Xe ngựa Quân Lan Phong ngồi dần dần chậm tốc độ lại, xe ngựa Lạc Nguyệt Kỳ chạy tới, nhưng phu xe không dám vượt qua, chẳng qua là duy trì con ngựa đi theo phía sau cách phía trước một khoảng cách.
Lạc Nguyệt Kỳ liền tranh thủ khép màn xe lại, chỉ lộ ra một kẽ hở hẹp, ngoài cửa sổ, vết xe đổ hắc sắc màn che chợt ẩn chợt hiện .
Đột nhiên, bên tai, vang lên giọng trầm thấp của Trung Sơn Vương nói chuyện: "Nghe nói vị Lạc trắc phi vừa rồi kia đối đãi với ngươi không tốt, có phải không?"
Khoảng cách hai chiếc xe ngựa rất gần, Quân Lan Phong cũng không cố hết sức hạ thấp giọng, Lạc Nguyệt Kỳ nghe được rất rõ ràng, trong lòng kinh ngạc, không khỏi đưa con mắt ghé sát vào khe nhỏ.
Trung Sơn Vương đang nói tới mình sao?
Nàng ta vội vã vểnh tai lên lắng nghe.
Lạc Vân Hi sững sờ, không ngờ đến đột nhiên hắn hỏi như vậy, nhạy bén xuyên qua cửa sổ xe đánh giá bên ngoài, thấy xe ngựa Lạc Nguyệt Kỳ theo ở phía sau, không khỏi hiểu
ý hắn.
"Sao vậy?" Nàng thản nhiên liếc mắt nhìn hắn ngồi ghế dựa.
Quân Lan Phong trầm giọng nói: "Nếu như nàng ta đối với ngươi không tốt, không cần lưu lại bên cạnh thái tử."
Khóe miệng Lạc Vân Hi kéo nhẹ, nam nhân này, rõ ràng là cố ý nói cho Lạc Nguyệt Kỳ nghe chứ gì? Trong lòng cũng không khỏi có chút cảm động.
Con ngươi khẽ chuyển, nàng thoáng tăng thêm giọng, nói: "Sau khi nàng ta xuất giá, ta với nàng ta không lui tới, chẳng qua, nếu nghe nói nàng ta làm trắc phi không tốt, ta cũng sẽ không bỏ qua cho nàng ta!"
Quân Lan Phong mỉm cười, Hi nhi thật thông minh! Nói vậy, rõ ràng cũng là nói cho Lạc Nguyệt Kỳ nghe.
Khi Lạc Nguyệt Kỳ nghe thấy đối thoại của Quân Lan Phong và Lạc Vân Hi, máu trên mặt như bị rút hết, tay gắt gao nắm lấy cột xe, mắt lộ ra sự sợ hãi.
Nếu như nàng ta đối với Lạc Vân Hi không tốt, Trung Sơn Vương có thể sẽ hủy vị trí trắc phi của nàng ta sao?
Hiển nhiên phu xe cũng nghe thấy lời Trung Sơn Vương nói, có phần xấu hổ, thả chậm tốc độ xe, để Trung Sơn Vương và những xe ngựa khác sau lưng hắn đi xa, mới chầm chậm đi ở phía sau cùng.
Lạc Nguyệt Kỳ kéo màn xe ra, nhìn điểm đen đằng xa, sắc mặt phức tạp.
Lạc Vân Hi, thật sự là nổi nhân vật phiền toái không thể đắc tội!
Gần 1 tháng troi qua, mọi người từ Thiên Dạ Quốc mới đến kinh thành Nguyệt Đô Hòa Nguyệt quốc, cuối tháng tư thi đấu hữu nghị, ba ngày sau tại hoàng gia tại Nguyệt Đô tổ chức săn bắn. Diệu Tinh Quốc có vô số sứ giả đến đây, các tiểu quốc xung quanh phái tới vô số người dự thi.
Nguyệt Đô náo nhiệt một cách kỳ lạ, đầu đường phồn hoa có thể thấy đủ mọi cách ăn mặc hoa lệ của các đại thần, quý phụ.
Lúc đến Hòa Nguyệt, Lạc Vân Hi đã đổi ngựa xe, cùng Đại Văn Quyên tới dịch quán ở, phòng khách lầu một ngồi đầy người uống trà, chỉ vì người vào ở quá nhiều, nên phải ưu an bài trước cho hoàng tộc và người đi thi của các quốc gia khác, người khác cần thì phải xếp hàng chờ đợi.
Lạc Vân Hi và Đại Văn Quyên đứng ở cửa sảnh, ánh mắt quét mắt cực nhanh, muốn xem thử trong sảnh có chỗ trống không.
Ánh mắt của nàng, trong lúc lơ đãng chạm vào Lạc Phi Dĩnh đang nhìn mình, Lạc Phi Dĩnh mặc một bộ áo trắng quả thực rất thu hút người nhìn, da như mỡ đông, mắt như thu thủy, môi như bôi son, búi tóc cao quý cắm vào đầy vàng ngọc minh châu, rực rỡ chiếu nhân.
Nhìn thấy Lạc Vân Hi, nàng ta tăng lực nắm chặt chén trà trong tay, trên cổ tay, gân xanh lộ ra.
Chuyện Lạc Tử Tục nàng ta tất nhiên biết được, lúc này ánh mắt nhìn về phía Lạc Vân Hi rất sợ hãi, dần dần có chút nguy hiểm.
A, Lạc Vân Hi, có Trung Sơn Vương che chở ngươi phải không? Tiếc thay, hắn với ngươi cho dù tốt, ngươi cũng chỉ là tiện nhân không có thân phận cũng không cách nào công khai được! Mà ta, là vị hôn thê chính thức của Lục hoàng tử! Ngươi thông minh, ta cũng không ngốc, hươu chết vào tay ai, cũng còn chưa biết được!
Người trong Hòa Nguyệt Quốc đang rối loạn, chính là thời cơ hạ thủ tốt!
Mạng Lạc Tử Tục tất nhiên quan trọng, nhưng tương lai của Lạc Phi Dĩnh ta còn quan trọng hơn!
Hiện tại chưa trừ diệt Lạc Vân Hi, ngày khác Đoan Mộc Triết đại công cáo thành, không chừng lại sẽ cùng Lạc Vân Hi có tình cũ dây dưa, mình không cách nào khống chế Lạc Vân Hi không nói, còn khả năng sẽ trở thành vật hy sinh cho chính trị!
Chỉ muốn cần sắp xếp tuyệt đối bảo mật, Trung Sơn Vương sao tra được tới trên người mình chứ?
Lạc Vân Hi nhìn tính toán trong mắt Lạc Phi Dĩnh, nhẹ nhàng nhếch môi, dời mắt đi, nhìn về phía Lạc Kính Văn bên cạnh, Đại phu nhân, bọn hắn cũng đến đây, mà hai người kia, cũng đang dùng đôi mắt như ăn thịt người tập trung nhìn mình.
Tiền đồ của nhi tử bảo bối duy nhất bị hủy sạch, bọn hắn sao chịu bỏ qua đây?
"Lạc tiểu thư." Một ngự Lâm Quân phía sau cung kính kêu lên.
Lạc Vân Hi quay đầu lại, kinh ngạc nhìn sang, trên tay ngự Lâm Quân kia cầm một thẻ bài bằng gỗ, cười đưa tới nói: "Lầu hai Đông Tam, đây là nơi ở của ngài và Đại tiểu thư."
Dịch quán nhiều người, cũng đều là hai người một gian, Lạc Vân Hi đã sớm suy nghĩ ở cùng Đại Văn Quyên.
Lạc Vân Hi tiếp nhận thẻ bài bằng gỗ, ngự Lâm Quân hạ thấp giọng nói: "Là Trung Sơn Vương an bài."
Lạc Vân Hi ngẩng đầu, ánh mắt quét qua đỉnh đầu hắn, nhìn lại Quân Lan Phong chắp tay đứng trước chỗ sắp xếp ở dịch quán, dòng người qua lại, ánh mắt mỉm cười, gật nhẹ đầu với nàng.
"Cảm ơn." Lạc Vân Hi gọi Đại Văn Quyên cùng với nàng đi lên lầu hai.
Các nàng vừa đi tới chỗ thang lên gác, trong đại sảnh liền có người xì xào bàn tán.
"Các nàng sắp xếp như thế nào nhanh vậy?"
"Ta không biết!"
"Người hoàng thất còn chưa ở, sao lại đã tới phiên các nàng chứ?"
Nghi vấn vang lên liên tục, ánh mắt Lạc Phi Dĩnh thấm đầy đố kị nhìn bóng lưng Lạc Vân Hi, Đoan Mộc Triết đi trước an bài thay Lạc gia, cũng không nghĩ đến Lạc Vân Hi vậy mà vào ở có còn nhanh hơn nàng ta!
"Biểu tỷ." Lên tới chỗ rẽ cầu thang Đại Văn Quyên mở miệng, thấp giọng cười nói: "Trung Sơn Vương đối với tỷ thật không tệ, ta cũng được hưởng lợi."
Sắc mặt Lạc Vân Hi hờ hững, ánh mắt đánh giá xung quanh, nói: "Kẻ nổi tiếng thì dễ bị ghen ghét, mọi việc phải cẩn thận một chút."
Đại Văn Quyên biến sắc, gật đầu.
Vào phòng khách, Lạc Vân Hi phát hiện điều kiện ở đây cũng không tệ lắm, tắm rửa sạch sẽ, bỏ đi bui bặm mệt mỏi trên đường, pha hai chén trà nóng, cùng Đại Văn Quyên ngồi trước cửa sổ nói chuyện phiếm.
"Sư muội." Thân hình Đoan Mộc Ly xuất hiện bên ngoài cửa sổ, liếc nhìn Đại Văn Quyên, cũng không kiêng kỵ kêu thành tiếng.
Lạc Vân Hi nhíu mày.
Đại Văn Quyên giật mình chớp mắt nhìn Đoan Mộc Ly, đôi mắt đào hoa của Đoan Mộc Ly nheo lại, lông mi dài khẽ chớp, để cho nàng ấy một nụ cười mê hồn.
Mặt Đại Văn Quyên "xoạt" một cái hồng cả lên, đều nói Nhị hoàng tử là mỹ nam, quả thực không giả!
Chỉ là, hắn tại sao gọi Lạc biểu tỷ là "sư muội"?
Lạc Vân Hi cười nói: "Sư huynh, ngươi cũng đừng quyến rũ bừa bãi như vậy, đây là biểu muội ta, đừng trêu chọc người ta."
Nàng nói đùa trêu Đoan Mộc Ly cười ra tiếng: "Hi nhi còn chưa khen người ta, ta muốn mời Hi mỹ nhân đi dạo Nguyệt Đô, nể mặt chứ?"
"Được." Lạc Vân Hi thoải mái đáp ứng.
Đại Văn Quyên thấp giọng nói: "Biểu tỷ, Nhị hoàng tử, ta không đi đâu."
"Thật vất vả cả tháng rồi mới tới đây, tại sao không đi?" Lạc Vân Hi không đồng ý.
Đại Văn Quyên mắc cỡ ngại ngùng không nói ra được cớ gì, Vô Tràng bất chợt từ dưới mái hiên rơi xuống, mày kiếm khẽ nhếch, kêu một tiếng "Nhị hoàng tử", mới nói với Lạc Vân Hi: "Sao có thể quấy rầy nhã hứng các người đi dạo phố chứ? Thuộc hạ thay tiểu thư đưa Đại tiểu thư ra phố."
Lạc Vân Hi ngạc nhiên, liếc nhìn Đại Văn Quyên, chỉ thấy trên mặt nàng hồng đã đến trên cổ, đang muốn mở miệng nói chuyện, cánh tay đã bị người kéo, bị Đoan Mộc Ly kéo xuống lâu.
"Thật không có chút ánh mắt gì cả." Đoan Mộc Ly nói. Lạc Vân Hi kinh ngạc: "Bọn hắn . . . "
"Còn nói cho phép gia đây!" Đoan Mộc Ly giễu cợt nói: "Ta xem biểu muội ngươi là gió xuân thổi tới thì có."
"Đoan Mộc Ly!" Sắc mặt Lạc Vân Hi hơi trầm.
Mặt Đoan Mộc Ly đầy không tình nguyện: "Ngay cả sư huynh cũng không gọi."
"Biểu muội ta là cô nương dễ xấu hổ, đừng có dùng vẻ không quy củ thế này nói nàng ấy." Lạc Vân Hi nghiêm mặt nói.
"Được rồi, không quy củ, chỉ ta không quy củ là được rồi chứ gì?" Đoan Mộc Ly hừ một tiếng, giọng nói đột nhiên thấp xuống: "Ta là không quy củ, ngươi thì có quy tắc, ở trong xe ngựa Trung Sơn Vương ngồi nhiều ngày như vậy . . . "
Lạc Vân Hi có chút thẹn, đá một cước vào trên đùi hắn: "Ngươi nói nhiều quá đó!"
Đoan Mộc Ly cắn răng chịu đựng nhảy dựng lên, mắng: "Vật nhỏ không có lương tâm!" Hắn mắng, nhưng khóe mắt lại có chút mơ hồ.
Sư muội, chung quy không phải của hắn sao?
Không biết khi nào, hắn đã lưu ý nàng, vượt ra khỏi sự tưởng tượng của mình. Cả ngày nhìn nàng trốn ở trong xe ngựa màu đen, lòng mình cũng chịu dày vò gấp bội, từng mấy lần muốn lôi nàng ra khỏi xe ngựa đó, nhưng nghĩ đên một đường nguy cơ trùng trùng, việc của mình nhiều, chưa hẳn lo lắng được cho nàng, mà ám vệ của Quân Lan Phong so với ngự Lâm Quân còn lợi hại hơn, hoàn toàn có thể bảo vệ nàng, nên đành để nàng ở bên cạnh Quân Lan Phong.
Mùi vị đắng cay trong này, chỉ có hắn mới tự rõ ràng.
"Sư huynh, là ai vậy?" Lạc Vân Hi hất cằm, bất chợt chỉ về nữ tử khoanh tay đứng yên dưới bậc thang.
Thiếu nữ có dung mạo bình thường, nhìn thấy hai người liền cúi đầu, trên eo nàng cắm song kiếm, trông có vẻ như là người có võ công.
"A, là thị nữ của ta." Đoan Mộc Ly tùy ý liếc mắt một cái.
"Sư huynh chẳng phải vẫn dùng Huyền Ca sao? Lúc nào đổi thành thị nữ rồi?" Lạc Vân Hi kinh ngạc hỏi.
Đoan Mộc Ly thấy nàng truy cứu không ngừng, cười nói: "Thế nào, ngươi ăn dấm chua của sư huynh à?"
Lạc Vân Hi không nói gì, tàn nhẫn trợn mắt nhìn hắn.
Nụ cười của Đoan Mộc Ly cực kỳ thoả mãn, bèn giải thích: "Là trong hoàng cung mang ra ngoài, lần này tới Hòa Nguyệt, Huyền Ca là đại hán tử tay chân vụng về, không thể sắp xếp được sinh hoạt cho ta, nên ta mang thêm một người."
Huyền Ca ở chỗ tối nghe được lời ấy, mặt cũng đen lại.
Lạc Vân Hi khẽ mỉm cười, thu hồi ánh mắt, nói: "Ra ngoài!"
Nàng luôn luôn có bản lĩnh nhận thức vô cùng tốt, thiếu nữ này tuy vẻ ngoài thì nàng chưa quen, nhưng vóc người này, quá mức chói mắt! Rõ ràng là U Nhi thấy ngày ấy tại hoàng hứng tự. . .!
Nhếch lên khóe miệng, nàng đi xuống lầu trước.
Mới vừa đi tới trước cửa dịch quán, liền thấy thị vệ mặc áo giáp vàng đứng đầy hai bên, trang phục ăn mặc tương tự như ngự Lâm Quân của Thiên Dạ, nhưng lại có phần uy vũ hơn.
"Vị nào là Lạc Vân Hi tiểu thư?" Một thị vệ đứng hỏi người trong dịch quán.
Lạc Vân Hi ngẩn ra, chân vừa bước đi ra liền thu hồi lại.
"Còn không đi à?" Đoan Mộc Ly đi sau nàng kéo một cái, Lạc Vân Hi chuyển hướng đi lên đường nhỏ, né tránh đám người kia.
"Ngươi biết bọn hắn à?" Lạc Vân Hi khó hiểu hỏi Đoan Mộc Ly.
"Không quen biết." Đoan Mộc Ly nhanh chóng đáp: "Chẳng qua ta biết thân phận của bọn hắn, là Hoa hoàng tử Hòa Nguyệt Quốc phái tới."
"Hoa hoàng tử ư?" Lạc Vân Hi vô cùng kinh ngạc.
"Ừm." Đoan Mộc Ly cũng trầm giọng nói: "Hoa hoàng tử là con thứ dưới gối hoàng đế, từ nhỏ được nuôi lớn ở ngoài cung, mấy năm trước hồi cung, bị Thái tử đố kị, tạo thành một cuộc chiến đoạt vị, Thái tử chết thảm, vị Hoa hoàng tử này hiển nhiên là thái tử tương lai, thủ đoạn của hắn tàn nhẫn, nếu chưa biết rõ vì sao hắn muốn tìm ngươi, không nên tùy tiện tới đó."
Lạc Vân Hi gật đầu.
Có thể thắng được Thái tử trong cuộc chiến đoạt vị, đủ để thấy hoàng tử này có chút bản lĩnh, chỉ là, nàng không biết hắn là ai?
Ngự Lâm Quân Hòa Nguyệt Quốc vọt vào dịch quán, tìm xung quanh hỏi Lạc Vân Hi, Quân Lan Phong đang sắp xếp nơi ở cho các thần tử Thiên Dạ, nghe được lời ấy, hơi nhíu mày.
"Hi nhi đi đâu?" Hắn hỏi Cửu Sát.
Cửu Sát nhanh chóng đi hỏi, lại gặp Vô Tràng xuống sau.
Vô Tràng thấp giọng nói vài câu, Cửu Sát liếc nhìn Đại Văn Quyên đứng ở xa, mắt lộ vẻ ngạc nhiên nghi ngờ: "Các ngươi?"
"Ngươi an bài cho ta là được!" Vô Tràng không muốn hắn hỏi nhiều.
Cửu Sát gật đầu: "Gọi Phi Vũ đi bảo vệ Lạc tiểu thư! Ngươi trở lại sớm một chút!"
Cửu Sát một mặt gọi Phi Vũ đuổi theo Lạc Vân Hi, một mặt trở lại bẩm báo cho Quân Lan Phong, tất nhiên là nửa điểm cũng không dám giấu.
Quân Lan Phong nghe nói Lạc Vân Hi và Đoan Mộc Ly đi dạo như vậy, không vui trầm mặt xuống, nhưng nghĩ đến việc Hi nhi đi cùng với Đoan Mộc Ly, an toàn ngược lại có thể được đảm bảo hơn, hắn không vội đi tìm lập tức.
Lạnh lùng mà liếc nhìn ngự Lâm Quân ở cửa sảnh, hắn trầm giọng phân phó: "Theo bổn vương tiến cung, bái kiến Hoa hoàng tử."
Lạc Vân Hi và Đoan Mộc Ly đi dạo một chút buổi trưa ở Nguyệt Đô, mang theo bọc lớn túi nhỏ về dịch quán, trong dịch quán đã không còn bao nhiêu người.
Có ám vệ tiến lên nói, hoàng đế bệ hạ và Hoàng hậu nương nương Hòa Nguyệt quốc tổ chức yến tiệc, chiêu đãi khách quý tại ngũ hồ tứ hải trong hoàng cung, Đoan Mộc Ly gật đầu.
"Ta đi ngủ bù, sư huynh, ngươi tiến cung đi!" Lạc Vân Hi thanh tú ngáp một cái.
Đoan Mộc Ly thấy nàng muốn ngủ, biết trên đường cực khổ, không muốn nàng đi, nhưng lại không yên lòng để một mình nàng ở lại dịch quán, liền nói: "Ta ở cùng ngươi."
"Sư huynh, huynh nói linh tinh cái gì thế?" Lạc Vân Hi cười nói: "Ngươi là hoàng tử Thiên Dạ Quốc, không đi, là rất mất lễ nghi của Thiên Dạ đó."
Đoan Mộc Ly buồn rầu nói: "Ai mà thèm làm người hoàng tử chứ? Ta thích cùng sư muội ở một chỗ không được sao?"
Nói thì nói như thế, nhưng hắn hết cách rồi, phải tiến cung, đã để lại Huyền Ca cùng không ít ám vệ bảo hộ nàng, mình thì mang theo thị nữ kia rời khỏi.
Lạc Vân Hi ở dịch quán ngoại một lát, đang muốn rời khỏi đó, bất chợt nghe được một tiếng kêu thanh thúy: "Hi nhi!"
Giọng nói này thật là quá mức quen thuộc, thân mình Lạc Vân Hi run lên, lập tức quay đầu theo tiếng đi tới.
Một bóng dáng màu xanh xuất hiện đầu tại đường phố, Tề Sính Đình nhấc theo váy dài, bước nhanh chạy về phía nàng.
"Đình nhi!" Lạc Vân Hi vừa mừng vừa sợ, vừa kêu một tiếng, bất chợt một chiếc xe ngựa từ lối rẽ vượt qua chạy tới, lao nhanh về hướng Tề Sính Đình.
Hơi thở của Lạc Vân Hi suýt nữa thì đình chỉ, tay vung Tuyết Cẩm ra, theo bản năng tung ra ngoài.
Vậy mà, có người hành động còn nhanh hơn nàng, một cái bóng trắng bay lên không trung, cánh tay dài dãn nhẹ, vững vàng kéo Tề Sính Đình vào trong ngực, lật chuyển một cái, nhảy đến ven đường.
Xe ngựa vội vã xoay chuyển 90 độ, hướng về phái dịch quán.
"Bằng!" Một tiếng hô như hoàng anh xuất cốc vang lên cách chỗ Lạc Vân Hi không xa, Tào Thiến đứng ở đường lớn đối diện, chạy về hướng Tần Bằng và Tề Sính Đình.
Lạc Vân Hi nheo mắt phượng lại, vừa rồi chính là Tần Bằng xuất thủ cứu Tề Sính Đình. Nhưng sao Tào Thiến cũng ở đây?
Tào Thiến căn bản không chú ý tới xe ngựa kia xoay chuyển ở chỗ vòng gấp, xe ngựa như nổi cơn điên, không kìm lại được, trực tiếp chạy về hướng nàng ta, nàng ta muốn lui về phía sau, nhưng hình không kịp mất rồi, đành phải liên tục sợ hãi kêu.
Lạc Vân Hi thờ ơ lạnh nhạt, căn bản không nhúng tay.
Tần Bằng đang ôm ngang Tề Sính Đình, thấy thế, theo bản năng xông tới cứu người, tốc độ xe ngựa rất nhanh, sinh tử chỉ trong nháy mắt, hắn không nghĩ ngợi được nhiều, tiện tay ném Tề Sính Đình xuống đất, vừa khom lưng, như là mũi tên bay ra ngoài.
"Ầm!" Tề Sính Đình đầu đụng vào ván cửa hàng sát đường, đau đến nước mắt tuôn ra.
"Vô sỉ!" Lạc Vân Hi chửi mắng một trận, bay vọt đến bên người nàng ấy, đỡ nàng ấy lên, vừa xem đã thấy, trên trán nàng ấy sưng lên một khối nhỏ.
Móc ra thuốc mỡ mát mẻ xoa cho nàng ấy, Lạc Vân Hi nhẹ giọng hỏi: "Làm sao ngươi lại đến đây?"
Thuốc mỡ rất nhạy, vừa bôi lên, Tề Sính Đình đã cảm giác dễ chịu hơn, cười ôn nhu, nói: "Không ngờ chứ gì? Ngày ấy ngươi kêu ta đến, bởi vì Tằng Thủy Lan và Lạc Nguyệt Kỳ, ta thật sự không nghĩ đến. Sau đó các ngươi đều đi, ta tưởng rằng rất tẻ nhạt, liền đi hỏi Thái tử, không ngờ hắn nghe vậy mà đáp ứng, ta cũng không thể tin được."
Thái tử sở dĩ đối với Tề Sính Đình tốt như vậy, tất nhiên là bởi vì nàng ấy và Lạc Vân Hi có quan hệ tốt thôi, mà hắn lại bắt đầu nghi ngờ Lạc Vân Hi và Quân Lan Phong có quan hệ, cho nên đáp ứng rất sảng khoái, để Tề Sính Đình cùng người nhà họ Tề đi Hòa Nguyệt.
"Hắn còn để ta với ngươi qua lại nhiều một chút, ngươi nói xem, chẳng phải rất kỳ quái à!" Tề Sính Đình lại nói.
Khóe miệng Lạc Vân Hi kéo nhẹ, Thái tử không phải thứ tốt lanh gì, trời mới biết hắn đang tính toán gì!
"Ngươi đến vào lúc nào?" Lạc Vân Hi tinh tế hỏi nàng ấy trên đường sắp xếp.
Nụ cười của Tề Sính Đình hơi cứng lại, giọng nói rõ ràng nhỏ hơn: "Cũng là hôm nay đến, trên đường đụng phải Tần Bằng, cùng đi đến."
Lạc Vân Hi đã hiểu rõ ràng, nhắc tới "Tần Bằng", ánh mắt không khỏi chuyển đến giữa đường, chỉ thấy Tần Bằng ôm chặt Tào Thiến hôn mê, lo lắng lớn tiếng kêu, mặt mày của nàng không khỏi lạnh lùng.
Tần Bằng gọi một chút, bước chân không ngừng xông về hướng bên này, mặt đầy hổ thẹn hỏi Tề Sính Đình: "Đình Đình, vừa rồi có có té không?"
Quả thực sự việc gấp gáp, hắn không có cách nào.