Hắn vui vẻ nhảy chân lên, dường như muốn lập tức xông tới.
Lạc Vân Hi bị mấy câu nói như nước lạnh của hắn giội xuống: "Có thể có chút tiền đồ được hay không, nếu không ta sẽ không tiếp tục để ngươi làm sư phụ của ta nữa đấy!"
Mặt Cửu Khúc Chỉ lập tức khổ sở, đang muốn nói gì, bất chợt, nhắm mắt lại, nói: "A..., có người đến, Hi nhi, con phải chăm sóc bản thân thật tốt, dùng bản lãnh của con, những người này đều không phải đối thủ của con, chẳng qua bổn tiên vẫn cho con một số độc dược, có người dám giở trò với con thì hãy độc chết bọn hắn! Bổn tiên đi đây."
Nói xong cả người hắn liền biến mất tại chỗ, một cái túi nhỏ rơi trên mặt đất trong tù.
Khóe miệng Lạc Vân Hi khẽ nhếch lên, nhặt cái túi nhỏ lên thả vào trong ngực.
Quả nhiên, có tiếng bước chân vang lên.
Ở cửa nhà lao Tông nhân phủ đá hoa cương lát thành mấy chục bậc thang, giày quan đen nhánh giẫm ở trên các bậc thang, phát ra âm vang nặng nề, dưới ánh nến bốn phía, cũng không có người canh ngục, đương nhiên là có người viếng thăm.
Không gian mờ nhạt, dáng người nam tử cao to từng bước tới gần, Đoan Mộc Triết duỗi tay nắm chặt lan can, bất đắc dĩ nói: "Hi nhi, nàng xuống tay quá độc ác, Lạc phu nhân đã xem qua, trên người Lạc Phi Dĩnh đều là vết thương."
Lạc Vân Hi ngồi trên giường, nhìn gương mặt hắn bao phủ một tầng u ám, hỏi ngược lại: "Ta ra tay tàn nhẫn sao? Ta chẳng qua chỉ làm nàng ta bị thương ngoài da, nhưng nàng ta lại làm cho lòng ta đầy thương tích!"
"Lòng đầy thương tích?" Đoan Mộc Triết nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Đúng vậy." Lạc Vân Hi đứng lên, bước từng bước về phía cửa lao, "Quan hệ của ngươi và ta, nàng cũng biết?"
"Một chút."
"Biết rõ quan hệ của ngươi và ta như vậy, nàng ta còn đến cướp nam nhân của ta, không phải nàng ta làm lòng ta tổn thương sao? Ngươi nhìn nàng xuống tay với ta như vậy sao?" Lạc Vân Hi lạnh lùng nhìn hắn.
Sau khi Đoan Mộc Triết nghe được câu nói "nam nhân của ta" sắc mặt rõ ràng tốt hơn rất nhiều, nói: "Hi nhi, bởi vì nàng ấy cũng không biết bây giờ chúng ta còn liên hệ."
Là biết mà vẫn giả vờ không biết thì đúng hơn?
"Vậy vì sao ngươi không cho nàng biết?" Lạc Vân Hi sắc bén hỏi ngược lại, "Ngươi sợ sau khi nàng ta biết quan hệ chúng ta, sẽ rời khỏi ngươi sao?"
Sắc mặt Đoan Mộc Triết hơi trầm xuống: "Nói bậy! Hi nhi, có một số việc hiện tại ta không giải thích được với nàng, nhưng nàng phải tin tưởng, trong lòng ta chỉ có nàng."
Thấy mặt Lạc Vân Hi đầy vẻ châm chọc, Đoan Mộc Triết chỉ lo nàng nói càng nhiều càng làm người khác thương, vội vàng nói: "Trước tiên nàng an tâm nghỉ ngơi ở này, đừng để ý đến việc gì, hiện tại ta tiến cung cầu xin phụ hoàng."
Lạc Vân Hi không tỏ rõ ý kiến, sau khi Đoan Mộc Triết rời đi, nàng lại ngồi trên giường nghiên cứu chiếc khăn tay kia.
Ý của Tam di nương, để cho Nhan phủ doãn nhìn chiếc khăn này, chắc là có thể bảo vệ tánh mạng.
Cung có thể, muốn nàng biết gì đó, có quan đến chiếc khăn này, nàng lập tức đứng lên, kêu lớn: "Người đâu!"
Một tên coi ngục chạy tới, khách khí hỏi: "Lạc tiểu thư, có gì sai bảo?"
Chuyện khác hắn không biết, nhưng Lục hoàng tử và thập nhị hoàng tử đều thưởng cho hắn! Các anh em đều nhận tiền thưởng, đối với vị Lạc tiểu thư đang bị giam giữ này tất nhiên sẽ vô cùng tôn kính.
"Ta muốn gặp Nhan phủ doãn." Lạc Vân Hi cách cửa sắt, bình tĩnh nói.
Người coi ngục ngẩn ngơ: "Nhan phủ doãn ư? Cái này... sợ là chúng ta không làm chủ được."
"Ta muốn gặp hắn." Giọng nói của Lạc Vân Hi không có bất kỳ gợn sóng gì.
Chưa từng có nhìn thấy một cô gái bị giam tại Tông nhân phủ còn có thể bình tĩnh như thế, bình thường là cô gái khác đều đã khóc lóc rối rít, cai ngục không khỏi gật đầu: "Được, để ta đi nói với thủ lĩnh, báo lên cho cô nương."
Cai ngục không chạy được bao xa đã tìm được trưởng ngục, nói việc này.
Trưởng ngục là nam tử trung niên, hắn im lặng suy nghĩ rất lâu, mở miệng nói: "Mọi việc đều phải làm theo quy củ, tạm thời gác việc này lại, ba ngày sau còn phải thẩm vấn nữa."
Người cai ngục "dạ" một tiếng, trở lại nói lại cho Lạc Vân Hi, cũng chỉ nói Nhan đại nhân tiến cung mà thôi.
Lạc Vân Hi cũng không tin, cũng không định nói gì, thật sự nếu muốn rời khỏi phòng giam này, nàng có thừa biện pháp. Nàng móc cái túi vải trắng nhỏ Cửu Khúc Chỉ cho nàng ra rồi mở nó, bên trong rõ ràng là một ít bột phấn màu xanh nhạt.
Để trước mũi ngửi một cái, một số trí nhớ quen thuộc dâng lên, nàng cố gắng nhớ lại thành phần độc dược này.
Sau một lát, lính canh ngục đưa thức ăn đến, nàng vừa nghĩ đến buổi tối, nắm ngân châm thử độc, sau khi xác định an toàn mới bắt đầu ăn. Đại khái Đoan Mộc Triết đã thưởng, nêm cơm được làm rất mềm, chẳng qua nàng cũng chỉ ăn vài miếng, đã nằm dài trên giường nghỉ ngơi.
May mà bây giờ là mùa hè, thời tiết nóng bức, trên giường trải một tấm chiếu, mà không phải đệm, nằm xuống là có thể ngủ, chỉ là có hơi nhiều muỗi.
Lạc Vân Hi không ngủ được, vẫn híp mắt, thỉnh thoảng đưa tay đuổi muỗi, thực sự là đáng ghét.
Đột nhiên, nàng cảm giác có tiếng bước chân tới gần phía này, Lạc Vân Hi đột nhiên mở hai mắt ra, ngọn đuốc ảm đạm từ ngoài khe cửa sắt rơi vào, nàng nghe thấy có người nắm chìa khoá mở khoa cửa ra, âm thanh giữa ban đêm tĩnh lặng đặc biệt rõ ràng.
Nàng lặng yên đứng lên không một tiếng động, nắm túi nhỏ trong tay, đi thẳng tới góc tường đứng.
Chẳng mấy chốc, có tiếng bước chân hơi yếu vào, kèm theo một giọng nói quen thuộc: "Lạc Vân Hi, ngươi ở đâu?"
Người tới là Trung Sơn Vương.
Lạc Vân Hi chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, đi ra từ trong góc tường tối đen, sắc mặt rất khó coi: "Ngươi lại làm ta sợ."
Nghe được giọng nói của nàng, Trung Sơn Vương lần mò đi tới, khúc quanh rất tối, nhưng đứng gần, vẫn nhìn được mơ hồ khuôn mặt của đối phương.
"Ai doạ ngươi, ta đi tới không phải đã tạo ra tiếng rồi sao?" Thân mình cao lớn của Trung Sơn Vương dừng lại trước mặt nàng, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn nàng, "Bình thường ta đi lại đều không có thanh âm, chính là dọa ngươi sợ... lá gan ngươi so với ta tưởng tượng quả thật nhỏ hơn nhiều."
Lạc Vân Hi biết nam nhân này xuất quỷ nhập thần đã quen, nhíu mày nói: "Ngươi lấy được chìa khoá sao?"
"Không." Trung Sơn Vương giơ giơ sợi dây thép trong tay lên.
Nếu như không phải vì không muốn đưa tới hiểu lầm không cần thiết, hắn cũng sẽ không dùng thứ này, trực tiếp bẻ gãy khóa là được.
Mắt Lạc Vân Hi trong bóng tối cong lên: "Thì ra ngươi cũng biết loại hành động đầu trộm đuôi cướp này."
"Đương nhiên, cũng không nhìn xem ta là ai sao?" Nụ cười của Trung Sơn Vương rất đắc ý.
"Không phải ngươi nói không cứu ta, để ta tự lo lấy sa? Sao lại tới?" Lạc Vân Hi bĩu môi, dựa vào tường không nhúc nhích.
Trung Sơn Vương hừ nhẹ một tiếng: "Ta chưa nói gì tới chuyện cứu ngươi cả."
"Vậy ngươi tới làm gì?"
"Để xem một chút xem ngươi đã chết hay chưa?"
Lạc Vân Hi không bị lời của hắn làm sợ hãi, cười lạnh nói: "Bây giờ thấy rồi đấy, ta sống rất tốt."
Trung Sơn Vương cười rộ lên: "Đúng vậy, ngươi sống rất tốt, thật sự là muốn chết cũng chưa chết được, ngươi đúng thật là mạng lớn."
Lạc Vân Hi nghiến răng nghiến lợi: "Nhưng mà, ta sợ sẽ bị muỗi cắn chết, lần này, ngươi đến chết cùng ta đi."
Một người bị muỗi cắn, không bằng hai người bị cắn, không chừng da thịt mềm non Trung Sơn Vương, muỗi chỉ cắn một mình hắn.
Nghĩ tới đây, tâm tình nàng tốt lên rất nhiều cong môi cười.
Trung Sơn Vương cười thấp nói: "Được, chẳng qua chỗ chúng ta đứng bây giờ dường như là tổ muỗi!" Hắn nói, không một tiếng động bước ra cách xa nàng một bước dài.
Lạc Vân Hi nhíu mày, nghe hai tiếng "ong ong" bên tai, một con muỗi làm người ta ghét bay tới, nàng cũng không thèm nhìn tới, vung tay, chuẩn xác nhanh chóng nắm con muỗi, rồi tay buông thi thể nó ra.
Lúc huấn luyện tại rừng rậm nhiệt đới, muỗi, cây ăn thịt người nàng đều đã gặp, loại muỗi nhỏ này không tính là gì, chỉ là chúng bay qua bay lại rất nhiều làm phiền đến giấc ngủ của nàng.
Trung Sơn Vương cười, đi đóng cửa sắt thông gió lại, lập khắc ngăn ánh nến ngoài phòng lại, năng lực nhìn ban đêm của hắn vô cùng tốt, chậm rãi đi tới bên giường ngồi xuống, con ngươi sáng quắc quắc: "Ta nói này, ngươi mới mặc quần áo đẹp mắt một chút, ngay cả muỗi cũng bị ngươi hấp dẫn rồi."
Nàng mặc một bộ váy có áo mỏng màu vàng nhạt kết hợp với váy hoa sen Bạch Tú, quả nhiên là cực kỳ đẹp, so với hắn tưởng tượng xinh đẹp hơn nhiều!
Lạc Vân Hi im lặng, không trả lời mà hỏi lại: "Trên người ngươi bôi cái gì?"
Trung Sơn Vương khẽ mỉm cười: "Đúng vậy, ta bôi phòng dược muỗi đốt, chẳng qua là lúc đi vội vàng, quên lấy cho ngươi một chút."
Lạc Vân Hi hơi cau mày, chợt xông lại, đưa tay dùng sức nhéo một cái trên cánh tay hắn.
Khóe mắt Trung Sơn Vương kéo nhẹ, cũng không rút tay, mặc cho nàng nhéo: "Nha đầu ngốc, ngươi thù dai như vậy sao? Chẳng phải đó là ta giúp ngươi sao? Hơn nữa, trên cánh tay ngươi ta dùng chút kỹ xảo, sau cơn đau một chút lúc đó ngươi còn đau sao?"
Đau thực sự là chỉ cảm thấy thoáng cái lúc đó thôi, sau này cũng không còn cảm giác nữa, chỉ là dấu vết xanh tím kia thực sự nhìn thấy mà phải giật mình, khó trách cả nàng nhìn thấy cũng giật mình, có lẽ là đã thực sự dùng kỹ xảo.
Nói thì nói vậy, ánh mắt Trung Sơn Vương vẫn xẹt qua một chút đau lòng, nâng tay kéo ống tay áo của nàng lên, dịu dàng nói: "Nhìn đi, đã không sao rồi còn gì?"
Lạc Vân Hi cúi đầu, thấy khuỷu tay quả nhiên trắng trẻo như thường, như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nàng cắn răng nói: "Đau, như vậy không có nghĩa là chưa từng đau, dựa vào cái gì hả? Ta muốn làm Lạc Phi Dĩnh đau thôi!"
"Ai, chuyện gấp phải tùy cơ ứng biến, bổn vương thấy đệ nhất mỹ nhân đó không vừa mắt, đương nhiên phải để cho nàng ta cũng dính chút nước miếng của người khác chứ." Trung Sơn Vương có chút ủy khuất nói. Tin rằng việc này vừa qua, thanh danh Lạc Phi Dĩnh sẽ phải phải chịu ảnh hưởng cực lớn. Thấy Lạc Vân Hi vẫn là không thoải mái, hắn duỗi cánh tay qua: "Ngươi nhéo đi."
Nói rồi, hắn bấm trên cánh tay mình một cái, lập tức hiện ra một mảnh xanh tím, Lạc Vân Hi trợn mắt há mồm, Trung Sơn Vương lại làm như không có chuyện gì xoay người lại.
Bỗng nhiên, nàng ngửi thấy hương vị canh gà nồng đậm, quay đầu lại nhìn, Trung Sơn Vương cầm trong tay một hòn dạ minh châu, ánh sáng trắng như tuyết, soi sáng giữa hộp cơm lớn, bên trong có một cái cốc, đựng canh gà đầy đủ sắc hương vị, bên cạnh là một chén cháo gạo.
Lạc Vân Hi nuốt nước miếng, đưa tay muốn nắm lấy.
"Hử?" Trung Sơn Vương ngăn cản nàng, "Qủy tham ăn!"
Mặt Lạc Vân Hi đỏ lên, nàng đâu tham ăn chứ, buổi chiều chỉ ăn chút cơm, dù sao thức ăn nơi này cho dù tốt, cũng không sánh được với Lạc phủ.
Trung Sơn Vương bưng cháo và canh gà ra, hai tay hai thứ, nói: "Này, cháo gạo này thả vài loại nguyên liệu, cũng tốt cho việc dưỡng dạ dày, nhưng cháo này không được ăn nhiều, ta chỉ cho ngươi nửa bát, canh gà là để làm ấm dạ dày, cũng chỉ có thể uống nửa bát."
"Được rồi, cho ta!" Lạc Vân Hi tới lấy cháo.
Trung Sơn Vương đưa cho nàng, dặn dò: "Uống chậm rãi thôi, đừng vội vàng."
Lạc Vân Hi tất nhiên cũng yêu quý dạ dày mình, cầm muỗng lên chậm rãi múc, hương thơm hòa vào miệng, so với cháo dưỡng dạ dày đã uống ở Vân Các còn tốt hơn, nàng khen một tiếng.
Dung mạo Trung Sơn Vương đều nhiễm ý cười, đợi nàng uống xong, dịu dàng nói: "Ta đút ngươi uống canh gà."
Mặt Lạc Vân Hi đen xì: "Ai muốn ngươi đút!"
Trung Sơn Vương không theo ý nàng, múc một muỗng canh, dùng giọng dụ dỗ: "Ngươi không uống ta uống đó." Nói xong đưa vào trong miệng mình.
... Đây không phải là trò của người lớn và trẻ con sao?
"Đợi một chút!" Lạc Vân Hi thừa nhận, bây giờ nàng rất muốn nếm canh gà này, nếu Trung Sơn Vương uống, nàng lại không được uống.
"Ta tự uống!" Nàng cắn chặt môi nói.
"Vậy thì thôi, vẫn là để ta uống đi. Ta cũng đang đói bụng." Trung Sơn Vương lại chuẩn bị uống.
"Ngươi đáng chết!" Lạc Vân Hi tức giận chửi một tiếng, đưa tay cướp bát trong tay hắn.
Bất đắc dĩ Trung Sơn Vương lại không nhường chút nào, nắm chặt chén nhỏ trốn tránh, nửa giọt canh gà cũng chưa vương ra ngoài.
"Quên đi, ngươi uống đi!" Lạc Vân Hi ngừng tay, không khom lưng vì ba đấu gạo! Nàng suýt nữa vì một chén canh gà mà mất hết mặt mũi, lập tức buồn bực xoay người lại.
Trung Sơn Vương xuống giường, vòng gót chân tới trước nàng, tỉ mỉ nhìn kỹ sắc mặt của nàng, trầm giọng nói: "Ta sai lầm rồi, ta không giành với ngươi nữa."
Đưa canh gà đến tay nàng.
Lạc Vân Hi nói: "Ta không muốn uống, vào lúc này không có tâm tình để uống."
Thân mình to lớn của Trung Sơn Vương ngồi xổm xuống, mắt và ánh mắt của nàng đối diện, ăn nói khép nép: "Được rồi, ngươi uống đi, ta xin ngươi uống đó."
Lạc Vân Hi thấy hắn như thế, không nhịn được cười "xì" một tiếng, tiếp nhận chén nhỏ, nói: "Ta đành cố hết sức vậy."
Khóe miệng Trung Sơn Vương nhếch lên nụ cười, đưa tay thu thập chén cháo vào hộp cơm.
Gian ngoài vang lên tiếng bước chân, truyền đến giọng nói nghi vấn của cai ngục: "Lạc tiểu thư, vừa rồi có âm thanh gì vậy?"
Lạc Vân Hi đáp: "Ta đang học thuộc lòng, sao vậy, Nhan đại nhân muốn gặp ta sao?"
"Không có." Cai ngục lắc đầu, "Không còn sớm nữa, cô nương nghỉ ngơi đi." Nói rồi lui ra.
Uống xong canh gà, Lạc Vân Hi buồn ngủ nằm ở trên giường, đuổi Trung Sơn Vương đi.
Trung Sơn Vương ngồi ở giường đầu, nhắc nhở nàng: "Nha đầu không có lương tâm, ta vừa quên nói cho ngươi, ta bôi dược phòng muỗi rất hữu hiệu, ở gần ta cũng sẽ không bị muỗi cắn được, không tin ngươi đến bên cạnh ta đi."
Lạc Vân Hi oán hận nói: "Ngươi có ý gì?"
Mặt Trung Sơn Vương đầy vô tội: "Ta không có ý gì, ta chỉ lo lắng cho ngươi sợ tối, ở nơi này ngủ tạm cả đêm thôi." Hắn bước hai chân tới, tựa vào một đầu của chiếc giường.
"Ta không sợ tối!"
"Ai, phòng giam và bên ngoài không giống nhau." Trung Sơn Vương thở dài.
Lạc Vân Hi hỏi ngược lại hắn: "Nhưng ngươi ngủ ở một đầu, muỗi không phải hoàn toàn bị xua đến bên ta sao?"
Trung Sơn Vương "ừ" một tiếng: "Đúng vậy, cho nên ngươi đến bên cạnh ta ngủ đi."
"Ngươi có ý định gì?" Lạc Vân Hi lên án.
"Không phải ta có ý định gì, là ta cố ý." Trung Sơn Vương kéo dài âm điệu.
Lạc Vân Hi im lặng không nói, Trung Sơn Vương cũng không nói chuyện, trong phòng giam rơi vào yên tĩnh, chỉ nghe âm thanh Lạc Vân Hi bóp chết muỗi, tứng tiếng nối tiếp từng tiếng.
Trung Sơn Vương khoanh hai tay, để ở sau gáy, tựa ở đầu giường hơi ẩm ướt.
Lạc Vân Hi cũng không phải không chịu nổi muỗi, mà là nhìn Trung Sơn Vương nhàn nhã không có việc gì, trong lòng nàng liền tức lên, từ trên giường ngồi dậy, bò về phía Trung Sơn Vương.
Trung Sơn Vương vụng trộm liếc mắt nhìn, khóe miệng hiện lên ý cười sâu thêm.
Lạc Vân Hi bò qua, đưa tay đã tìm thấy đai lưng trên áo dài màu xanh của hắn, hơi dùng sức, liền mở nút thắt đai lưng ra, sau đó cởi áo của hắn. Trung Sơn Vương kinh ngạc nắm chặt tay nàng, run giọng hỏi: "Ngươi làm gì?"
Lạc Vân Hi liều mạng, quỳ trên người hắn, chân ngăn chặn chân hắn, không cho hắn động đậy, hai cái tay nhỏ thoải mái cởi áo của hắn, trong miệng còn nói: "Không được nhúc nhích!"
Cái tư thế này thực sự mập mờ, động tác này thực sự như đang khiêu khích, Trung Sơn Vương không nhịn được mặt đỏ tới mang tai, ngăn nàng lại, giọng nói run rẩy: "Đừng, đừng thế này... "
Hai tay Lạc Vân Hi lôi kéo, áo ngoài của Trung Sơn Vương liền bị nàng lột xuống, Trung Sơn Vương cảm giác cả người đều nóng nóng lên, nhìn nữ tử trước mặt, cả trái tim đều đang run rẩy, ngồi dậy cản nàng, đại não choáng váng: "Hi nhi..."
Ngay cả xưng hô cũng thay đổi.
Đột nhiên hắn rất sợ, sợ không kiềm chế mình, giờ khắc này, chỉ muốn ôm chặt nàng.
"Ngươi cút đi! Ta chỉ muốn y phục của ngươi thôi!" Lạc Vân Hi lấy áo của hắn chạy đến một đầu khác của giường nằm ngủ.
Lạc Vân Hi thở phào một cái, nếu như không phải vì phòng muỗi, nàng sẽ không bao giờ quấn quần áo của con sói này! Trên y phục này rõ ràng có hương thơm của dược phòng muỗi, thế nên vừa nằm xuống, quả nhiên muỗi không bay đến nữa.
Trung Sơn Vương chỉ mặc áo trắng mỏng nhất thời khó mà từ trong kích động bình tĩnh lại, không nói gì nhìn Lạc Vân Hi.
Một đêm đến hừng đông, không nói chuyện.
Trên áo ngoài của Trung Sơn Vương ngoài hương thơm của dược, còn có một mùi hương đặc hữu của nam tử thành thục, có thể là do vừa tắm rửa không bao lâu, còn kèm theo hương vị thơm mát thoang thoảng, cho nên Lạc Vân Hi không bài xích, vừa mới một lúc đã ngủ rất say.
Sáng sớm ngày hôm sau, lại bị tiếng vang của cửa sắt đánh thức.
Lính cai ngục mở cổng sắt, thả đồ ăn sáng đến trên ván ở hông cửa nói: "Lạc tiểu thư, đây là đồ ăn sáng."