Đoan Mộc Triết quay đầu lại, kinh ngạc phát hiện Lạc Vân Hi mặc quần áo trong đứng ở phía sau cách đó không xa, đang quắc mắt trừng trừng nhìn về hướng hắn.
"Ta... " Đoan Mộc Triết bỗng nhiên có chút xấu hổ, không biết nên giải thích như thế nào, cố gắng tự trấn định một lát, mở miệng nói: "Hi nhi, chỉ là ta muốn đến thăm ngươi một chút thôi."
Mặt Lạc Vân Hi không hề có cảm xúc gì, dường như không nghe thấy câu nói này của hắn, lạnh lùng đi tới cửa, thò tay nhổ then cửa, chỉ ra bên ngoài chỉ có ánh trăng lạnh lẽo nói: "Ra ngoài."
Lời nói ngắn gọn, giọng điệu lưu loát.
Đoan Mộc Triết cảm thấy thương cảm gấp bội, đi tới gần phía nàng vài bước, trầm giọng nói: "Hi nhi, ngươi hiểu rõ ta... "
"Ta không biết, chẳng biết gì cả, Lục hoàng tử, ta với ngươi không có chút quan hệ nào, nếu không muốn cùng ta có quan hệ, thì Hi nhi phải gọi ngươi một tiếng anh rể." Lạc Vân Hi cắt ngang lời hắn, hơi mất kiên nhẫn. "Ngươi đêm hôm khuya khoắt đến phòng ta, nếu như bị đại tỷ biết được, bị phụ thân biết được, hậu quả ngươi đã nghĩ chưa?"
Đoan Mộc Triết có chút tức giận, trái tim như bị kim đâm, giọng nói lạnh lẽo cứng rắn vài phần: "Ngươi cũng không niệm một chút tình cũ sao?"
"Ta mất ký ức." Lạc Vân Hi lập tức đưa ra bia đỡ đạn hợp lý nhất không phải bàn cãi.
"Mất trí nhớ chẳng qua chỉ là cái cớ thôi!"
"Cho dù ta không mất trí nhớ, chuyện ta có thể thoải mái niệm tình cũ đối với ngươi, dó là cùng lắm, cá chết lưới rách mà thôi." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Vân Hi lạnh băng.
Đoan Mộc Triết bị giọng nói tàn nhẫn như vậy của nàng nói tới lảo đảo một bước: "Hay, hay." Chỉ nói hai từ "hay", bóng người của hắn nhanh chóng vọt vào trong ánh trăng, biến mất ở Vân Các.
Lạc Vân Hi bỏ hờn dỗi trong lòng, đóng cửa lại, lên giường ngủ.
Nàng từ trước đến giờ không thích dây dưa dài dòng, nhất là chuyện tình cảm, vốn miễn cưỡng cũng không được.
Nếu như nói, vừa bắt đầu đối Đoan Mộc Triết còn có chút cảm giác tốt, thời gian càng tăng, phương hướng bọn hắn đi lại hoàn toàn khác nhau, càng cách càng xa mà thôi.
Buổi trưa ngày thứ hai, sau khi Lạc Vân Hi đứng lên, Khinh Hồng theo thường lệ đưa đồ ăn sáng tới, Lạc Vân Hi để mặc nàng ấy chính mình để Xuân Liễu nổi lửa tại nhà bếp nhỏ của Vân Các, muốn cùng một người đoạn tuyệt quan hệ, đó là nửa điểm liên hệ cũng không muốn có.
Vân Các chẳng thiếu tiền, trong thời gian ngắn, Xuân Liễu chuẩn bị đồ ăn sáng cũng rất là phong phú, cháo bát bảo phối hợp với mấy món ăn sáng, có rau có thịt, giàu dinh dưỡng.
Dùng bữa xong, Xuân Liễu tới, có chút ngượng ngùng mở miệng: "Tiểu thư, bạc trong tay ngài không nhiều lắm."
Lạc Vân Hi biết số bạc kia thời gian gần đây vì chuẩn bị một số việc mà dùng gần hết rồi, nhưng nàng không vội, cười cười nói: "Còn có thể dùng bao lâu?"
"Một tháng thôi." Xuân Liễu ước lượng.
Lạc Vân Hi gật đầu, còn có miếng thịt béo bở Thần lâu ở đây, nàng còn sợ chặt hết bạc tiêu sao? Đến thời điểm đó, vừa vặn ít bạc mình muốn cũng đến cửa.
Dùng hết đồ ăn sáng, Cửu Sát bên cạnh Quân Lan Phong đến.
Hắn tiến vào lặng yên không một tiếng động, trừ bỏ vài nha đầu trong Vân Các lấy làm kinh ngạc, bên ngoài cũng không có động tĩnh gì.
"Lạc tiểu thư, chủ tử chúng ta chờ ngươi ở cửa sau." Cửu Sát cực kỳ cung kính mà mở miệng.
Lạc Vân Hi nhớ tới hôm qua lúc trời tối Quân Lan Phong dẫn theo Tằng Thủy tiên về phủ, nói chuyện sáng hôm nay mời nàng đi làm khách, khẽ mỉm cười, nàng cũng không có việc để làm, liền đứng lên nói: "Vậy đi thôi."
Ngoài cửa sau ngừng một chiếc xe nhỏ bình thường màu xanh, chẳng ai biết, Trung Sơn Vương lại ngồi trong cỗ xe ngựa bình thường này.
Huyết Ưng đứng dưới cửa xe ngựa, nhăn chặt mày lại, lên tiếng với người bên trong xe: "Gia, ngài thật sự không đi sao? Ngài chẳng phải nói cùng quốc công đại nhân, làm tốt việc ở đây liền trở về mục An phủ sao? Trì hoãn thế này không tốt đâu!"
Quân Lan Phong nằm trên đệm mềm rộng lớn, tư thái bá khí, mắt nhắm chặt, không nói một lời.
Huyết Ưng cắn môi dưới, nói: "Gia, không phải thuộc hạ nói ngài, ngài vốn là trở lại kinh thành cũng không có việc lớn gì, bây giờ nhìn cũng nhìn rồi, ngài còn muốn vì Lạc Vân Hi kia trì hoãn mất một ngày, hai phủ Nhan Đỗ nếu biết ngài là vì cái gì mà về trễ, nhất định sẽ khó chịu trong lòng."
Lông mày Quân Lan Phong hơi nhíu, sắc mặt dần dần lạnh xuống, mở miệng giọng nói lạnh như băng: "Huyết Ưng, bổn vương có từng nói hay không, không cho phép ngươi lộ ra bất mãn trước mặt bổn vương? Ở đây đến mục An phủ, không cần một ngày một đêm là đủ rồi, hôm nay trở lại, ngày mai trở lại, đều sẽ không muộn, nếu như ngươi không thích ở trước mặt bổn vương, thì núi cao biển rộng, đi đâu tùy ngươi!
Huyết Ưng nhịn một lúc, oán hận nói: "Tài nghệ không bằng người, đương nhiên phải tuân thủ lời hứa ban đầu, cũng hi vọng gia ngài có thể nghĩ nhiều cho Đỗ tiểu thư! Thuộc hạ đi làm việc cho ngài trước!"
Hắn sợ mình không khống chế được mà tức giận, làm chủ tử giận dữ, đành phải nhắm mắt làm ngơ.
Một khắc sau, Lạc Vân Hi mặc một bộ vày màu lam nhạt bằng lụa mỏng đi ra từ cửa sau, áo khoác ngắn tay màu trắng như tuyết bằng tơ lụa, tóc đen được chải thành một cái bím tóc ở sau gáy, tóc mái buông thẳng xuống, làm nổi bật lên lớn khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng lòng bàn tay, một đôi mắt linh động nhìn về hướng bên này, nhịp tim Quân Lan Phong lập tức dừng mất nửa nhịp.
Trắng phối hợp với lam, nhan sắc dịu nhẹ giống như một cơn gió mát giữa mùa hè nóng bức này không thể nghi ngờ là một cảnh xinh đẹp thu hút ánh nhìn.
Lạc Vân Hi chầm chậm đi đến trước xe ngựa, Quân Lan Phong đã đưa tay đẩy màn xe ra, vươn tay, khóe mắt hơi nhếch miệng nở nụ cười: "Ta nghĩ ngươi sẽ không tới."
Quân Lan Phong một mặt nói, một mặt từ trên xuống dưới đỡ nàng lên xe, nhìn thấy nữ tử thầm thương trộm nhớ cười tươi trước mặt, hành hạ khi chờ đợi trong xe ngựa, lửa giận khi bị Huyết Ưng nói móc châm chọc, còn có một chút áy náy không thể nói ra trong khoảnh khắc này chợt tan thành mây khói.
Đây là đồ mới của Lạc Vân Hi, ngày hôm qua Tề Sính Đình mang cho nàng, nàng không nguyện muốn bẩn, đành cầm tay Quân Lan Phong, dáng người nhẹ nhàng bước lên, bước lên sàn xe xong liền khom lưng vào xe ngựa.
Quân Lan Phong nhìn dáng vẻ ngoan ngoan của nàng, hai mắt lóe sáng, tuy Lạc Vân Hi tuổi nhỏ, nhìn qua rất xinh đẹp, nhưng thái độ làm người bình thường của nàng, nói chuyện cử chỉ đều như một người trưởng thành, cho nên trong lòng hắn, đã không muốn đối đãi với nàng như trẻ con.
"Vốn dĩ không có việc gì, tới chỗ ở của ngươi ăn cơm miễn phí cũng tốt." Lạc Vân Hi kéo màn xe lại, ngăn trở ánh mặt trời sáng sớm, cười khanh khách nói.
Xe ngựa rời khỏi Lạc phủ, dần dần tới đông thành, Lạc Vân Hi cảm thấy có gì đó không đúng, xuyên qua khe hở màn xe nhìn ra ngoài, thấy lạ hỏi: "Vương phủ chẳng phải ở vùng đất trung tâm của kinh thành sao?"
Tay Quân Lan Phong chắp sau ót, nhàn nhã đáp: "Đi tới chỗ ta ở."
Lạc Vân Hi nhẹ liếc hắn một cái: "À, Quân Đại vương gia, hóa ra còn có biệt viện! Không biết Kim ốc tàng Kiều tàng sẽ là vị mỹ nhân nào đây?"
Nghe giọng nói nàng có vài phần tò mò, Quân Lan Phong bật cười: "Nơi ta ở chỉ có một mình."
Lúc này Lạc Vân Hi mới không hỏi nữa, nghe tiếng bánh xe ngựa lăn vòng tròn, chẳng mấy chốc, đã ra cửa Đông thành.
"Ngươi ở ngoài thành sao?" Lạc Vân Hi không hiểu nhíu mày.
Quân Lan Phong "ừ" một tiếng, không nói nhiều, xe ngựa chạy qua một đoạn đường lớn, liền chuyển hướng đi đường nhỏ, không lâu sau, đến một toà nông trang, bốn phía trồng Mãn Lục, cây rợp bóng một vùng. Lái xe là Cửu Sát, hắn nhảy xuống xe ngựa, cúi đầu về phía màn xe, nói: "Đến rồi."
Sau khi Lạc Vân Hi xuống tới có chút giật mình, dưới cây xanh có hai gia đinh bình thường đứng, nhìn xe ngựa cười chào đón: "Gia, ngài đã về rồi sao?"
Quân Lan Phong nhếch môi cười, nhìn về phía Lạc Vân Hi: "Mời." Lạc Vân Hi không khách khí tiến lên đi trước, xuyên qua rừng cây nhỏ, đi vào nông trang.
Trong trang có mấy viện, gian thứ nhất trong viện vô cùng râm mát, Lạc Vân Hi ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy có giàn nho thật cao, lá xanh phấp phới giữa không trung, lúc này chính là thời điểm cây nho trưởng thành, trên cây ngoài lá xnah còn có những trùm nho màu tím xen trong đó, trái nho mượt mà no đủ, vô cùng mê người.
"Ở đây lại có cây nho!" Lạc Vân Hi thán phục một tiếng, giữ chặt ống tay áo Quân Lan Phong. "Quân Lan Phong, ngươi sống nhờ nhà ai vậy?"
Đối với việc nàng gọi thẳng cả họ tên hắn, hai gia đinh dẫn họ tiến vào và gia đinh làm việc tại vườn nho đều kinh ngạc đứng hình, không hẹn mà cùng đánh giá thần sắc vương gia.
Quân Lan Phong không che giấu nổi vẻ mặt đầy vui vẻ, nhẹ nhàng giải thích rõ: "Đây là chỗ ta ở, gia đinh ở đây đều là thuộc hạ của ta."
Lúc này Lạc Vân Hi không tin cũng phải tin, buông hắn ra, đi nhanh đến dưới giàn nho, đưa tay hi vọng muốn hái vài trùm, chỉ là giàn cây có chút cao, Quân Lan Phong liền đi nhanh tới, kéo cây trên giàn xuống, một chùm nho đã lắc lư trước mắt Lạc Vân Hi.
Lạc Vân Hi hái một quả, hút nước nho trong suốt vào trong miệng, nước thơm ngọt, không chua chút nào, nàng không khỏi thầm khen phẩm chất cuộc sống của Quân Lan Phong.
Thấy bên môi nàng dính nước nho, bờ môi no đủ được ánh sáng chiếu lấp lánh, vô cùng rung động lòng người, Quân Lan Phong khó khăn nuốt ngụm nước miếng.
Lạc Vân Hi cười cười lại hái một trái nho đưa cho hắn.
Quân Lan Phong mừng rỡ như điên nhận lấy, ánh mắt không dời khỏi môi của nàng, hắn đâu có muốn ăn nho, rõ ràng là muốn ăn nàng vào bụng mà...
Thấy Vương gia tiếp nhận trái nho nàng kia vừa hái, rửa cũng không rửa, trực tiếp cắn xuống, mấy tên gia đinh càng chấn động đến mức một câu cũng chẳng nói ra được.
Vương gia có bệnh thích sạch sẽ, thứ gì người khác dùng tay chạm qua, hắn sẽ tuyệt ghét bỏ không phải sao? Không có khả năng như vậy!
Ánh mắt nghi hoặc dồn dập bắn về phía Cửu Sát, Cửu Sát đã quen, tiến lên nói: "Lạc tiểu thư, phía sau còn các loại rau dưa khác."
Lạc Vân Hi theo Quân Lan Phong đi tới hậu viên, trong hậu viên có một lão nhân ngồi còng xuống, mang theo mũ rộng vành thật to, ngồi làm việc trên mặt đất.
"Đinh bá." Quân Lan Phong cực kỳ có lễ phép hô một tiếng.
Đinh bá quay đầu lại, dưới mũ là một gò má già nua đen thui, hắn gật đầu với Quân Lan Phong, ánh mắt rơi vào mặt Lạc Vân Hi, dừng lại chốc lát, quay đầu, lại cắt cỏ dại trong tay.
Quân Lan Phong khẽ nói bên tai Lạc Vân Hi: "Đinh bá là quản sự của nơi này, những thức ăn này và cây nho cũng là do hắn làm ra, cả nông trang của chúng ta ăn luôn ăn những thứ rau dưa này, hắn không biết nói chuyện, nhưng tai vẫn có thể nghe."
Lạc Vân Hi bỗng nhiên tỉnh ngộ, gật đầu, đi dạo một chút ở hậu viện, quả nhiên, trong vườn đủ loại các rau quả, mướp đắng, dưa chuột, bí đỏ ở mùa này làm thành món ăn sẽ rất ngon.
Bên ngoài mặt trời quá nóng, Quân Lan Phong thấy gò má Lạc Vân Hi bị phơi ửng đỏ, liền vội kéo chặt tay nàng nói: "Hi nhi, chúng ta vào nhà cho mát đi."
Lạc Vân Hi thu tay về, gật đầu.
Quân Lan Phong cũng không ngại, mang theo nàng trở lại nhà chính ở trung tâm viện.
Ở chính giữa để một chậu băng lớn, vô cùng mát mẻ, một tên gia đinh nâng nho vừa hái đã được rửa sạch vào, để trên bàn nhỏ, hiếu kỳ mà liếc nhìn Lạc Vân Hi, rồi hành lễ lui ra.
"Ta vốn định đưa tới Lạc phủ." Quân Lan Phong cầm quả nho bóc, thản nhiên nói: "Nhưng nghĩ lại vẫn thấy mang ngươi đến đây là tốt nhất."
Nói rồi khóe môi hắn khẽ nhếch, đưa trái nho đã bóc vỏ vào trong tay Lạc Vân Hi.
"Ngươi ăn đi." Lạc Vân Hi nhẹ tránh.
Quân Lan Phong cũng không nghe theo, trực tiếp đưa trái nho đến bên môi nàng, Lạc Vân Hi cũng không chống cự được, đành phải cắn trái nho vào trong miệng, cách quá gần, ngón trỏ của Quân Lan Phong cũng bị phần môi nàng cắn.
Quân Lan Phong bóc một trái nho cho mình, lúc đưa vào bên môi, không nhịn được liếm đầu ngón trỏ ẩm ướt của mình mấy lần, lại mút vào mấy lần, phát ra thanh âm, hắn mới hài lòng lấy trái nho tiếp theo.
Lạc Vân Hi liếc nhìn đại sảnh bố trí tao nhã ngắn gọn, nơi này và bên ngoài nông trang hiển nhiên là hai loại phong cách khác nhau, nàng không khỏi hỏi: "Sao không nhìn thấy Tằng Thủy Tiên đâu vậy?"
Quân Lan Phong một mặt đút nho cho nàng, một mặt đáp: "Đang ở nhà bếp làm việc!"
"Hả, nàng ở nhà bếp làm cái gì đấy?" Lạc Vân Hi có cảm giác muốn cười.
Quân Lan Phong kêu lớn: " Thổ Mập, vào ta hỏi."
Một gia đinh lớn tuổi đã phát tướng theo tiếng gọi mà vào, Quân Lan Phong hỏi: "Hiện tại thị nữ ở nhà bếp kia đang làm gì?" Vừa hỏi vừa bóc vỏ nho đút tới trước môi Lạc Vân Hi, Lạc Vân Hi theo thói quen cắn xuống.
Thổ Mập thấy vậy, hồn phi phách tán, chỉ biết yên lặng nhìn, cái gì cũng không đáp được.
Quân Lan Phong chờ giây lát không thấy trả lời, nhíu mày nhìn lại, chờ thấy rõ mặt Thổ Mập đầy khiếp sợ, dường như đã hiểu rõ chuyện gì đó, gương mặt anh tuấn tràn ra ý cười, liếc nhìn Lạc Vân Hi.
Lạc Vân Hi thấy gia đinh mập này nhìn chằm chằm vỏ nho, mặt ửng đỏ, rũ lông mi xuống, không một tiếng động bưng nho trên bàn đến trên chân mình.
Mập thổ này mới lấy lại tinh thần, nói: "Thị nữ kia, nàng ta ở đây mua bán lại nấu ăn, từ sáng sớm đến nay, lúc thái rau ngón tay bị cắt đứt hai lần, làm cháy khét hai bàn ăn sáng, may mà hiện tại đang xào trứng, Đinh lão không cho nàng ta lấy mướp đắng trong vườn chà đạp, vẫn là đầu bếp nữ đó ở phòng bếp đi vào thành mua."
Lạc Vân Hi không nói gì.
Quân Lan Phong cười hỏi: "Nàng ta không phải nói nàng ta biết nấu ăn sao?"
Thổ Mập cười gượng hai tiếng, nói: "Đó không phải là vìn muốn chủ tử vui lòng mới nói sao? Dường như là có xuống qua bếp, nhưng không thuần thục."
"Được, để nàng ta bưng mướp đắng xào trứng lên." Quân Lan Phong sai bảo.
"Vâng." Mập thổ vội vàng chạy vội ra ngoài, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, trời ạ, Vương gia vậy mà đút nho cho nữ tử kia ăn, tin tức lớn, tin tức lớn! Nhanh chóng, đi tới nhà bếp thông báo cho Tằng Thủy Tiên, rồi lập tức đến những nơi làm việc khác đưa tin, chẳng mấy chốc, cả nông trang đều biết chuyện này, từng người đều nói say sưa ngon lành về chuyện này.
Mà Tằng Thủy Tiên, nghe nói Quân Lan Phong muốn gặp nàng ta, vội vàng trở về phòng, sửa sang ăn mặc đầu tóc xong, mới tới nhà bếp bưng món ăn lên, dưới sự giám thị của đầu bếp nữ, bưng thức ăn vào đại sảnh.
"Vương gia, ngài —— " Tiếng kêu nũng nịu khi nhìn thấy Lạc Vân Hi ngồi trong đại sảnh thì im bặt.
"Ngươi, Lạc Vân Hi, sao ngươi lại ở đây?" Tằng Thủy Tiên đứng hình, nháy mắt mấy cái, lại nhìn thử Quân Lan Phong.
Cuối cùng đầu bếp nữ nhân lúc nàng nói chuyện liền đoạt lấy món ăn trong tay nàng ta, đưa đến trên bàn, cũng mang thêm một bộ bát đũa.
Lạc Vân Hi cười híp mắt đánh giá Tằng Thủy Tiên, nhìn ra được, nàng ta đã hơi thu dọn mình một chút.
Quân Lan Phong cũng không để ý Tằng Thủy Tiên, mà là gắp một đũa trứng gà thả trong bát, nhẹ nếm thử một miếng, cũng tốt, vị cũng chẳng phải rất tồi tệ, nghĩ là kết quả Tằng Thủy Tiên đã làm thử vài lần, hắn đống đũa đưa cho Lạc Vân Hi nói: "Nào, đói bụng rồi phải không? Nếm một cái đi."
Lạc Vân Hi chậm rãi gắp một miếng mướp đắng ăn, nhàn nhạt nói: "Bình thường."
Thực sự là bình thường, cách trình độ nấu ăn của nàng còn kém xa lắm.
Tằng Thủy Tiên thực sự tức đến không nói được gì, gương mặt từ cười chuyển sang trắng bệch rồi chuyển thành tái nhợt, tiếp theo biến thành vỏ tôm hồng, nàng ta nhọc nhằn khổ sở mới nấu ra món ăn, làm vì Quân Lan Phong, sao có thể cho Lạc Vân Hi ăn? Thế nhưng cũng chỉ là cái đánh giá "bình thường"!
"Vương gia... đây là ta vì ngài làm." Nàng ta mở miệng nói.
Môi Quân Lan Phong hé mở: "Nàng ăn cũng giống như vậy."
"Vậy làm sao giống nhau được?" Mắt Tằng Thủy Tiên nhãn có chút hơi nước.
Lạc Vân Hi thấy thế, càng ăn một ngụm lớn, thở dài: "Miễn cưỡng cho qua, quên đi, ta không ăn, ngươi cũng đừng ăn, ném đi thôi."
Quân Lan Phong nghe vậy, khóe mắt xẹt qua ý cười thấu hiểu, sai bảo đầu bếp nữ: "Vứt đi."
"Ngươi không cần quá đáng như vậy!" Tằng Thủy Tiên vừa vội vừa hận, liền trừng mắt nhìn Lạc Vân Hi, kêu lên.
Sắc mặt Quân Lan Phong "xoạt" một cái trầm xuống, quát lạnh: "Ngươi đã tới làm nha hoàn, có lập trường gì chỉ trích chủ tử? Món ăn khó ăn như vậy, nếu như ngươi không phải tiểu thư Tằng gia, bổn vương lập tức đuổi ngươi đi ra ngoài rồi!"
Nói xong, cầm đĩa lên, "oành" cái ném xuống đất, "choang" mảnh sứ vỡ nát, thức ăn lăn khắp nơi.
Tức giận lớn như vậy, ngay cả Lạc Vân Hi cũng cảm thấy bầu không khí lập tức thay đổi, Tằng Thủy Tiên càng bị doạ đến gần chết, quỳ xuống nói: "Vương gia, ta sai rồi, xin bớt giận!"
"Biết sai là tốt rồi." Quân Lan Phong hừ lạnh nói: "Đi xuống đi, đừng nấu ăn nữa, giúp Đinh lão tưới vườn rau, một ngày hai lần, thời gian còn dư thì cắt cỏ dại, bắt côn trùng!"
Tằng Thủy Tiên vẫn có chút do dự, giọng nói cực kỳ yếu ớt: "Thế nhưng, bên ngoài rất nắng... "
Nhà bếp tuy không nắng, nhưng cũng rất nóng, có thể tưởng tượng đến Quân Lan Phong sẽ ăn món ăn nàng ta làm, thì nóng nàng ta cũng có thể chống đỡ được, nhưng đi giúp Đinh lão quản vườn rau, điều này có thể có chỗ tốt gì?
Lạc Vân Hi không thích Tằng Thủy Tiên, cố ý cay nghiệt nói: "Làm nha hoàn còn chọn tới chọn lui, làm không xong thì về luôn đi!"
Tằng Thủy Tiên nghe được nàng vậy mà mở miệng giáo huấn mình, tức mà không giấm nói, ngẩng đầu liền muốn phản bác, lại thấy gương mặt Quân Lan Phong xanh mét, môi mỏng phun ra mệnh lệnh khiến người khác không dám cãi lại: "Còn không đi sao?"