Ba người trong phòng đồng thời nhìn về hướng tên lưu manh, chỉ thấy sắc mặt hắn trắng bệch, đi đứng run rẩy, một chất nhờn thuận theo chân chảy ra, tanh hôi càng đậm hơn.
Lúc này Lạc Vân Hi biến sắc, Quân Lan Phong đã quát lên: "Dẫn đi!"
Hai ám vệ áo đen vô thanh vô tức hiện ra, mỗi người bắt một cánh tay tên lưu manh, nhanh chóng rời đi.
Xuân Liễu vừa bực vừa hận, đau lòng giậm chân: "Người này quá đáng lắm rồi! Vậy mà ở trong phòng tiểu thư... tiểu thư, Vương gia, trước hết hai người ra ngoài đi, ở đây để ta thu thập, tiểu thư cũng không ở chỗ này, nô tỳ mang thảm đi giặt luôn."
Lạc Vân Hi bước nhanh ra khỏi phòng, tại cổ đại này, đã rất lâu nàng chưa từng làm việc gì, tính ỷ lại đối với Xuân Liễu càng ngày càng mạnh.
Quân Lan Phong móc khăn mùi soa bằng tơ màu xanh, che miệng lại, cau mày nói: "Đổi cái gì mà đổi, ném đi, ta lấy cái mới tới."
Nói xong, hắn bước nhanh đi ra.
Khóe miệng Xuân Liễu kéo nhẹ, nghĩ thầm, nam nhân này thân phận cao quý như vậy, chưa bị khổ, không biết sinh hoạt cũng rất khó nha! Nàng ấy yên lặng cuốn thảm lên, khi ra cửa, Quân Lan Phong và Lạc Vân Hi đang đứng dưới tán cây nói chuyện.
"Người này để ta đến xử lý là tốt rồi, không có việc lớn gì đâu." Nghĩ đến việc Lạc Phi Dĩnh muốn hủy trong sạch của Lạc Vân Hi, ánh mắt Quân Lan Phong đã không khống chế được mà nổi giận.
Lạc Vân Hi không phản bác, việc giao cho hắn, nàng yên tâm.
Tốc độ Quân Lan Phong làm việc rất nhanh, một mặt lệnh ám vệ đưa thảm mới tới cùng một bộ chăn đệm thêu hoa đỏ thẫm mới tinh, một mặt hoàn toàn giấu kín chuyện này.
Theo Lạc Phi Dĩnh tới, trong đó có Cốc Thừa tướng phu nhân. Không từ mà biệt, chỉ riêng nàng ấy vội vã ngồi xe ngựa vè phủ, trong lòng một mực suy nghĩ sự việc thấy tại Lạc phủ, tràn đầy khiếp sợ.
Lạc Vân Hi lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người, rất khác trước đây.
Nàng ấy cũng thấy Lạc Vân Hi làm thế nào để đối thoại trật tự rõ ràng cùng thái hậu, hoàng đế, làm thế nào nói năng hùng hồn chấn áp cùng Lương quý phi, thế nào trấn định ung dung đánh bại Lạc Phi Dĩnh, lại làm thế nào bất động thanh sắc bẫy người khác, tất cả việc này, căn bản chẳng phải một phế vật có thể làm được.
Mà nàng ấy không ngờ, Lạc Vân Hi lại còn biết trộm gặp tình lang!
Nàng vẫn chưa gả, thậm chí tuổi còn chưa tới 15!
Cảm thán, nàng ấy xuống xe ngựa, vào phủ Thừa tướng, hỏi Cốc Thừa tướng ở đâu một tiếng, liền về hướng chủ viện của mình.
Lúc sắp đến chủ viện, bất chợt một bóng người thoảng qua trước mắt, năm, sáu ám vệ vung kiếm hỏi: "Người nào?"
Một tên toàn thân mặc áo đen, là một nam nhân tuổi trẻ tướng mạo bình thường không có biểu tình gì đứng cách đó không xa, trong tay nâng cao một miếng lệnh bài, dù cho cách xa, những người này cũng nhận ra đấy là lệnh bài của Trung Sơn Vương.
Lệnh bài của tứ đại thế gia đều có đặc điểm riêng, Quân gia là đầu sói hoang đầy máu me, tổ tiên nhà hắn từng thành lập quân đội Huyết lang, lệnh bài liền trở thành dấu hiệu của Quân gia, ám vệ cũng nhận danh xưng là "Huyết Lang". Đỗ gia là mây bay, Nhan gia là ngọc trăng lưỡi liềm, Tần gia là đầu chim ưng.
Ám vệ giơ lên lệnh bài Huyết Lang, mấy người bên cạnh Cốc phu nhân lập tức không dám lộn xộn, nhưng vẫn hết sức cảnh giác, cũng không bỏ vũ khí xuống, vây ở xung quanh Cốc phu nhân.
Ám vệ cũng không ngại, lạnh giọng nói: "Cốc phu nhân, Vương gia lệnh cho ta tới, chỉ là để chuyển tới ngươi một câu, sự việc hôm nay thấy ở Lạc phủ hãy quên hết tất cả đi, chỉ cần có người lắm mồm, liền có thể tra được! Mà người đối nghịch với Vương gia nhà ta, thông thường đều là không có kết quả tốt!"
Hắn nói xong, lắc người, biến mất không còn tăm hơi.
Mặt Cốc phu nhân đầy kinh ngạc, hắn nói, hẳn là chuyện của Lạc Vân Hi.
"Phu nhân, người này thật vô lễ!" Cùng là ám vệ, một người không chịu nổi người vừa rồi kiêu ngạo như vậy, không nhịn được oán giận.
Ánh mắt Cốc phu nhân khẽ nhúc nhích, nói: "Thôi, các ngươi lui ra đi."
Vốn có suy nghĩ nói việc này cho cốc Thừa tướng, nhưng nàng ấy không ngờ, Trung Sơn Vương lại nhúng tay vào việc này, mà nàng ấy không cẩn thận thành người biết chuyện! Cẩn thận nghĩ một lát, nàng ấy chỉ cần giả câm vờ điếc, làm như không phát sinh chuyện gì là được.
Vài phu nhân tiểu thư khác sau khi trở về cũng gặp phải việc tương tự, cho nên, việc này rất nhanh đã bị che dấu.
Vào đêm đó Lạc Vân Hi chuyển tới nhà kề đối diện. Nàng cũng không phải không muốn giải thích chuyện này, nhưng chuyện này, không giải thích được, ngược lại càng nói càng như che dấu.
Ngày tiếp theo, Lạc Vân Hi ngủ thẳng đến lúc gần trưa mới dậy, rửa mặt xong, liền ăn luôn cả bữa trưa với bữa sáng, ăn được một chút, lại vì ngủ lâu, nên để Xuân Liễu cùng đi tản bộ trong phủ.
Đến gần Tuyết các, Lạc Vân Hi cũng không đi đường vòng, nàng ngược lại muốn biết Lạc Phi Dĩnh đang làm gì. Đâu dự liệu được mới vừa đi tới gần, trong Tuyết phủ các đã truyền đến một tiếng thét kinh hãi: "Không thấy đại tiểu thư!"
Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, ánh mắt Lạc Vân Hi trầm xuống, lập tức nắm chặt Xuân Liễu, vung Tuyết Cẩm lên, quấn vào đỉnh cây đại thụ, bắt đầu trốn lên ngọn cây.
Không phải nàng sợ phiền phức, mà là một loại hành vi bảo vệ mình theo bản năng.
Sự việc ngày hôm qua, trong Tuyết các hẳn đều đã biết hết, vào lúc này Lạc Phi Dĩnh không thấy đâu, nàng lại vừa vặn xuất hiện tại Tuyết các, nếu có người cứng nhắc rập khuôn, liên hệ hai việc với nhau, mình tránh cũng không tránh được liên can.
Vừa hành động xong, nhiều nha hoàn bà tử trong Tuyết các đã lao ra.
"Đại tiểu thư đi đâu rồi? Sao các ngươi không có ai ở bên người nàng ấy?" Trong giọng Tử Quyên chứa đầy hoảng sợ
Nàng ta bình thường gần như là không rời khỏi người Lạc Phi Dĩnh, thỉnh thoảng sẽ phái tiểu nha đầu đi hầu hạ, nhưng hôm nay, Lạc Phi Dĩnh ngủ trưa trong phòng, Chờ nàng ta đi vào đánh thức, đã thấy cái chăn xốc xếch trên mặt đất, trên giường đã không người.
Hạ nhân Tuyết phủ các, cũng không hề ít, cũng không ai biết đại tiểu thư đi đâu, cho nên, lúc này mọi người mới hoài nghi.
Một đám người tìm hơn nửa giờ, ngay cả góc áo của Lạc Phi Dĩnh cũng không thấy, lúc này bọn hắn mới nhanh chóng đi bẩm báo Lạc Kính Văn, vừa bắt đầu không thì dám đi nói, chỉ sợ bị trách phạt, lại hi vọng, đại tiểu thư có việc gấp, lặng lẽ rời khỏi phòng. Vào lúc này thấy không tìm được Lạc Phi Dĩnh, liền sợ hãi, không có phương pháp khác.
Trung Sơn vương phủ.
Chủ viện xa hoa đẹp lạ thường, nhà liên miên, gần đó không nhìn thấy một bóng người, có thể là trong vương phủ, vẫn chưa có người nào dám không có mắt mà xông tới nơi này.
Bốn phía, toàn là ám vệ tinh nhuệ, ánh mắt sắc bén như sói trong bóng tối, chỉ cần có người ngoài vừa lại gần, sẽ trở thành đối tượng bị nhìn chằm chằm.
Lạc Phi Dĩnh chỉ cảm thấy sau gáy như bị kim châm, ý thức vừa vừa trở về, nàng ta đã đưa tay xoa xoa cái gáy, nỗ lực mở to mắt nhìn, trước mắt hoàn toàn mông lung, nàng ta yếu ớt lẩm bẩm: "Tử Quyên... "
Trả lời nàng ta, chỉ có một tiếng nam tử cười lạnh.
Lạc Phi Dĩnh giật mình, thanh tỉnh rất nhiều, lắc lắc đầu, cố gắng ngồi dậy, chờ nhìn thấy mình đang ở trong hoàn cảnh xa lạ, hơi thở lập tức khắc căng thẳng.
Trợn to mắt, nhìn xung quanh, không có đèn đuốc, bốn phía trừ bỏ vách tường, đã là rất nhiều đồ linh tinh, dường như là bỏ hoang, như một gian phòng kho.
Đại não "vù" một tiếng, nàng ta đứng lên, bi doạ muốn khóc, kêu lên: "Có người sao? Có người sao?" Giọng nói khàn khàn chứa sự lo sợ.
Một bóng người cao lớn từ sau một loạt giá sắt vòng ra, tiếng bước chân trong phòng dưới đất yên tĩnh vô cùng chói tai, hắn kéo bước chân nặng nề, dừng lại sau lưng Lạc Phi Dĩnh mười bước chân. Lạc Phi Dĩnh gấp gáp quay đầu lại, ôm chặt hai vai để tự bảo vệ, đập vào mí mắt là gương mặt Quân Lan Phong mờ nhạt hiện ra trong căn phòng không có đèn đuốc, ngũ quan mờ nhạt, nhưng đủ thấy rõ ràng đường cong khuôn mặt.
Lòng nàng ta không khỏi buông lỏng, nhưng lòng bàn tay vẫn còn có chút mồ hôi, nắm tay thật chặt, hỏi: "Trung Sơn Vương, sao ta lại ở chỗ này?"
Quân Lan Phong chắp tay, trầm giọng nói: "Lạc đại tiểu thư, bổn vương mời ngươi tới, chỉ muốn hỏi ngươi một việc."
Lạc Phi Dĩnh nghe hắn nói vậy, lòng cũng nhẹ nhàng hơn một chút, thoáng buông quả đấm ra, khóe miệng nhếch lên một nụ cười miễn cưỡng: "Vương gia có yêu cầu gì, cứ việc nói là được."
Thân phận của nàng ta, cũng không phải như thiên kim tiểu thư bình thường, chính là chính phi của Lục hoàng tử, Trung Sơn Vương sẽ không làm gì nàng ta, điểm này, Lạc Phi Dĩnh nắm chắc.
"Lạc Vân Hi đắc tội với ngươi sao? Vì sao ngươi muốn đối nghịch với nàng ở khắp nơi vậy?" Quân Lan Phong lạnh nhạt mở miệng, hỏi ra vấn đề khiến Lạc Phi Dĩnh kinh sợ.
Nàng ta nhất thời chưa kịp phản ứng, không nói lời nào.
Quân Lan Phong cũng không mở miệng.
Sau khi im lặng một lúc, Lạc Phi Dĩnh nói: "Ta và tam muội không phải cùng một mẫu thân sinh ra, nàng là thứ nữ, hai ta từ nhỏ đã không thân cận, có lẽ người cho rằng ta ngược đãi thứ muội, nhưng thật sự, ta với nàng cũng không gặp mặt nhiều, loại hiểu lầm này ta cũng không muốn nói nhiều."
Quân Lan Phong cười dài một tiếng, nhưng tiếng cười có chút lạnh lùng nghiêm nghị: "Đại tiểu thư nói thật là hay, tiếc thay, bổn vương hận nhất là nữ nhân nói dối! Ta nghĩ, đại tiểu thư chắc chưa từng chịu khổ phải không?"
Hắn xoay người, nhẹ nhàng kêu lên: "Cửu Sát, vào đây."
Cửu Sát theo tiếng mà đến, thấy chủ tử nháy mắt ra hiệu với mình, lập tức hiểu ý, lấy chủy thủ trong tay ra, đi tới trước mặt Lạc Phi Dĩnh, mũi cây chủy thủ nhắm ngay vào gò má của nàng ta, mặt hắn lãnh lẽo vô cùng: "Đại tiểu thư, chuyện phu xe là sao? Chuyện hôm qua là thế nào? Một ngàn lượng bạc, không phải ngươi không nhớ rõ chứ? Hay là, ngươi cho rằng chủ tử chúng ta là đứa ngốc mặc cho ngươi chơi đùa?"
Lạc Phi Dĩnh nhìn hắn mặt lãnh khốc như vậy, ánh đao trước mắt chuyển loạn, không khỏi lạnh thấu tim.
Đúng vậy, nàng ta đối mặt với Trung Sơn Vương vào sanh ra tử ở trên chiến trường! Ở dưới tay hắn, không biết có bao nhiêu người đã chết rồi nữa? Nàng ta đang sợ mất mật mà nghĩ, thì Cửu Sát hừ một tiếng: "Nếu như không muốn Thiên Dạ đệ nhất mỹ nhân biến thành Thiên Dạ đệ nhất xấu nữ mà nói, thì hãy thành thật mà nói đi."
Hô hấp của Lạc Phi Dĩnh dồn dập, dừng lại một lát, Quân Lan Phong lạnh lùng nói: "Ra tay đi!"
"Từ từ đã!" Tim Lạc Phi Dĩnh lập tức nhảy lên đến cổ họng, lớn tiếng kêu lên, tuy tay chân của nàng ta không có bị trói, nhưng nàng ta biết, tưởng chốn thoát dưới mí mắt hai người này, là chuyện tuyệt đối không có khả năng.
Lạc Phi Dĩnh thấy dao chưa tiếp tục tới gần, thở phào một hơi, thấp giọng nói: "Việc này đúng là ta làm, ta hận chuyện tết Nguyên Tiêu nàng làm cho ta nhục nhã, mới làm như vậy."
Quân Lan Phong nhếch môi, trong mắt xẹt qua sát ý: "Lạc Vân Hi là ngươi người không được đụng tới."
" Tại sao?" Lạc Phi Dĩnh không thể tin được mà hỏi, lời nói như vậy, mà lại từ miệng Trung Sơn Vương phun ra, lẽ nào chỉ vì hắn từng được thái hậu giao cho quản giáo Lạc Vân Hi mấy ngày sao?
Nhưng cho dù như vậy, với tính cách lạnh nhạt của Trung Sơn Vương cũng sẽ không thể quan tâm tới những chuyện này!
Quân Lan Phong không đáp, chỉ nói: "Nếu như lần sau, ngươi lại có hành vi như vậy, bổn vương cũng sẽ không giết ngươi, chỉ có điều, Thiên Dạ sẽ không còn đệ nhất mỹ nhân, trong giới thượng lưu của Dạ Đô sẽ không còn đại tiểu thư của Lạc gia! Lục hoàng tử phi sao, càng sẽ không phải họ Lạc!"
Lạc Phi Dĩnh nghe được vừa kinh ngạc vừa lo sợ, Trung Sơn Vương ít giao du với bên ngoài, tùy tiện nói một câu trước mặt hoàng đế, là có thể hủy một gia tộc, lời hắn nói ra, sao nàng ta lại có thể không coi là thật được đây?
Nuốt mấy ngụm nước bọt xuống cổ họng, nàng ta khó khăn mở miệng: "Tất cả đều nghe vương gia."
Quân Lan Phong hất cằm lên, liếc nàng ta một cái: "Chỉ mong ngươi nói được thì làm được, bổn vương cũng không muốn sau này lại gặp phải ngươi ở thanh lâu."
Câu nói này, càng làm Lạc Phi Dĩnh tức đến sắp phun máu, nhưng nàng ta vẫn phải chịu đựng.
"Cửu Sát, tiễn nàng về đi."
"Vương gia, ta có thể hỏi một chút hay không, ngươi và Tam muội ta có quan hệ như thế nào vậy?"
"Ngươi cảm thấy hứng thú sao?" Ánh mắt Quân Lan Phong lạnh lẽo: "Quản tốt chính ngươi là được!"
Lạc Phi Dĩnh cắn môi, trong lòng vô cùng không cam lòng.
Nàng cùng vị Trung Sơn Vương này không quen, chỉ từng từ xa thấy được mấy lần trên yến hội, cực kỳ ít đụng phải nhau. Trong mắt nàng ta, Trung Sơn Vương là nhân vật cao cao tại thượng như thần, tính cách có chút lạnh, nghe nói bên người ngay cả người hầu nữ cũng không có, nam nhân như vậy, đơn giản mà nói, tâm tư sẽ không đặt ở trên người nữ nhân, cho nên, nàng ta cũng không háo sắc như những cô gái khác.
Nhưng Quân Lan Phong đối với dáng người và tướng mạo nàng ta vẫn lấy làm kiêu ngạo, chẳng thèm nhìn một lần, trong lòng dâng lên cảm xúc cực không cam tâm.
Nguyên nhân khiến loại tâm tình này càng ngày càng mạnh, còn có một cái khác, chính là thù hận đối với Đỗ Tình Yên.
Hận sao? Đúng vậy, nàng ta sao lại không hận Đỗ Tình Yên chứ? Trước kia đoạt đi hào quang của nàng ta tàn nhẫn như vậy, hiện nay, tuy bệnh không thành hình người, nhưng xuất thân cao quý lại nhất định ngự trị ở đỉnh đầu của nàng ta!
Đỗ Tình Yên cùng vị hôn phu của nàng ta, nam nhân thần bí nhất Thiên Dạ này, hai người bọn hắn dựa vào cái gì? Có thể ở trên như vậy cao?
Lúc Từ Quân Lan Phong đi qua bên người, nàng ta lặng lẽ cong chân lưng lên, đạp lên váy dài của mình, kinh ngạc thốt lên một tiếng, thân mình lập tức lao về phía trước.
"Bộp!" Nàng chật vật ngã trên nền gạch đá, xương đùi và mắt cá chân truyền đến đau nhức, như là sắp nứt ra.
Quân Lan Phong đã tránh ra một bên châm chọc cong môi: "Đại tiểu thư, đi đường cần phải dùng ánh mắt nhìn một chút, không cẩn thận ngã tàn tật, Lục hoàng tử sẽ không muốn ngươi đâu."
Trong lòng Lạc Phi Dĩnh đau khổ, cắn răng, xoa nắn ngã chỗ đau, hốc mắt đong đầy lệ, đáng thương vô cùng, giọng nói nhu nhược mềm yếu: "Vương gia, ta không đứng dậy nổi."
Giọng nói mang theo nước mắt như có như không dấu vết mê hoặc.
Mày Quân Lan Phong nâng lên, mắt trong phút chốc chìm xuống, sắc mặt bất chợt thay đổi, biểu tình không nhúc nhích chợt lóe lên lửa giận, trong nháy mắt đã bị thu liễm sạch sành sanh, liếc nhìn về hướng Cửu Sát, Cửu Sát cúi đầu, lùi tới bên ngoài.
Quân Lan Phong đi vài bước về hướng Lạc Phi Dĩnh, vươn tay phải ra, môi lạnh lẽo cong lên một nụ cười quỷ dị: "Muốn bổn vương đỡ ngươi sao?"
Lạc Phi Dĩnh thấy thái độ của hắn thay đổi nhanh như vậy, cũng vạn phần kinh ngạc, một tiếng cũng không nói, thấy tay người nam nhân ẩn trong ống tay áo, đã cách y phục nắm lấy cổ tay của hắn, gắng sức đứng lên, chân hơi dừng lại, như bị kim châm như tê dại.
Mắt Quân Lan Phong phượng bị bóng tối âm u che kín, hắn hạ thấp giọng, nói: "Đại tiểu thư, muốn bổn vương ôm ngươi đi ra ngoài sao?"
Mặt Lạc Phi Dĩnh "xoạt" một cái liền đỏ lên, giọng nói càng thêm mê người: "Vương gia nói đùa."
"Phải không? Nhưng bổn vương thấy ngươi rất muốn để bổn vương ôm ra ngoài." Quân Lan Phong cười như không cười.
"Vương gia... " Lạc Phi Dĩnh hờn dỗi một tiếng, hạ thấp mi mắt, hơi hơi khiêu khích, nàng ta chỉ biết, bất luận người nào không khống chế mà bị mê hoặc bởi sắc đẹp của mình, thấy từ trước đến giờ Trung Sơn Vương nghiêm túc cũng sẽ nói lời như vậy, nơi đây lại không có người ngoài, đã đánh bạo hỏi: "Vậy Vương gia đồng ý sao?"
"Bổn vương đồng ý..."
"Vương gia!" Lòng Lạc Phi Dĩnh đều đã say, nàng ta không ngờ, cái ý nghĩ nam nhân này ở chiến trường giết người, lạnh lùng đến mức làm nguời giận sôi mà có ý tứ đối với nàng ta, cảm giác thành công không nói ra được lập tức tập kích tới, mũi chân nàng ta mềm nhũn, liền té về hướng Quân Lan Phong muốn ôm ấp.
Thế mà, còn chưa chạm đến góc áo của hắn, liền bị một cơn gió mạnh đẩy ra, chưa phản ứng kịp, sau lưng đã đụng vào trên tường, mắt bốc mũi hoa lên, thân thể vô lực ngã xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Giọng Quân Lan Phong bỗng nhiên trở nên lạnh lùng nghiêm nghị ghét bỏ: "Trừ phi mắt bị mù!"
Lạc Phi Dĩnh xoa khóe môi, thân mình và lòng đều lạnh lẽo, nhìn về hướng nam nhân.
Trong mắt Quân Lan Phong đều là căm ghét: "Trừ phi mắt bổn Vương bị mù mới đồng ý! Nữ nhân nông cạn vô sỉ như ngươi, chết cho sạch sẽ đi!"
Hắn cũng không nhịn được, dùng khăn nhỏ che miệng, vội vã rời đi, dường như đang nôn.
Tay chân Lạc Phi Dĩnh cứng ngắc, mồm há to, nước mắt lại một lần nữa vọt lên, xảy ra chuyện gì vậy? Mình thế nhưng bị ghét bỏ đến nước này!
Nghĩ đến vừa rồi nam nhân cố ý nói ra làm nàng ta hiểu lầm lời nói đó, Lạc Phi Dĩnh vừa thẹn vừa cáu, càng vì nam nhân này vậy mà ngay tại cử chỉ của mình như vậy cũng không có bất kỳ thay đổi nào mà cảm thấy tức giận khó chịu!
Cửu Sát đứng ngoài phòng, thấy sắc mặt chủ tử tái nhợt đi ra, nhanh chóng tiến lên, thở dài: "Gia... "
Trong con ngươi Quân Lan Phong xẹt qua hận ý, lẩm bẩm nói: "Nữ nhân đều quyến rũ như vậy nam nhân sao? Bổn vương đã có được kiến thức, thật là đê tiện! Sao nàng lại có thế đê tiện đến như vậy được?"
Nói rồi, tiếng hàm răng hắn cắn vào nhau lộp cộp vang lên, quả đấm càng liều mạng nắm chặt, lưng tay cũng lộ gân xanh!
Cửu Sát thấy thế, trong lòng cũng buồn bực theo, thấp giọng khuyên nhủ: "Vương gia, thuộc hạ có cần mang Lạc đại tiểu thư đi, Lạc phủ chắc chắn đang tìm nàng ta xung quanh."
Hắn hiển nhiên là biết, "nàng" trong miệng Vương gia, cũng chẳng phải Lạc Phi Dĩnh, cho nên hắn không tiện phát biểu ý kiến.
Cửu Sát trở lại, nhìn thấy Lạc Phi Dĩnh đã tức lại có chỗ đánh, một chưởng đánh ngất nàng ta, trở lại như cũ, đưa nàng ta về Lạc phủ. Khi bọn hắn đi rồi, Quân Lan Phong thấy ánh mặt trời rất tốt, một mình đi bộ đến chỗ suối nước nóng thiên nhiên kèm theo chỗ tắm rửa trong chủ viện, tẩy sạch khí tức làm hắn nôn mửa, mới quấn lấy áo choàng về viện, dù là như vậy, nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi, trong lòng vẫn cứ có chút không thoải mái.
Trong chủ viện, truyền đến tiếng trò chuyện nhẹ nhàng, hắn sững sờ, nghe được Cửu Sát nói: "Bên ngoài lạnh, bên trong ngồi thoải mái hơn nhiều!"
Tiếp theo chính là một tiếng nói thanh thúy vô cùng quen thuộc: "Ta đi dạo một vòng đã."
"Hi nhi!" Quân Lan Phong vui mừng chạy nhanh tới, xuyên qua hành lang đã trông thấy Lạc Vân Hi khoác khăn lông hồ tuyết đứng ở dưới mái hiên.
Nàng mặc áo mỏng màu vàng nhạt, mặc váy dà màu lam, chải hai bím tóc nhỏ kéo ở đầu vai, khóe môi nhếch lên nụ cười ôn hòa, như một vệt nước suối trong suốt, trực tiếp chảy vào lòng Quân Lan Phong, chuyện không vui vừa rồi trong nháy mắt đã bị ném đến chín tầng mây rồi.
"Hi nhi." Hắn đi thẳng đến trước mặt nàng, mặt vô cùng cao hứng: "Làm sao ngươi lại đến?"
Vẫn là lần đầu nàng chủ động tới phủ của mình.
Cửu Sát thức thời rời khỏi, trong viện chỉ còn hai người, Lạc Vân Hi cười nói: "Ta chỉ muốn hỏi một chút, ngươi bắt Lạc Phi Dĩnh làm gì vậy?"
"Ngươi biết là ta sao?" Tuy Quân Lan Phong kinh ngạc, nhưng không cảm thấy ngoài ý muốn.
"Cửu Sát đưa nàng ta trở về, ta nhìn thấy." Nếu như không phải cái này, nàng cũng không thể thể biết được.
"Không có gì, chỉ là cảnh cáo nàng cáo nàng ta một chút thôi." Quân Lan Phong trả lời ngắn gọn.
Lạc Vân Hi thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy Lạc Phi Dĩnh đang ngất được Cửu Sát mang về, nàng có chút đứng ngồi không yên, nên mới tới hỏi một câu.
Nếu như Quân Lan Phong ra tay vì nàng, nàng cũng phải để trong lòng một chút.
"Vào nhà đi." Quân Lan Phong mở cửa phòng, kéo nàng vào.
"Không, ta phải đi rồi." Lạc Vân Hi cự tuyệt, quay đầu bước về hướng ngoài cửa phủ.
Quân Lan Phong ngẩn người một lát, khuôn mặt thể hiện rõ vẻ không muốn, lời nói ra cũng hết sức giận hờn: "Ngươi đến chính là để hỏi ta về chuyện của Lạc Phi Dĩnh thôi sao? Ngoài nàng ta ra, sao không nói chút chuyện khác với ta sao?"
"Ta tới, chính là để hỏi chuyện này." Lạc Vân Hi nghĩ thầm, nàng không thể không nói, mà là sợ nói đến mức quá hợp ý. Thái độ, liền có chút gượng gạo.
"Ngươi vô tình như vậy sao?" Quân Lan Phong thấp giọng, gấp rút hỏi.
Lạc Vân Hi cúi xuống, vô tình sao? Chuyện này là chỉ cái " Tình" gì? Liền nhàn nhạt nói: "Vương gia chiếu cố ta như vậy, ta cực kỳ cảm kích, nợ ân tình của vương gia, chỉ cần Vương gia có lệnh, ta nhất định sẽ kêu là tới, hy vọng có thể dốc chút sức mọn cho ngài."
Sau khi Quân Lan Phong ngạc nhiên, tức giận từng chút từ trong mắt dựng lên: "Được, Lạc Vân Hi, ngươi cứ nghĩ như vậy sao? Cảm kích sao? Nhớ ơn sao?"
Lạc Vân Hi mím môi nói: "Kỳ thực, ta coi ngươi là bằng hữu, thế nhưng, giữa bằng hữu..."
"Ta không cần người bạn như ngươi!" Quân Lan Phong che tim, nơi nào đó chậm rãi đau.
Vừa rồi vì Lạc Phi Dĩnh làm nhớ tới chút chuyện cũ năm xưa, tâm tư vốn ngổn ngang, bị lời Lạc Vân Hi nói kích thích, đau đớn đều dâng lên, hắn nóng vội tức giận không ngừng đi qua đi lại trước mặt nàng.
"Ta..." Lạc Vân Hi thấy hắn tức giận, há miệng lè lưỡi.