Tay phải Hạ Đào nắm chặt tay áo, để đề phòng phong thư rơi ra khỏi ống tay, sau khi ra khỏi Vân Các, liền đi thẳng về hướng Tuyết các.
Bên trong chủ phòng của Tuyết Các, lúc này Lạc Phi Dĩnh đang ngồi ở trước gương đồng, đôi mi thanh tú chau lại một chỗ, dung mạo âm trầm, ngẩn ra nhìn bản thân trong gương.
Đến khi Tử Quyên báo lại: "Tiểu thư, Hạ Đào đến." Gương mặt trong gương kia bôi đầy phấn, lông mày càng nhíu chặt lại: "Nây giờ nàng ta tới làm cái gì? Không sợ Lạc Vân Hi phát hiện sao? Gọi nàng ta vào đây."
Tử Quyên dạ một tiếng, chỉ một lát sau, Hạ Đào mặt đầy bối rối vọt vào.
"Đại tiểu thư!"
"Chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?" Lạc Phi Dĩnh không hài lòng: "Theo ta lâu như vậy, chút chuyện này cũng chưa học được sao?"
"Đúng, đúng." Hạ Đào trầm tĩnh lại, đưa tin trong tay cho Lạc Phi Dĩnh: "Đại tiểu thư, đây là thư mà Tam tiểu thư chặn lại." Tiếp theo, liền nói rõ ràng chuyện nghe trộm được.
Trên mặt Lạc Phi Dĩnh lúc đầu còn có thể duy trì trấn định, sau đó lại cực kỳ hoảng sợ, tay nắm tin run rẩy, nâng tay trái lên, ngăn Hạ Đào đang nói lại: "Ngươi đi ra ngoài trước đi. "
Hạ Đào thấy thế, liền cùng Tử Quyên lui ra.
Lạc Phi Dĩnh hít sâu mấy hơi, thành thạo rút giấy viết thư ra, mở ra xem, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Trên tờ giấy trắng, cũng không phải nét chữ quen thuộc, Lạc Phi Dĩnh thở ra trong lòng, mới nhìn xuống, trên giấy viết: "Nhị hoàng tử hồi kinh, trở mặt với Lục hoàng tử, chú ý thêm!" Sau tin cũng không có kí tên.
Lạc Phi Dĩnh rất khó hiểu, lật phong thư này quan sát một phen, cũng không phát hiện cái gì khác thường, vì thế lại đọc lại tin một lần.
Dù nói thế nào, người viết thư cũng đang nhắc nhở nàng ta.
Lạc Phi Dĩnh ngồi một lúc, gọi Hạ Đào vào, trả thư cho nàng ta, nói: "Làm tốt lắm, sau này, cố lưu ý động tĩnh phía Lạc Vân Hi, rồi trở lại báo cho ta."
Hạ Đào vô cùng ngoan ngoãn cúi đầu: "Nô tỳ là người của đại tiểu thư, tất nhiên sẽ toàn tâm toàn ý phục vụ đại tiểu thư."
Mặt Lạc Phi Dĩnh lộ nụ cười đắc ý, Lạc Vân Hi, thời gian dài như vậy, ngay cả nha hoàn bên người cũng không giữ nổi, còn nói gì tới việc giành Đoan Mộc Triết cùng nàng ta!
Sau khi Hạ Đào về viện, trả thư tín về chỗ cũ, lại ra ngoài mà chưa thấy Lạc Vân Hi trở lại, liền thở ra.
Sau nửa canh giờ, Lạc Vân Hi mới cùng Xuân Liễu, mang bọc lớn túi nhỏ từ trên đường cái về phủ.
"Tiểu thư, bạc đều đã xài hết rồi, từ nay về sau nếu có việc, lấy cái gì để làm đây?" Xuân Liễu trưng bộ mặt như đưa đám hỏi.
Lạc Vân Hi xách hai bọc trong tay, liếc mắt nhìn nàng ấy một cái: "Chẳng phải đều ở nơi này sao? Mấy thứ này, đủ để hồi vốn."
Bạc càng ngày càng không đủ xài, ngày tháng mà nàng ở Trung Sơn vương phủ, ra ngoài khảo sát thị trường một chút, cuối cùng quyết định, xây một kỹ viện có phong cách riêng Thần lâu đối diện, ăn mòn Thần lâu từng chút một, lại tới thu thập kẻ phản bội kêu U Nhi kia.
Mà cái đầu tư này, là khá là khổng lồ, tiền tài rất quan trọng, muốn tự lực cánh sinh, hiện nay chỉ có biện pháp tốt nhất là bắt đầu từ y, đúng vậy, theo nghề thuốc! Y thuật của Cửu Khúc Chỉ ở thời đại này đúng là không ai bằng, giống như lời Đoan Mộc Ly nói, Cửu Khúc Chỉ dám xưng đệ nhất, hắn là thứ hai, Lạc Vân Hi thứ ba.
"Thế nhưng, đây là những gì đại phu dùng mà, tiểu thư sẽ không đi làm đại phu chứ?" Xuân Liễu cứng lưỡi, lại nhấc nhấc túi vải trong tay mình: "Trong này có cái ống dài là dùng để làm gì?"
"Ông nghe tự chế." Lạc Vân Hi cũng mặc kệ nàng ấy nghe có hiểu hay không, bỏ lại vài chữ, bước nhanh về hướng Vân Các.
"Tam tiểu thư!" Lạc Ôn từ trên một con đường khác chầm chậm đi tới, gọi Lạc Vân Hi lại.
Chờ khi nhìn thấy trong tay hai người có không ít thứ, hắn kinh ngạc hỏi: "Tiểu thư đi dạo phố sao? Nô giúp người mang về." Nói rồi liền đến nhận.
Lạc Vân Hi lắc người, tránh đi, thản nhiên hỏi: "Quản gia, có chuyện gì sao?"
Lạc Ôn ngẩn ra, nói: "Thái hậu truyền lời tới người, để ngài tiến cung tham gia lễ đính hôn của đại tiểu thư."
Lạc Vân Hi nhướn mày, cười nói: "Ta đã biết."
Lạc Ôn nhìn thật sâu nàng một cái, mới rời đi. Mặt Xuân Liễu đầy lo lắng hỏi: "Tiểu thư, lần trước ngài tới Trung Sơn vương phủ chịu phạt, cũng là vì đắc tội thái hậu trong cung, sao người lại sẽ gọi tiểu thư tiến cung vậy?"
"Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn thôi." Hạ Đào đã sớm biết Lạc Vân Hi tiến cung từ miệng Lạc Phi Dĩnh lúc ở Tuyết các.
Lạc Vân Hi về Vân Các, phái Xuân Liễu ra ngoài, một mình trang bị nhận ống nghe, đợi nàng thu dọn những công cụ này đúng chỗ, đã chảy mồ hôi đầm đìa, gọi Xuân Liễu và Hạ Đào múc nước, tắm rửa sạch sẽ.
Tắm rửa xong, người Lạc Kính Văn phái tới thúc giục cũng đến.
Lạc Vân Hi đổi một chiếc áo mỏng thêu hoa lê, váy dài màu lục, tết bím tóc nhỏ, tóc mái rơi trên trán, nhìn rất mỹ lệ, Lý Tài đến đón người cũng cảm thấy kinh diễm.
Ra cửa phủ, Lý Tài nói: "Lão gia phu nhân đã đi trước, Tam tiểu thư chậm chút, đi phía sau thôi."
Lạc Vân Hi không mang theo thị nữ, một thân một mình ngồi lên xe ngựa, gật đầu nói: "Lên đường đi, không đi nữa, sợ là muộn mất."
Câu cuối cùng, giống như lầm bầm lầu bầu, nàng ngửa đầu ngắm nhìn sắc trời, khóe miệng lộ ra một nụ cười thâm ý.
Chẳng biết vì sao, Lý Tài vừa nhìn thấy, sau lưng hơi lạnh lẽo, luôn cảm giác, cử chỉ này của Tam tiểu thư thật kỳ lạ!
Phu xe lái xe ngựa đi trên đường nhỏ trong ngõ hẻm tạo ra tiếng vang dòn giã của móng ngựa và và banh xe ma sát với mặt đường, từng tiến "đắc đắc" một vang lên, nhắc nhở Lạc Vân Hi bên trong xe ngựa, nơi này là cổ đại, không phải đô thị lớn.
Trái tim khe khẽ thở dài, nàng đưa tay vén rèm xe lên, nhìn xa xôi.
Ở xung quanh triều đình cũng là quý tộc, là nội thành trong truyền thuyết, hoàng cung là hạt nhân bị vây quanh, cho nên vòng qua mấy con hẻm, liền đến đường lớn thông với hoàng cung.
Phía trước, một đoàn người ngựa lúc ẩn lúc hiện trong bóng cây.
Đợi lúc chạy trên đường lớn, hai bên vừa vặn gặp gỡ.
"Phượng giá của thái tử phi ở đây, người phía trước mau tránh ra!" Thị vệ phía trước đánh chiêng căng giọng hô to.
Lạc Vân Hi vén màn xe, nhìn ra ngoài, ánh mắt không hẹn mà gặp cùng đối diện tầm mắt lộ ra trong xe phượng.
Đôi mắt Tằng Thủy Lan thăm thẳm, sâu mà không thấy đáy, hờ hững không tập trung, lúc nhìn đến Lạc Vân Hi, con ngươi mãnh liệt co rụt lại.
"Dừng xe!" Tằng Thủy Lan cao giọng quát một tiếng.
Thị vệ đình chỉ dẫn đầu dừng đánh chiêng, tung người xuống ngựa, chạy tới trước mặt Tằng Thủy Lan: "Thái tử phi có chuyện gì?"
Khóe miệng Tằng Thủy Lan nhếch lên nụ cười cao cao tại thượng, lầm bầm: "Lạc Vân Hi."
Một tiếng này vừa nói, một gương mặt như hoa như ngọc khác tiến đến gần, mặt Tằng Thủy Tiên đột nhiên trở nên kinh khủng dử tợn.
"Tỷ, là Lạc Vân Hi!" Nàng ta nói từng chữ, cắn răng nghiến lợi nói, hai tay nắm chặt thành quyền.
Nàng ta mãi mãi cũng không quên được lúc ở biệt trang của Quân Lan Phong, Lạc Vân Hi nhục nhã nàng ta!
Nàng ta hao hết tinh lực, chịu nóng bức, ở nhà bếp nhọc nhằn khổ sở làm thức ăn cho Trung Sơn Vương, bị tiện nhân kia nếm trước không nói, còn xoi mói này nọ, bảo Trung Sơn Vương đổ tất cả thành quả của nàng ta đi, đây chính là nhục nhã và đả kích! Cả đời Tằng Thủy Tiên cũng không sao quên nổi, nữ tử làm nàng ta ở trước mặt ý trung nhân trở thành trò hề!
Tằng Thủy Lan làm sao lại không biết chứ? Tằng Thủy Tiên là em gái của nàng ta, cũng chính là mình tự tay đưa nàng ta đến bên người Trung Sơn Vương, kết quả, nàng ta lại bị nhấc trở về.
Mà lúc đó, Lạc Vân Hi đã ở cùng Trung Sơn Vương, mặc kệ vì lý do nào khác, Trung Sơn Vương tiếp đón Lạc Vân Hi, muội muội mình bị ủy khuất, toàn là vì Lạc Vân Hi mà lên!
Trước phe nhân mã chặn đường lại, phu xe Lạc phủ cũng không dám xông vào, đàng hoàng dừng tại chỗ.
Tằng Thủy Lan nâng cao gương mặt tinh xảo, cất giọng nói: "Lạc Vân Hi, xe ngựa bản cung nhỏ, ngồi hai người chen nhau, để xe ngựa của ngươi cho bản cung dùng, để muội muội bản cung ngồi."
Thị vệ dưới xe nghe vậy, lập tức đi về hướng Lạc Vân Hi, nói: "Thái tử phi nói rồi đó, có nghe thấy hay không?"
Lạc Vân Hi biết nàng ta đang báo thù cho Tằng Thủy Tiên, cười nhạt, hỏi ngược lại: "Nếu như đưa xe ngựa cho ngươi mượn, ta tiến cung sao đây?"
Đồng thời khi nói chuyện, ánh mắt quét qua, Tằng Thủy Lan ngồi u xe phượng chói mắt nhất, phía sau là một chiếc xe nhỏ, màn xe xốc lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn mờ mịt của Lạc Nguyệt Kỳ.
Tề Sính Đình cũng không ở đây, Lạc Vân Hi nhìn quét một vòng, thì rut ra đáp án này.
Biểu tình cao quý của Tằng Thủy Lan từ đầu đến cuối đều không thay đổi, giọng nói ngạo nghễ: "Ngươi tiến cung thế nào là chuyện của ngươi, trên con đường này có rất nhiều người tới, để cho bọn hắn mang ngươi một đoạn là được, nhưng Thái tử cũng đang ở trong hoàng cung đợi bản cung, không thể chậm trễ!"
"Thái tử chờ là thái tử phi, chứ chẳng phải Tăng tiểu thư, thái tử phi, không bằng để lệnh muội cùng ta ngồi chung một xe tiến cung!" Lạc Vân Hi mỉm cười đề nghị.
Tằng Thủy Lan nhíu mày lại, phía dưới thị vệ lập tức quát lên: "Tăng tiểu thư là muội muội của thái tử phi, thân phận cao quý, sao có thể ngồi xe cùng ngươi?"
Lạc Vân Hi cười nhạt: "Vậy ta còn là muội muội của Lục hoàng tử phi đây!"
"Lục hoàng tử có thể so với thái tử sao?" Thị vệ kia nắm chặt gậy gõ chiêng trong tay, mặt đầy vẻ độc ác.
Lạc Vân Hi đảo mắt nhìn Lạc Nguyệt Kỳ chớp mắt: "Trắc phi của thái tử cũng phải gọi ta một tiếng tỷ tỷ đó! Mặc dù nói trắc phi không bằng chính phi, nhưng chánh phi cố ý chen ép trắc phi, việc này truyền đi, cũng không tốt đâu."
Sắc mặt Lạc Nguyệt Kỳ đỏ bừng, Tằng Thủy Lan quay đầu lại liếc nàng ta, chậm rãi nói: "Lạc trắc phi, Lạc Vân Hi tuy là tỷ tỷ của ngươi, nhưng ngươi bây giờ dù gì cũng là trắc phi của thái tử, sao có thể để nàng tùy ý lôi ra để nói chuyện? Trong mắt của nàng, thật sự là không coi ngươi ra gì!"
Mấy câu nói đã chọc giận Lạc Nguyệt Kỳ, trong lòng Lạc Vân Hi vỗ tay, đúng là diễn rất đạt, có thể sanh ngang ảnh hậu rồi!
Lạc Nguyệt Kỳ trầm mặt xuống nói: "Tam tỷ tỷ, tuy ngươi là tỷ tỷ ta, nhưng thân phận chúng ta bây giờ có khác biệt, Lạc phủ sao có thể so với với phủ thái tử? Hãy đưa xe ngựa của ngươi cho Tăng tiểu thư đi!"
Lạc Vân Hi bật cười: "Ngươi đang dùng danh nghĩa trắc phi của Thái tử ra lệnh cho ta sao?"
Lạc Nguyệt Kỳ hừ nhẹ một tiếng, Tằng Thủy Tiên không nhịn được hét vang: "Lạc Vân Hi, nàng ta dùng danh nghĩa trắc phi của Thái tử ra lệnh cho ngươi thì sao? Nàng ta vốn là trắc phi của Thái tử, không phải thứ nữ như ngươi có thể so sánh!"
Lạc Nguyệt Kỳ nghe vậy, vẻ kiêu ngạo trên mặt càng thêm rõ ràng, cảm giác được tôn sùng tự nhiên sinh ra: "Lạc Vân Hi, ngươi không thừa nhận cũng không có biện pháp, ta bây giờ là trắc phi của Thái tử, cũng không phải người cùng một thân phận với ngươi."
Tằng Thủy Lan thấy thế, lạnh giọng nói: "Lạc Vân Hi, hôm nay ngươi làm gì cũng phải nhường, không muốn cũng phải nhường! Ngay cả Lạc trắc phi cũng lên tiếng, ngươi lại chống cự, bản cung sẽ phải trị ngươi tội đại bất kính!"
Nói vài câu xong, nàng ta nháy mắt ra hiệu về thị vệ hai bên phải trái, hai hàng thị vệ nhấc thương lên, xông tới, Lạc Vân Hi từ trên xe ngựa nhảy xuống, liền lùi mấy bước, lạnh mặt nói: "Được, thái tử phi mượn, thứ nữ như ta, sao lại dám làm trái lệnh chứ?"
Tằng Thủy Tiên không đợi Tằng Thủy Lan lên tiếng, nhảy xuống xe ngựa, trực tiếp bò lên xe ngựa của Lạc Vân Hi, dương dương đắc ý nguýt Lạc Vân Hi đứng dưới cửa sổ xe.
Tằng Thủy Lan ra lệnh một tiếng, đoàn xe lục tục tiến lên, xe ngựa Tằng Thủy Tiên đi sau cùng, cả đường cũng không có nhiều người nhìn Lạc Vân Hi.
Xe ngựa đi qua nửa dặm đường, Tằng Thủy Lan vén rèm, thấp giọng nói với một thị vệ cưỡi ngựa bên cạnh xe: "Đến giao lộ canh chừng, không để bất kỳ chiếc xe nào mang theo Lạc Vân Hi!"
Thị vệ vâng lời đi.
Tằng Thủy Tiên ngồi bên trong xe ngựa ở phía sau, tự nghĩ làm sao trả thù Lạc Vân Hi, đoạt xe ngựa của nàng, như thế này sao đủ đây? Lạc Vân Hi, còn cố ý nói xấu chính mình trước mặt ý trung nhân!
Càng nghĩ càng hận, nàng ta sai bảo thị vệ hai bên xe ngựa của phủ thái tử: "Hai người các ngươi, đi bắt Lạc Vân Hi tới cho ta, lặng lẽ mang tới trong xe ngựa."
Hai tên thị vệ kia sợ thái tử phi, cũng không từng nghe vị Tăng tiểu thư này phách lối, lập tức đánh ngựa quay lại.
Mặt Tằng Thủy Tiên lộ nụ cười âm trầm.
Thế mà, nụ cười trên mặt của nàng ta không duy trì quá lâu, lập tức chuyển thành kinh sợ.
Một tiếng hí dài thê lương, ngựa bỗng nhiên cuồng lên, mạnh mẽ dưới nhấc chân trước lên, phu xe không kịp chuẩn bị, bị cỗ lực đạo này hất bay ra ngoài.
"Oành!" Đầu Tằng Thủy Tiên va vào trên ván cửa, đau đến nàng ta hét rầm lên.
"Người đâu! Mau, kéo ngựa lại!" Ngoài xe ngựa, thị vệ phủ thái tử loạn tung lên, dồn dập đánh ngựa quay đầu lại, xông thẳng về phía xe ngựa của Tằng Thủy Tiên.
Thế mà, trong nháy mắt ngựa vừa nổi điên, hai bóng người màu đen lao xuống, trực tiếp bắt Tằng Thủy Tiên bên trong xe ngựa đi, tình cảnh hỗn loạn vô cùng, mọi người muốn đuổi theo, đã không đuổi kịp.
"Thủy Tiên!" Tằng Thủy Lan đã xuống xe ngựa, được bọn thị vệ che chở ở giữa, kinh ngạc thốt lên một tiếng, Tằng Thủy Tiên đã biến mất sau bóng cây, mười mấy tuấn mã đồng thời đuổi theo, Lạc Nguyệt Kỳ bị doạ từ trên xe ngựa bò xuống dưới, cầm thật chặt tay thị nữ bên cạnh.
Tất cả, phát sinh nhanh như thế, khiến người ta không kịp chuẩn bị.
Gương mặt Tằng Thủy Lan vặn vẹo, lạnh lùng nói: "Tìm cho ta, nhất định phải cứu người trở lại!"
Đúng lúc này, hai tiếng vó ngựa từ xa đến gần, từ từ, có thể thấy rõ hai người này mặc trang phục thị vệ phủ thái tử, Tằng Thủy Lan lập tức gọi người đi hỏi tình huống.
Đợi hai người tới gần, Tằng Thủy Lan chợt phát hiện hai người này là hai tên thị vệ phụ trách bảo vệ Tằng Thủy Tiên, tình cảnh vừa rồi hỗn loạn, nàng ta không thấy bóng dáng hai người này, lúc này giận dữ: "Các ngươi chết ở thế! Không biết bảo vệ chủ tử sao?"
Hai tên thị vệ thấy không hay, tung người xuống ngựa nhận tội.
"Thái tử phi, Tăng tiểu thư bảo chúng ta đi bắt Lạc Vân Hi, chúng ta đã đi, nhưng không tìm được Lạc Vân Hi, liền vội vã chạy về, không biết phát sinh chuyện lớn như vậy!"
Tằng Thủy Lan cắn chặt môi: "Lạc Vân Hi... sao không thấy nàng?" Tâm tư lại nghĩ đến Tằng Thủy Tiên, lo lắng an nguy của nàng ta, trong chốc lát lại nghĩ đến Lạc Vân Hi, kinh ngạc về hướng đi của nàng.
Mà lúc này Tằng Thủy Tiên, bị hai người mặc áo đen thay phiên ôm, lao nhanh đến ngoài thành, đến một hang núi sau Nam Sơn, mới đặt người xuống, đốt lửa vào cây đuốc, hai người đánh giá Tằng Thủy Tiên. Tằng Thủy Tiên ngất đi chậm rãi tỉnh lại trong trong tầm mắt nóng rực như vậy, vừa mở mắt, đã nhìn thấy hai nam nhân mang theo khăn trùm đầu màu đen, hai ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm chính mình. Tằng Thủy Tiên bị doạ mở miệng hô to, nhưng chỉ có thể phát ra giọng nói mơ hồ không rõ.
Ánh nến mờ tối phiêu diêu trong động, Tằng Thủy Tiên cúi đầu xuống, phát hiện cả người mình trần trụi, tay chân bị trói, trong miệng còn đút một miếng vải, chặn cổ họng đến khó chịu.
Kịch liệt hoảng sợ dâng lên, gắt gao quấn lấy nàng ta, Tằng Thủy Tiên liều mạng vặn vẹo thân hình, muốn tránh thoát bàn tay hai người này.
Kẻ mặc đồ đen bên trái hắc y chăm chú nhìn thân thể tuyết trắng giãy dụa trước mặt, nước miếng dọc theo khăn trùm đầu chảy ra mà còn không biết, một tay nắm chặt nơi đẫy đà của nàng ta, run giọng nói: "Tiểu mỹ nhân, đừng ngọ ngoạy, ngươi càng giãy dụa, lão tử càng muốn cùng ngươi làm chuyện tốt... "
Nhìn thấy động tác không quy củ chút nào và lời nói khó nghe của hắn, Tằng Thủy Tiên xấu hổ đến lệ chảy ròng, liều mạng lắc đầu.
Đừng chạm ta! Đừng chạm ta! Ta và các ngươi không cừu không oán, các ngươi muốn bạc thì nói, ta có! Ta có bạc! Ta có bạc!
Nàng ta cố sức nói, trong sơn động vang lên những tiếng rên rỉ mơ hồ không rõ.
Kẻ mặc đồ đen bên phải hơi lý trí hơn một chút, lạnh lùng nói: "Lạc Vân Hi, cũng đừng trách chúng ta, chúng ta cũng là cầm tiền của người khác, thay người ta làm việc thôi!"
Tằng Thủy Tiên phản kháng mãnh liệt bất chợt dừng lại, cái gì, Lạc Vân Hi sao? Nàng ta trợn mắt to nhìn người mặc đồ đen nói chuyện, mặt sợ hãi dữ dội, liều mạng lắc đầu: "Không, ta không phải Lạc Vân Hi! Các ngươi nhận lầm người! Ta không phải Lạc Vân Hi, không phải Lạc Vân Hi!
Thế nhưng, tất cả kêu gào, chỉ thành nức nở.
Mà hai hắc y nhân vốn không nghe hiểu nàng ta đang nói cái gì, cười lạnh một tiếng, hai bên trái phải nhào về phía nàng ta..