Mục lục
Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu Thư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edior: thu thảo 

Lạc Vân Hi một mặt kêu "Cửu Sát ", một mặt đi vào trong.

"Đến rồi! Gia, ngài trước tiên nằm xuống đã." Cửa sổ phòng chính có ánh nến mờ tối, truyền ra giọng nói có chút dồn dập của Cửu Sát cùng với một trận âm thanh linh tinh.

Lạc Vân Hi mới đến trên bậc thang, cửa phòng liền được mở ra từ trong, mùi rượu nồng nặc phả vào mặt, Lạc Vân Hi bịt miệng mũi lại.

Mặt Cửu Sát nở nụ cười khổ với nàng nói: "Lạc tiểu thư, để cho ngươi chê cười rồi, đêm này gia uống nhiều rượu, lần đầu tiên say như vậy!"

Lạc Vân Hi "ừ" một tiếng, cất bước đi vào trong.

Mày Cửu Sát càng ngày càng nhíu lại.

Bởi vì là Thiên viện, cho nên ở đây không có bình phong, đồ dùng trong phòng cực kỳ đơn sơ, chớp mắt đã có thể nhìn thấy giường Thanh Mộc dựa vào tường.

Màn màu trắng ngọc phổ thông buông xuống hai bên, trên giường là chăn gấm xếp màu xanh, một cái giày quan màu đen lộ ra ngoài chăn.

Lúc Lạc Vân Hi đi tới, chiếc giày quan kia nhúc nhích một chút, Quân Lan Phong một tay xốc chăn lên, trở mình một cái, sống lưng mặc áo màu đen quay ngược về hướng hai người, thấp giọng nói: "Nóng quá . . . "

Lạc Vân Hi nhíu mày.

Cửu Sát sau lưng bất đắc dĩ nói: "Vốn định cởi quần áo cho gia, chỉ là cởi được một cái áo khoác, khí lực của gia quá lớn, lại không ngừng đòi uống rượu, thuộc hạ hết cách rồi, đành phải để hắn nghỉ ngơi như vậy."

Ánh mắt Lạc Vân Hi chuyển về bốn phía, quét mắt qua trên tường trên bàn, nơi nào cũng rỗng tuếch, không có thứ gì.Gian phòng này vốn không có người ở, cho nên, chỉ để có chiếc giường cũ này.

Lông mày của nàng nhíu càng chặt, Quân Lan Phong rõ ràng uống ly rượu nàng điều chế kia, sao còn say, lại còn say lợi hại như vậy chứ?

Nàng hơi nghĩ một lát, phân phó Cửu Sát: "Ngươi đi ra ngoài trước đi."

Cửu Sát vui mừng nhướng mày, vội vàng nói: "Vậy xin nhờ tiểu thư chiếu cố gia nhà chúng ta."

Hắn chạy còn nhanh hơn thỏ, một chữ cuối cùng vừa dứt, cửa phòng đã bị đóng lại.

Khóe miệng Lạc Vân Hi kéo nhẹ, không để ý tới hắn nữa, đến trước giường, trước tiên cởi giày của nam nhân, sau đó đưa tay xốc chăn gấm, ngữ điệu lạnh nhạt: "Ta cởi quần áo cho ngươi!"

Quân Lan Phong mơ màng quay đầu lại, nhưng không mở mắt, chỉ là quơ tay, không nhịn được nói: "Tránh ra."

Lạc Vân Hi không nói gì, sắc mặt sầm lại, nguy hiểm nheo mắt lại: "Quân Lan Phong, ngươi lặp lại lần nữa!"

Nhưng Quân Lan Phong vung tay phải lên, có chút không vui hất chăn gấm xuống mặt đất, ngủ say như chết.

Thế mà, hắn ngủ cực kỳ bất an, trong chốc lát đã tỉnh rồi, trong cổ họng còn có tiếng nói.

Lạc Vân Hi nhìn hắn, giữa hai lông mày dâng lên mấy phân lo âu, hiện nay là tháng ba, hắn cởi áo ngoài, dạng ngủ này, chỉ sợ đến nửa đêm sẽ bị lạnh.

Nàng vươn tay phải ra, trực tiếp bắt lấy cánh tay hắn, kéo hắn lên, không nói lời gì, trực tiếp cởi cúc áo trắng ở cổ hắn.

"Cút!" Quân Lan Phong thấy giấc ngủ bị quấy rầy, tức giận lớn tiếng khiển trách.

Lạc Vân Hi tức điên, một vỗ một bạt tai trên mặt hắn, nhưng mà, động tác lại vô cùng nhẹ nhàng, như chỉ lo đánh đau hắn, trong miệng lại nói: "Ngươi còn nói thêm một câu, ta liền ném ngươi ra ngoài!"

Vào lúc này Quân Lan Phong có chút tỉnh táo, hắn có gắng mở mí mắt ra, nhìn về hướng Lạc Vân Hi, giờ khắc này, trên người hắn bị Lạc Vân Hi một tay nâng đỡ, ánh mắt chỉ có thể thấy cổ Lạc Vân Hi.

Hắn tiến đến da thịt của nữ nhân trước mặt, bất chợt đưa tay, một tay lấy Lạc Vân Hi ôm chặt, giọng nói ủy khuất gấp đôi: "Hi nhi, Hi nhi . . . "

Động tác cởi áo cho hắn của Lạc Vân Hi hơi ngưng lại, nội tâm, tràn ngập lên một tia tan nát cõi lòng, nhưng lại xao động ngọt ngào không nói ra được.

"Lan Phong . . . " Nàng cúi đầu, một tay nâng cằm hắn lên, nghiêm túc ngưng mắt nhìn hai mắt hắn.

Quân Lan Phong cũng nhìn lại nàng, mắt phượng bị rượu làm đỏ bừng, yên lặng nhìn mắt Lạc Vân Hi, cảm giác say đã qua một nửa, nhưng ánh mắt vẫn rất là mê man.

Lạc Vân Hi hiếm khi có trông thấy hắn có vẻ khả ái như vậy, vừa muốn nhân giờ khắc này đầu óc hắn có chút hồ đồ, càng muốn có ý định khi dễ hắn.

Vì thế, nàng dứt khoát thả y phục của hắn ra, khóe miệng nhếch nhẹ, hỏi: "Quân Lan Phong, nhận ra ta là ai sao?"

"Hi nhi . . ." Quân Lan Phong lẩm bẩm, giọng nói còn có chút dại ra.

Lạc Vân Hi nhịn cười nói: "Ta không phải Hi nhi!"

Nàng nói xong, tay đang cầm cằm hắn nắm chặt lại, môi đỏ mọng hướng về phía môi mỏng nóng bỏng của hắn, lúc tới gần, Lạc Vân Hi lại có chút run rẩy.

Đôi môi đụng nhau, mùi rượu ngút trời truyền đến, xen lẫn tư vị miệng quen thuộc từ lưỡi nam nhân, Lạc Vân Hi nhất thời ngớ ra.

Nhưng, một tay Quân Lan Phong giữ ở eo nàng, vô cùng lưu luyến nụ hôn này, hai tay đan xen, ôm chặt người lòng dạ sắt thép như nàng.

"Hi nhi , ngô . . . " Hắn uống rượu loạn tình hô, theo bản năng xoay người một cái, mang thân thể nữ tử mềm mại vào giữa giường, áp thân thể như núi cao lên.

"Ừm . . . " Đầu Lạc Vân Hi đột nhiên choáng váng, bất chợt đổi một tư thế, nàng không khỏi có chút khó chịu than nhẹ một tiếng.

Nhưng trong miệng nam nhân lại vang lên âm thanh hàm chứa kiều mị và uyển chuyển vô hạn.

Cửu Sát cùng Vô Tràng trốn ở ngoài cửa phòng, sắc mặt hai người nghe trộm nhát thời cổ quái.

Khi nghe thấy Quân Lan Phong nhận ra Lạc Vân Hi, bọn hắn thở phào một cái, nhưng không có rời đi luôn. Lúc này, bất chợt nghe được không khí bên trong phòng có biến, hai người đều lúng túng không lên tiếng, không hẹn mà cùng lui ra phía sau, cứ thế đi đến chỗ tối.

Thật lâu sau, Vô Tràng khàn giọng, mặt đầy nghi hoặc hỏi: "Này, Cửu Sát, gia sao lại uống nhiều rượu như vậy?"

Hắn vẫn đi theo bảo vệ Lạc Vân Hi, cho nên đối với chuyện bên này cũng không biết mấy.

Cửu Sát cười khan một tiếng, thật sự cũng không gạt hắn, thấp giọng nói: "Ngươi cũng biết, chủ tử ngàn chén không say, không thể say thành thế này được. Hắn là vì tính tạm thời nên tạm không dùng nội công, cũng phá giải viên thuốc thể giải rượu trong cơ, lại lệnh ta và Phi Vũ cầm vài chai rượu mạnh cho hắn uống, kết quả, liền thành bộ dáng hiện tại!"

Vô Tràng lập tức kinh ngạc nói không ra lời.

Chủ tử không dùng nội công, khó trách! Trong ngày thường, chủ tử uống rượu, cũng là vận nội công để chống lại, cho nên mới không say, mà bây giờ tự nhiên không có bất luận thứ gì chống đỡ nào với rượu, tất nhiên là say rồi.

Cửu Sát than nhẹ: "Gia đối với Lạc tiểu thư thật đúng là thâm tình."

Vô Tràng khẽ mỉm cười, hắn ngược lại cũng vô cùng hi vọng hai người này có thể đến với nhau, Phi Vũ cũng là tán thành, duy nhất không vui mừng khi thấy việc thành công là Huyết Ưng.

Tiếng nói của hắn bỗng nhiên biến đổi, thấp giọng hỏi: "Huyết Ưng còn chưa tin tức sao?"

Cửu Sát nghe hắn nói đến việc này, trên mặt cũng đầy mây đen, lắc đầu: "Hắn lần này làm có hơi quá đáng. Đừng nói mũi tên kia không phải chủ tử bắn, hắn muốn mạng Lạc tiểu thư, chủ tử không giết hắn tại chỗ, đã tính là khoan dung với hắn rồi! Hắn còn dám mang tính tình ra nữa, bị thương còn chưa tốt liền chơi biến mất, hừ!"

Nghĩ đến hắn không tôn trọng chủ tử như vậy, trong lòng Cửu Sát đã không thấy thoải mái rồi.

Vô Tràng cũng nghĩ như bình thường, thường ngày nể tình Huyết Ưng là thật tâm đối với chủ tử, bọn hắn đã tha thứ việc hắn vô lễ rất nhiều lần, nhưng lần này, Huyết Ưng dám không chào mà đi! Có lẽ, bọn hắn thật sự không cần hắn tron cùng một đội. 

Bọn hắn ở nơi này nói chuyện, bên trong phòng, Lạc Vân Hi lại cực kỳ khó chịu.

Nàng bị Quân Lan Phong giam cầm không nhúc nhích được, nam nhân này, khí lực không phải lớn một cách bình thường! Càng chịu tội chính là, môi hắn còn càng không ngừng nghiền ép môi nàng, mút vào, nuốt, liếm chơi đùa, mặt đỏ lựng vẫn chăm chú, như là đang thưởng thức đồ ngọt cực đẹp. Mùi rượu khắp nơi, Lạc Vân Hi cảm thấy bản thân cũng sắp say.

Nàng cau mày, nỗ lực đẩy nam nhân ra, tay phải Quân Lan Phong bắt được tay nhỏ bé của nàng, lại không an phận thuận theo ống tay áo của nàng sờ soạng tới, dừng lại trước ngực Lạc Vân Hi, hắn bóp nhẹ, dường như phát hiện cái gì, giơ mặt lên.

Lúc này mặt Lạc Vân Hi đã đỏ, nam nhân trên người vừa rời đi, nàng đã chiếm được không khí mới mẻ, lúc này hung tợn mắng: "Buông ra!"

Nói rồi một tay vung tới bàn tay to của hắn, thẹn thùng quay đầu đi .

Quân Lan Phong mở mắt ra, nhìn nàng nửa ngày, tuy không dùng nội công, nhưng thần trí của hắn nhưng không phải như người thường có thể so sánh, sớm đã tỉnh táo trong nụ hôn mãnh liệt kia rồi, khóe miệng dương lên, lại khôi phục bộ dạng say.

"Thật nhỏ!" Hắn nhìn ngực nàng, khinh thường nói một câu.

Nghe được tiếng nói của hắn bình thường nhiều, trong lòng Lạc Vân Hi vốn vui vẻ, nhưng đột nhiên nghe được hắn nói ra hai chữ, tức khắc như gà trống xù lông, húc đầu hỏi: "Ta nhỏ, ngươi thì lớn sao?"

Sau khi hỏi xong, nàng kêu rên một tiếng, che mặt.

Trời ạ, đây chính là ở cổ đại! Nàng dường như không nên nói lộ liễu như vậy!

Quân Lan Phong ngạc nhiên vô cùng, trông thấy nàng có vẻ hổ thẹn, suy nghĩ thêm lời nàng nói, gương mặt bị rượu hun hồng từng chút biến thành đen, sau đó thành màu tím, nhất thời ngẩn người tại đó, không biết làm sao.

Lạc Vân Hi mở năm ngón tay ra, cắn chặt môi dưới, đang muốn nhìn một chút hắn có nghe hiểu hay không, nhưng Quân Lan Phong cười tà mị, trầm thấp hỏi: "Hi nhi không biết ta là lớn hay là nhỏ sao?"

"Oanh" một tiếng, mặt Lạc Vân Hi triệt để đỏ lên, buông lỏng tay, mắt trợn lên giận dữ nhìn về hướng hắn: "Đừn nói nữa!"

Quân Lan Phong nhíu mày, tuy rất thanh tỉnh, nhưng trông vẻ say rượu lại làm hắn thoạt nhìn tuấn mỹ rung động lòng người hơn, giọng nói cũng nhiễm phải bảy phần ám muội, trầm thấp mang theo đầu độc: "Lẽ nào, ngươi không muốn biết sao?"

Lạc Vân Hi trừng hắn.

Quân Lan Phong cảm thấy nào đó trên thân thể nơi cứng đến nỗi đau, nhưng hắn vẫn cứ cúi người đến, gương mặt tuấn tú cùng gương mặt nhỏ nhắn của Lạc Vân Hi gần như kề ở cùng một chỗ, trầm giọng nói: "Dù sao cũng phải biết, không bằng bây giờ biết đi."

"Quân Lan Phong, ngươi có biết cái gì gọi là vô sỉ hay không?" Lạc Vân Hi bị lời nói của hắn làm nóng đến quả tim đều tê dại, nắm chặt tay nói.

Ý cười ở khóe miệng Quân Lan Phong càng tà tứ, khó hiểu hỏi: "Hi nhi, chẳng phải ngươi muốn biết ta lớn đến bao nhiêu sao? Ta đây 19, lớn hơn ngươi năm tuổi, biết cái này có cái gì là vô sỉ?"

Cánh môi Lạc Vân Hi khẽ nhúc nhích, một chữ cũng không phát ra được.

Quân Lan Phong nghiêm túc hỏi ngược lại: "Lẽ nào, không phải ngươi nói tuổi ta lớn bao nhiêu, vậy ngươi nói đến cái gì lớn vậy?"

Lạc Vân Hi thấy hắn giờ khắc này nói chuyện vô cùng trôi chảy, đã hoàn toàn tỉnh táo, lại nghe hắn nói như vậy, xác định hắn là đang cười nhạo mình, vừa quay đầu, vùi mặt vào trong áo ngủ bằng gấm, không để ý đến hắn nữa.

Kì thực, nàng có bao nhiêu khổ vì tình chỉ có mình biết thôi.

"Hi nhi, ta đùa với ngươi." Quân Lan Phong thấy nàng như thế, vội vàng từ trên thân thể nàng leo xuống, chịu đựng không khỏe, dán mặt gắt gao ở sau cổ nàng, nhe nhàng mổ.

Lạc Vân Hi nghiến răng không nói, Quân Lan Phong từ phía sau ôm lấy nàng, nhẹ nhàng kêu "Hi nhi", không ngừng mà hôn da thịt trắng nõn của nàng, chỉ cảm thấy vô hạn ngọt ngào và hạnh phúc.

"Ngươi đã nói, trong khoảng thời gian này sẽ không quấy nhiễu ta, chờ đến khi từ hôn xong, rồi mới tới tìm ta mà." Lạc Vân Hi bất chợt buông lỏng chăn gấm ra, lạnh lùng nói.

Vừa rồi vì niệm tình hắn say rượu, những điều này có thể không tính đến, nhưng còn bây giờ thì sao, hắn đã hoàn toàn tỉnh táo lại! Nàng lại nghĩ tới chuyện này rồi.

Quân Lan Phong ngẩn ra, thầm kêu một tiếng "không hay", vốn định uống chút rượu giả say, kêu Cửu Sát gọi Lạc Vân Hi tới, khiến cho nàng đồng tình, vì những năm này uống rượu như uống nước, không có cảm giác gì, hắn nhất thời không khống chế lại, uống quá nhiều, trực tiếp say.

May mà, vẫn cứ có thể ôm mỹ, hưởng thụ một khắc này.

Chỉ có điều không ngờ, dưới sự kích động, nhanh như vậy liền sẽ kết thúc.

Hắn ngơ ngác không nói, Lạc Vân Hi hất chăn ngồi dậy, sửa lại quần áo xốc xếch một chút, nói: "Ngươi ngủ sớm một chút đi, ta cũng phải quay về—— "

"Hi nhi!" Quân Lan Phong từ bên cạnh ôm chặt lấy eo nàng, giọng nói tàn là sự cầu xin: "Không nên rời đi, ta chỉ ôm ngươi, được không?"

Hắn sát mặt bên Lạc Vân Hi, thân hình run rẩy khẽ nghiêng.

Vốn cho là có thể bỏ một thời gian ngắn, cũng không nghĩ đến, nửa ngày còn chưa tới, hắn liền không nhịn được.

Mùi thơm ngây ngô của cơ thể thiếu nữ khiến cho hắn yên ổn vô cùng, cùng nàng thân mật như vậy, hắn cảm thấy tâm đều ngọt ngào, thật không cam lòng rời bỏ . . .

Thân thể Lạc Vân Hi cứng ngắc, câu nói đến miệng lại nuốt xuống, đáng chết, đối với việc hắn cầu xin, mình lại có chút không đành lòng cự tuyệt!

Phát hiện sự việc còn có khả năng chuyển biến tốt, Quân Lan Phong vui mừng, lại sợ thất vọng, giọng nói càng run rẩy: "Hay, hay không được sao? Hi nhi . . . "

Trong lòng Lạc Vân Hi khẽ thở dài một cái, kỳ thực, nàng lại làm sao không lưu luyến ôn nhu như vậy chứ?

Quay đầu lại, vì là tư thế mới vừa rồi, chóp mũi cùng chóp mũi nam nhân chạm vào nhau, Lạc Vân Hi hơi lệch đầu, tay áo phải hướng về phía ngoài, ánh nến theo đó mà biến mất.

Quân Lan Phong kích động đến muốn gào lên thành tiếng, trong phòng tối sầm lại, hắn biết mặt Lạc Vân Hi ở trước mặt, vòng eo, hôn lên, giữa răng môi nàng ngọt ngào, thế nào cũng muốn đòi lấy bất tận . . .

Lạc Vân Hi gấp eo, sau lưng kề đến giường, nghiêng đầu đi, thấp giọng hỏi: "Ngươi không phải nói, chỉ ôm thôi sao?"

Quân Lan Phong cảm giác ngoài miệng không còn gì, trong lòng thực khó chịu, lại cũng chỉ thể mãnh liệt nuốt nước bọt, nghiêng người nằm ở bên nàng, trầm giọng nói: "Chỉ ôm, ngủ thôi, đầu còn có chút choáng váng."

Nói rồi, cổ họng của hắn phát ra một tiếng "ực".

Khóe môi Lạc Vân Hi, không khỏi khẽ nhếch, nàng trở mình, nhắm ngay phương hướng mặt Quân Lan Phong, đưa cánh tay ôm chặt cổ hắn, đôi mắt thu thủy sáng trong bóng đêm ngưng mắt nhìn nam nhân.

Quân Lan Phong không dám lộn xộn một chút nào, ánh mắt nhìn đỉnh đầu đen ngòm, nghĩ thầm, tối nay là chẳng phải sẽ mất ngủ . . .

Lạc Vân Hi cảm thấy hắn cương trực, khẽ thở dài, ngưỡng mặt lên, đôi môi mềm mượt chủ động dâng, che ở trên môi hắn.

Đại não Quân Lan Phong lập tức đứng hình, không thể tin được, chờ cảm thấy bờ môi xinh đẹp kia ở trên miệng nhẹ làm phiền, hắn chợt cảm thấy nhiệt huyết chảy ngược, ôm thật chặt nàng, lưỡi dài xông tới, chờ lúc nếm trải nước bọt làm mình như say mê kia, lòng như có từng mảng từng mảng cánh hoa tan ra.

"Hi nhi, yêu ngươi . . . " Tâm tình hắn có chút khó mà tự kìm xuống, thấp giọng nói, nhíu mày, nỗ lực khắc chế không khỏe.

"Thì với ta, Lan Phong . . . " Giọng Lạc Vân Hi mềm mại ngọt ngào, giọng nói thật sự chết tiệt, chỉ một câu này, đã triệt để hủy đi tính tự chủ của nam nhân, một khoảng trống rỗng, tựa như phát điên ở trên mặt nữ nhân, trên môi, trên cổ gặm cắn, lời tâm tình của nàng càng không ngừng vang vọng bên tai, Quân Lan Phong như con dã thú, chỉ muốn nuốt nàng vào bụng.

Lạc Vân Hi dưới thế công mãnh liệt của hắn cũng rối tung lên, một mực chịu đựng, quên đáp lại. Cả đêm triền miên đến hừng đông.

Sáng sớm ngày thứ hai, Quân Lan Phong tỉnh lại rất sớm, ôm lấy Lạc Vân Hi ngủ say bên cạnh, khóe môi nhếch lên nụ cười thỏa mãn.

Trên cổ nữ tử tràn đầy dấu hôn, đó đều là hắn lưu lại, vẫn kéo dài đến dưới xương quai xanh, mà quần áo Lạc Vân Hi tuy ngổn ngang, nhưng vẫn hoàn chỉnh như cũ.

Quân Lan Phong như có điều suy nghĩ, nghĩ đến đêm qua từng tò mò sờ loạn lên người nàng, có thể cảm thấy thân thể Hi nhi cực kỳ mềm mại, tuy là xuyên qua, nhưng cảm xúc tốt không thể nói.

Đương nhiên, có vài chỗ hắn không dám chạm . . . Chẳng qua, tuy rất phẳng, hắn cũng thích vậy, y hệt như thích những bộ phận khác trên thân thể nàng, chỉ cần là Hi nhi, mỗi một tấc da thịt của nàng hắn đều yêu.

Khi Lạc Vân Hi tỉnh lại chỉ cảm thấy đau lưng nhức eo, nhìn thấy Quân Lan Phong đang không chớp mắt nhìn chằm chằm vào nàng, nhớ tới tối hôm qua, sắc mặt quýnh lên, thấp giọng nói: "Ngươi còn không rời đi sao?"

Nàng thực sự không biết nên đối mặt với hắn ra sao.

Quân Lan Phong khẽ cười, nói: "Ta nghe lời ngươi."

Hắn biết nàng xấu hổ, mình cũng sợ thấy nàng đột nhiên trở mặt, nhanh chóng mặc áo ngoài lên, chỉnh sửa quần áo, tóc cũng không chải, mặc cho mái tóc dài rối tung trên vai, mặt anh tuấn má vẫn cứ nổi đầy vệt đỏ, mắt sâu thẳm nhìn về phía nàng, bộ dạng này, cực kỳ mê người.

Lạc Vân Hi không dời mắt nổi.

Quân Lan Phong cưng chiều dặn: "Buổi trưa nghỉ ngơi nữa đi, ta đi đây!"

Nhìn hắn nhảy cửa sổ mà đi, đến khi âm thanh hoàn toàn biến mất, Lạc Vân Hi mới chậm rãi xuống giường, ngó ra ngoài cửa sổ, xung quanh không có người, nàng đẩy cửa sổ nhảy ra, tránh né hạ nhân, một đường trở lại Thiên viện.

Trong Thiên viện cũng không có động tĩnh , hiển nhiên, nàng cả đêm không về, cũng không có ai biết gì.

Sau khi trở về nhà, triệu Khinh Hồng đến hỏi, mới biết là đêm qua Khinh Hồng biết rõ hướng đi của nàng, chặn Tam di nương đến người thăm lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK