe được giọng Quân Lan Phong, mắt Lạc Vân Hi không khống chế mở ra, đưa mắt nhìn về phía hắn.
Quân Lan Phong cũng đã dời tầm mắt đi, khuôn mặt Đoan Mộc Ly nhộn nhạo sự vui vẻ cười: "Đúng vậy, phong cảnh tốt lắm, so Thanh Minh trống trải hơn nhiều, cũng dễ nhìn hơn nhiều." Dứt lời, chân thành thở dài.
"Vậy các ngươi chậm rãi dạo đi, không cần vội." Quân Lan Phong nói câu tiếp theo, rồi đánh ngựa chạy như điên.
Sắc mặt Đoan Mộc Ly lập tức không tốt ghìm Xích Huyết lại, đưa tay ra, tay áo rộng lớn che trước mặt Lạc Vân Hi, che cát bụi móng ngựa để lại cho nàng.
Mắt Lạc Vân Hi ngơ ngác nhìn phương xa, miệng nhỏ cong lên, không nói thêm gì.
Hai người tới trên núi, Thái tử và thái tử phi, Thái tử trắc phi cũng kết thúc việc dâng hương, nghỉ ngơi tại phòng Phổ Tuệ đại sư sắp xếp cho từng người.
Những người còn lại, thì ngắm cảnh rải rác ở bốn phía hoàng tự.
Nói đến đây cũng phải nói đến, hoàng tự cũng có một chút danh lam thắng cảnh hiếm thấy, ví dụ như giếng các đại sư danh tiếng của tiền triều đã dùng, chuông đã gõ qua, nhưng nổi danh nhất vẫn là thác nước Hoàng Tuyền phía sau núi chảy từ xuống dốc núi cao ngàn trượng cách chùa mấy trăm mét.
Lạc Vân Hi còn chưa kịp xuống ngựa, tại đã gặp Đoan Mộc Triết và Lạc Phi Dĩnh đang rời khỏi cửa chùa.
Nhìn thấy trên Xích Huyết chở hai người, Đoan Mộc Triết ngạc nhiên mà dừng bước, trong con ngươi dâng lên một cỗ cảm xúc phức tạp, nhất thời quên dời bước, ngây ngốc nhìn bọn hắn.
Một bên Lạc Phi Dĩnh cũng không chú ý tới Đoan Mộc Triết khác thường, bởi vì lúc này, nàng ta cũng có chút giật mình mà nhìn hai người trên lưng ngựa.
Lạc Vân Hi làm sao ngồi Xích Huyết và cùng Nhị hoàng tử lên núi đây?
Nhị hoàng tử tuy không có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng, nhưng không sẽ tùy tiện để một cô gái ngồi Xích Huyết của hắn, nhưng nàng ta nhìn thấy gì đây? Không chỉ có là ngồi, tư thế còn tương đối thân mật! Trên mặt Đoan Mộc Ly mang nụ cười mừng rỡ nhẹ nhàng, không giống như bị cái gì ép buộc.
Lạc Vân Hi nhìn hai người đứng bất động, hai đầu gối nhẹ khép, dùng lực ở hai bên hông Xích Huyết, Xích Huyết lập tức chạy một chút, vòng qua hai người chạy thẳng đến phía sau núi.
Nàng cũng không muốn chào hỏi bọn hắn, Đoan Mộc Triết cũng vậy, Lạc Phi Dĩnh cũng thế thôi.
"Quan hệ của muội và đệ nhất mỹ nhân Thiên Dạ không được tốt thì phải? Trong trí nhớ ta dường như từng nhìn thấy các ngươi ở cùng một chỗ." Đoan Mộc Ly lười biếng ngồi ở sau lưng nàng, cười trêu.
"Ngươi lẽ nào không nghe sư phụ nói, lúc trước tại sao lại thu ta làm đồ đệ sao?" Dừng lại bên một gốc cây đại cổ thụ, Lạc Vân Hi muốn xuống ngựa, hỏi ngược lại một câu.
Đoan Mộc Ly chống tay trên lưng Xích Huyết, quần áo tung bay, dùng tư thế thật đẹp mà ổn để rơi xuống đất, thuận tay ôm Lạc Vân Hi xuống, trong đầu nhanh chóng nhớ tới chuyện kia, im lặng một lát, hỏi: "Lạc Phi Dĩnh cũng tham dự sao?"
Hắn chỉ biết là tám năm trước, Cửu Khúc Chỉ thấy mấy đứa trẻ tại Lạc phủ đẩy Lạc Vân Hi vào trong nước.
"Ngươi thấy sao?" Lạc Vân Hi không trả lời thẳng, nhưng đáp án rất roc ràng.
Đoan Mộc Triết không nói, trong con ngươi hiện lên một tia suy nghĩ, giãn mày, nói: "May mà hiện tại không ai dám bắt nạt tiểu sư muội của ta."
Lạc Vân Hi chủ động dắt Xích Huyết đến bên cây, cột trên cây, một thị vệ mặc đồ đen không biết xông ra từ đâu, không nói một lời đến cạnh con ngựa, hành lễ với Đoan Mộc Ly.
Biết hắn là thị vệ trông ngựa, Lạc Vân Hi không hỏi nhiều, cười vơi Đoan Mộc Ly nói: "Đi thôi, trước tiên tới xem thử Đình nhi, rồi lại đến sau núi."
Hai người cùng đi đến sau chùa, trừ Thái tử và phi tử, cũng không thiếu thiên kim tụ hội nói chuyện phiếm trong phòng.
Đoan Mộc Ly đợi ở ngoài Lạc Vân Hi đi tới phòng nhỏ của Tề Sính Đình, im lặng một lát, nói: "Muội vào đi, ta đi dạo phía trước núi, đợi lát nữa sẽ tới tìm muội."
Lạc Vân Hi gật đầu, vào phòng thấy Tề Sính Đình.
Đoan Mộc Ly nhìn nàng đi vào, chuyển bước đi về hướng trước mặt, cả đường đi không biết khiến cho bao nhiêu nam nữ liếc mắt nhìn, nhưng mắt hắn lại nhìn thẳng, dáng đi cũng càng ngày càng tao nhã, đi thẳng đến một gian phòng thiền vắng vẻ, có một tiểu hòa thường từ bên trong đi ra, chắp tay nói: "Nhị hoàng tử, nữ thí chủ chờ ngươi đã lâu rồi."
"Ừm." Ánh mắt Đoan Mộc Ly lạn nhạt như trước, chắp tay đi vào căn phòng nhỏ, rồi đưa tay đóng cửa lại, mà tiểu hoa thượng cũng không rời khỏi đó mà ở lại bên ngoài trông chừng, chỉ là tiếng nói bên trong phòng rất nhỏ, hắn cũng không nghe rõ câu nào.
Lạc Vân Hi thấy Tề Sính Đình mặc một bộ váy màu hồng mới, giờ nàng ấy đã thành trắc phi, từ nay về sau, màu đỏ thẫm đã không còn duyên với nàng ấy nữa.
Tề Sính Đình nhìn thấy Lạc Vân Hi, khuôn mặt lập tức lộ sự vu vẻ bất ngờ, nàng giơ tay lên để lộ cổ tay trắng ngần, liếc mắt ra hiệu, những người khác trong phòng đều lui ra mgoaif theo thứ tự.
"Đã thành công rồi sao?" Nhìn sắc mặt nàng ấy, tảng đá trong lòng Lạc Vân Hi cũng được thả xuống.
Tề Sính Đình gật đầu, mỉm cười nói: "Hoa Hồng là nha đầu thông minh, tối hôm, không xảy ra chuyện gì. Nhưng sáng nay Thái tử thấy ta, trong mắt đã lộ ra xa cách nhàn nhạt, chắc là sẽ không làm liên lụy gì tới Tề Phủ."
Trên mặt Lạc Vân Hi cũng không có quá nhiều sự vui mừng, yên tĩnh một chút, nàng nhàn nhạt nói: "Nếu như có một ngày, ngươi thật sự thích Thái tử, hắn vốn là phu quân ngươi, ngươi thích hắn cũng chẳng phải chuyện gì đáng lo, nhưng đến thời điểm đó, cũng đừng trách quyết định ta đã làm cho ngươi bây giờ."
Tề Sính Đình quở trách lắc cánh tay của nàng: "Hi nhi nói gì vậy! Đây là ta chuyện ta đồng ý, đừng nói ta sẽ không động tình với Thái tử, nhưng nếu thật sự đến đó, ta cũng sẽ không trách ngươi, không có Hoa Hồng, sẽ còn có nhiều nữ nhân khác mà."
Lạc Vân Hi cười dịu dàng, cầm lại tay nàng ấy, hai người đi đến ngồi trên giường bắt đầu trò chuyện.
Sau gần nửa canh giờ, Lạc Vân Hi từ bên trong phòng Tề Sính Đình đi ra, vẫn không thấy Đoan Mộc Ly quay lại, đành đi dọc theo con đường phía trước tìm hắn.
Nếu không phải thân phận Tề Sính Đình hôm nay đã trở nên đặc biệt, Lạc Vân Hi rất muốn cùng nàng ấy đi ngắm thác nước Hoàng Tuyền phía sau núi.
Cả đường đi, cũng không thấy bóng Đoan Mộc Ly đâu, nàng đang muốn hỏi người, chợt phát hiện người đi tới không phải ai khác, mà chính là Lạc Băng Linh.
"Ngươi lên núi rồi sao?" Lạc Vân Hi thuận miệng hỏi một câu.
Lạc Băng Linh ngẩng đầu nhìn thấy nàng, sắc mặt không hề thay đổi gì, liên tục nhìn chằm chằm mặt nàng, tuy đáy lòng Lạc Vân Hi cảm thấy không thích ánh mắt tuỳ tiện dò xét của nàng ta, nhưng cũng thoải mái để cho nàng ta đánh giá.
Giọng nói của Lạc Băng Linh tràn đầy nghi ngờ: "Nhị hoàng tử tại sao lại đối tốt với ngươi như vậy? Có thể nói cho ta biết nguyên nhân không?"
Giọng điều của nàng ta, mặc dù không không thể bằng trên đường đến hoàng tự, nhưng cũng dịu dàng hơn lúc trước bị duổi đi nhiều.
Lạc Vân Hi nhún vai: "Ta cũng không biết."
Lạc Băng Linh khẽ cau mày, không vui nói: "Ta hỏi ngươi...Ngươi cần gì phải giấu giấu diếm như vây, nói thật là được rồi."
Khóe môi Lạc Vân Hi cong lên, giọng điệu chứa một chút ngây thơ hồn nhiên: "Tứ muội muội, ngươi cứ cố hỏi ta chặt như vậy làm gì? Ta và Nhị hoàng tử tổng cộng cũng mới gặp mấy lần, còn chưa chắc ta thấy hắn nhiều hơn ngươi đâu!"
Lạc Băng Linh im lặng, nàng ta cũng biết là như vậy, nhưng lại kiên định tin rằng, Nhị hoàng tử không thể vô duyên vô cớ đối xử khác biệt với Lạc Vân Hi như vậy.
Chẳng lẽ, đúng là Nhị hoàng tử muốn tiếp tục lôi kéo Lạc gia, người được hắn chọn là Lạc Vân Hi sao? Hiện tại, chẳng qua là sớm tạo tình cảm với nàng (LVH) thôi!
Nghĩ tới đây, lòng Lạc Băng Linh có chút hoảng loạn và thất vọng, trừ bề ngoài, mình kém hơn một chút, thì những phương diện khác đều mạnh hơn Lạc Vân Hi!
Lạc Vân Hi thấy ánh mắt nàng ta khác thường, không muốn nhiều lời với nàng ta, liền trực tiếp đi đến phía trước.
"Đợi một chút!" Nàng vừa mới đi quá người Lạc Băng Linh, quần áo đã bị một đôi tay nắm chặt không buông.
"Buông tay." Lạc Vân Hi nhíu mày, nàng không thích bị người khác lôi kéo thế này.
Lạc Băng Linh suy ghĩ cẩn thận, sao lại chịu thả ra, nàng ta tiếp tục kế hoạch nói: "Lạc Vân Hi, ta đã rất khách khí với ngươi, ngươi sẽ không cướp Nhị hoàng tử cùng ta, đúng không?"
Lạc Vân Hi lông mày Vũ Kinh kinh ngạc bốc lên, hỏi: " Nhị hoàng tử là của ngươi? "
Lạc Băng Linh im lặng một chút mới nháy mắt, lạnh lùng nói: "Ta sẽ tranh thủ gianh tình cảm của hắn, chỉ cần ngươi cách xa hắn một chút, đừng ngăn cản tầm mắt hắn nhìn ta!"
Lạc Vân Hi không thể nhịn được nữa, nện một trên cổ tay nàng ta, Lạc Băng Linh đau đến nhăn mặt lại, không thể không thả tay, ánh mắt tràn ra sự hoảng sợ, lui về phía sau một bước không, cảnh giác tập trung nhìn Lạc Vân Hi.
Nàng ta cũng vẫn cũng chưa từng đặt Lạc Vân Hi trong mắt, cho nên, hôm nay nói chuyện với nàng, đã là làm khó nàng ta rồi, nhưng lại không biết giọng điệu thương lượng nghe vào tai người khác lại trở thành sự ngây thơ, nực cười.
"Ta và Nhị hoàng tử không có quan hệ gì, nhưng không có nghĩa là, ta phải cách xa hắn. Lẽ nào ngươi còn quản chuyện ta kết giao bằng hữu được sao?"
"Lạc Vân Hi, ngươi dám!" Lạc Băng Linh thẹn quá thành giận, cao giọng quát.
"Ta cũng đồng ý với ngươi." Lạc Vân Hi hờ hững, "Ngươi nói ta cản tầm mắt Nhị hoàng tử nhìn ngươi, nhưng trong mắt Nhị hoàng tử có ta không có ngươi, đây là do ngươi không có bản lĩnh, dù cho không có Lạc Vân Hi ta, cũng sẽ còn nhiều nữ tử xuất sắc hơn, ngươi ngay cả chút lòng tin vào bản thân cũng không có, nói chuyện gì tới việc gả cho Nhị hoàng tử?"