Sở Dương Băng thả tấm vải trắng xuống rồi lấy chiếc chìa khoá từ trong bàn tay bị đứt lìa kia.
Đoạn hình ảnh vừa rồi quả nhiên không chỉ là để hù hoạ cậu, nếu đây là một trò chơi kinh dị, thì đoạn hình ảnh trong phòng giải phẫu vừa rồi là để cung cấp cho cậu vật dụng cần thiết tiến vào giai đoạn tiếp theo – chìa khoá.
Có chìa khoá rồi thì Sở Dương Băng mới mở được cửa ngầm, mới có thể tiếp tục lần theo dấu vết của Lục Phi Trầm.
Sở Dương Băng lấy chìa khoá ra mày mò thử trên cánh cửa ngầm, sau đó dùng chìa khoá mở cửa ngầm ra. Nhưng sau khi cánh cửa bí mật được mở ra thì chìa khoá bỗng bị kẹt lại không rút ra được.
Sở Dương Băng thử rút ra hai lần cũng không rút ra được, cậu nhanh chóng quyết định mặc kệ chiếc chìa khoá này.
Cửa ngầm mở ra ngoài, lộ ra đường hầm ở bên dưới.
Sở Dương Băng nhìn xuống sau đó lùi lại cởi balo, lấy chiếc đèn bão từ bên trong ra.
Cho dù là trong thời điểm nào thì hành động vứt bỏ nguồn sáng đều là chuyện chết người. Cho nên lúc ở trong phòng thuốc dù nguy hiểm là thế, nhưng Sở Dương Băng cũng không vứt đèn bão đi.
Dầu thắp bên trong đèn bão không còn lại bao nhiều, cậu phải nhanh chóng hành động mới được.
Sở Dương Băng nhảy vào trong đường hầm, nhanh chóng di chuyển.
Cậu không thấy rằng, ngay lúc bóng dáng của cậu biến mất khỏi nhà xác, vật chất dạng keo đặc màu đen vừa rơi xuống bên cạnh giường đặt xác bỗng nhúc nhích. Phần trung tâm của thứ dạng keo này bao bọc một mẫu xương trắng, nó tán rộng ra để lộ một bàn tay xương người ở trong.
Bàn tay này “cạch cạch cạch” bò đến trước cửa ngầm, sau đó đóng sầm cửa lại rồi rút chìa khoá ra. Chuyển chiếc giường đặt xác về lại vị trí cũ, sau đó cầm chiếc chìa khoá đó bò về phía xe cút kít, nó nhảy lên xe, nhét chiếc chìa khoá về lại trong bàn tay bị đứt lìa. Rồi bàn tay xương người này nhảy khỏi xe, mở cửa nhà xác ra đẩy xe quay lại phòng giải phẫu.
Ở một bên khác, Sở Dương Băng đi đến cuối đường ngầm, bò lên trên mặt đất bằng chiếc thang dựng đứng.
Con đường ngầm này quả nhiên nối liền với nhà thờ, Sở Dương Băng từ trong đường ngầm đi ra đã đến một gian nhà có lẽ là tầng hầm của nhà bếp, bên trái tầng hầm là bàn nấu ăn, bên phải là một hàng tủ Sở Dương Băng thấy khá quen. Cậu ngẩn người ra một lúc, sau đó cậu mới đột nhiên nhận ra, cái tủ này chính là tủ đông lạnh mà cậu vừa thấy trong nhà xác mà?
Trên bàn nấu ăn ở bên trái đặt một chiếc thớt, trên thớt là hai bắp đùi của con người cùng các dụng cụ cắt gọt khác.
Giữa tầng hầm có một chiếc nồi lớn, củi gỗ ở dưới nồi đang cháy lớn, nước trong nồi sôi ùng ục, một người mặc trang phục linh mục với phần đầu là một chiếc đầu lâu đang đứng cạnh cái nồi cầm muôi súp khuấy đều.
Chiếc đầu lâu của tên linh mục này rất quái dị, nó không phải là loại xương cốt sạch sẽ trắng đục như thông thường, trên đầu lâu còn vướng lại lớp da đã bị hoại tử chuyển sang màu nâu, một loại chất dịch dạng keo màu đen dớp dính kéo thành sợi treo trong miệng hắn, nhìn cứ như nước miếng đang chảy vậy.
Sở Dương Băng bất giác lùi về sau nửa bước, cậu nhìn gã linh mục này mà nhớ đến cái đầu lâu dựa lên giường trong phòng phẫu thuật.
Gã linh mục này tựa hồ không có phản ứng gì đối với sự xuất hiện của Sở Dương Băng, dường như gã đã quá quen thuộc với việc “y tá” có mặt ở đây, và gã hoàn toàn không thèm để mắt đến sự tồn tại của Sở Dương Băng.
Nước đã sôi hẳn, gã linh mục rời khỏi chỗ chiếc nồi rồi bước đến bàn nấu ăn bên trái, sau đó rút dao rạch da và thịt dọc theo xương đùi, tay nghề cầm dao của gã rất tốt, gã nấu đùi người như một đầu bếp bình thường nấu một con cá.
Gã róc nguyên một tảng thịt lớn và mỏng xuống, sau đó đổi dao ướp gia vị ngon miệng lên tảng thịt đó. Đối với phần thịt còn sót lại trên xương đùi, gã chọn cách dùng dao con róc thịt xuống một cách tỉ mỉ. Phần xương đùi còn lại cũng không bỏ thừa, gã lấy dao chặt xương đùi thành nhiều khúc.
“Phập phập phập” tiếng chặt xương khiến Sở Dương Băng bất giác nghĩ đến hành động chặt xương sườn, kiểu liên tưởng này khiến cậu cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Linh mục đang bận rộn trên bàn nấu ăn, ánh mắt của Sở Dương Băng thì cứ tìm kiếm cửa ra khỏi tầng hầm, nhưng cậu không tìm thấy.
Xem ra nơi này cũng giống như phòng giải phẫu trong bệnh viện, cần phải trải qua một điểm bắt buộc trong nội dung đoạn phim, Sở Dương Băng muốn rời khỏi tầng hầm này thì bắt buộc phải đợi đến lúc gã linh mục này nấu xong món súp rồi cùng đi ra ngoài với gã ta.
Điều này có nghĩa là, Sở Dương Băng phải ở trong cái tầng hầm này ngây người nhìn linh mục xử lý thịt người.
Linh mục chặt xong xương người thì đổ vào trong nồi nước sôi, sau đó bước đến tủ đông lạnh ở bên phải lôi ra một đống tay người chân người, lần lượt sơ chế chúng.
Sở Dương Băng không muốn nhìn quá trình này nên cố hết sức tránh né, nhưng tiếng gã linh mục chặt xương róc thịt cứ truyền đến tai cậu mãi.
Linh mục trút hết xương và thịt người vào trong nồi nước sôi, bởi vì không có đồng hồ nên Sở Dương Băng cũng không rõ gã đã đun súp trong bao lâu. Dù sao thì đến cuối cùng, gã linh mục đã nấu được một nồi súp thịt thơm ngon đặc sệt, mùi súp thịt ngon lành kia khiến Sở Dương Băng buồn nôn vô cùng. Cậu có thể cảm thấy dạ dày mình đang co bóp nhưng không thể nôn ra bất cứ thứ gì.
Gã linh mục nấu xong nồi súp thịt, sau đó múc hết súp thịt vào trong hai cái thùng sắt bằng một chiếc muôi thật lớn, mỗi tay xách một thùng, có vẻ như gã chuẩn bị rời khỏi tầng hầm của nhà bếp này rồi. Cũng không biết linh mục làm trò mèo gì mà một mặt tường của tầng hầm bỗng nhiên mở ra, gã xách theo thùng canh đi ra ngoài.
Sở Dương Bang thấy thế liền đuổi sát theo, sau khi rời khỏi tầng hầm thì cánh cửa đóng lại ngay lập tức.
Mặc dù biết không nên quay đầu lại nhìn, nhưng đã có kinh nghiệm trong phòng giải phẫu, Sở Dương Băng vẫn cứ không kìm được mà quay đầu lại nhìn thử.
Trong khe hở khi cửa sắp đóng lại, cảnh tượng phía trong tầng hầm chợt loé lên. Sở Dương Băng nhìn thấy cái nồi lớn trong tầng hầm chứa một đống thứ màu đen, một bộ xương mặc trang phục linh mục đang ngồi ở trong nồi.
Lúc Sở Dương Băng quay đầu lại thì gã linh mục vốn đang xách theo thùng canh đi ở phía trước cậu bỗng nhiên mất tích.
Căn cứ cảnh tượng loé lên rồi biến mất ở bên trong mật thất, Sở Dương Băng suy đoán, linh mục hầm thịt người cuối cùng cũng bị người khác hầm thịt mình, giễu cợt biết bao mà cũng tàn khốc biết bao.
Sở Dương Băng đi dọc theo hành lang đến đại sảnh của nhà thờ, trong đại sảnh từng hàng ghế dựa dành cho tín đồ được xếp ngay ngắn, ở trên cùng là bục giảng của linh mục, bên cạnh bục giảng có đặt hai thùng sắt rỉ sét. Sở Dương Băng nhìn hai cái thùng sắt kia đã nhớ ngay đến cảnh tượng buồn nôn vừa rồi, cậu dời ánh mắt quan sát một chút bục giảng, cảm giác choáng váng lại kéo đến
Đoạn hình ảnh lần này chỉ hơi bị rung lắc một chút, hình ảnh đầu tiên hiển thị Lục Phi Trầm mặc áo blouse trắng xuất hiện ở đại sảnh của nhà thờ, sau đó hắn đi đến chỗ bục giảng lật một quyển sách kinh được đặt trên đó ra, hắn lấy một cây bút máy từ trong túi quần rồi viết gì đó lên sách, sau đó rời khỏi nhà thờ đi về phía nam.
Hình ảnh kết thúc, Sở Dương Băng tỉnh lại, sau đó xách theo đèn bão đi đến lật quyển sách kinh trên bục giảng ra, phát hiện Lục Phi Trầm ghi một hàng chữ trên trang sách trống cuối cùng.
Cậu lấy đèn bão để trên bục giảng rồi đọc thật kỹ, trên giấy viết.
“Thú vị, thật thú vị, đoán xem ta đã thấy những gì?
Y tá tóm lấy con cừu hai chân, bác sĩ đồ tể, linh mục bếp trưởng, nấu một nồi súp thịt người đầy ắp bố thí phân phát cho tín đồ. Tín đồ ăn súp say mê đến phát điên, vừa si mê súp thịt người vừa gánh vác lòng hổ thẹn và tội ác, sau đó những tín đồ này sẽ vét sạch tài sản để mua “phiếu chuộc tội”, những đồng tiền vàng “lạch cạch” vang cọng trong thùng sắt của linh mục!
Bệnh viện, nhà thờ, và nghĩa địa đằng sau nhà thờ, quả thật là nơi phục vụ hạng nhất cho việc giết người huỷ xác!
Bệnh nhân vào bệnh viện tiêu tốn của cải chữa bệnh, bệnh không khỏi chết trên bàn mổ, thi thể bị chặt đứt rồi đưa đến nhà thờ làm canh thịt người, tín đồ vét hết tài sản đưa cho nhà thờ. Có vài tín đồ ăn súp nấu từ thịt người bị bệnh chết, sau đó có lẽ cũng nhiễm bệnh mà phải nhập viện.
Bệnh viện và nhà thờ lặp lại quy trình này nhiều lần, vét sạch túi tiền của mọi người.
Còn người nhà của người bệnh có lẽ còn cho rằng thi thể người đã chết được đưa vào nhà thờ để làm lễ rửa tội, tiếp theo đó là an táng một cách đàng hoàng ở trong nghĩa địa sau nhà thờ, yên lòng cho rằng người thân của mình có thể lên được thiên đàng!
Bệnh viện do tôi xây dựng, nhà thờ do tôi bỏ vốn tân trang, nghĩa địa do tôi quyên tiền trùng tu, nhưng điều duy nhất thú vị ở đây chính là, tình tiết này cũng chính là do tôi viết ra!
Đúng, không giống như bộ sưu tập truyện kinh dị có thật trước đây của tôi, bệnh viện và nhà thờ là do tôi bịa ra. Tôi đã viết toàn bộ cốt truyện trước, và sau đó mới đến cái gọi là hiện thực ở đây.
Điều này thật sự vô cùng thú vị, câu chuyện có trước hay là sự kiện có trước…Hay là….Đã xuất hiện điều dị thường nào đó khiến cho câu chuyện trở thành sự kiện?
Vậy tôi thì sao? Tôi rơi vào trong thị trấn nhỏ bé không người này, phải chăng cũng là sự kiện bị ảnh hưởng bởi một câu chuyện nào đó?
Tôi phải đi khu phố cũ ở phía nam xem thử, có lẽ nơi đó sẽ có chứng cứ xác thực hơn nữa.”
Sau khi Sở Dương Băng đọc xong thì nhíu chặt mày, kết hợp với thư tự bạch mà cậu đã tìm thấy ở trong biệt thự lúc trước, tất cả tựa hồ đã rất rõ ràng.
Lục Phi Trầm đã sưu tập và chỉnh lý những câu chuyện kinh dị có bằng chứng thực tế, rồi một ngày nọ đột nhiên thức dậy trong thư viện và nhận ra mình bị bỏ lại trong một thị trấn nhỏ không người. Sau nhiều lần điều tra, hắn phát hiện rằng tình tiết nấu canh thịt người trong bệnh viện và nhà thờ chính là câu chuyện mà hắn từng bịa đặt ra.
Câu chuyện và sự kiện ảnh hưởng lẫn nhau, hình thức này sao lại quen đến như vậy?
Chẳng phải “Quyển sách kinh dị” cũng thế sao?
Nó đưa cho bạn một tiêu đề, sau đó kéo bạn vào trong sách để diễn ra một câu chuyện kinh dị nào đó, và rồi câu chuyện kinh dị lại được ghi chép bằng hình thức văn tự vào trong sách.
Suy đoán này khiến Sở Dương Băng không rét mà run, lẽ nào Lục Phi Trầm mới là khởi nguồn của Quyển sách kinh dị ư?
Sở Dương Băng rơi vào trong trầm tư, nhưng bây giờ chứng cứ vẫn chưa đầy đủ, cũng không thể ra kết luận vội vã được. Bây giờ mục tiêu của cậu là tìm ra Lục Phi Trầm, Lục Phi Trầm nói phải đi khu phố cũ phía nam, điều cậu cần làm lúc này là lần theo quá khứ.
Nhưng ngay lúc này, dầu thắp trong đèn bão đã cạn kiệt, ánh đèn đột nhiên biến mất, ánh trăng mờ ảo từ bên ngoài rọi vào trong nhà thờ, Sở Dương Băng không nghi ngờ gì đã rơi vào tình thế tương đối bị động.
Thôi, Sở Dương Băng cất đèn bão về lại trong balo, cậu đi khu phố cũ phía nam xem thử, biết đâu chừng còn có thể tìm được dầu thắp.
Sở Dương Băng men theo ánh sáng mờ ảo, chậm rãi đi về khu phố cổ phía nam.
Rời khỏi nhà thờ đi đến ngã tư đường, rẽ về hướng phố nam.
Phố nam là khu dân cư cũ của trấn nhỏ này, từ nơi này mới có thể nhìn ra diện mạo thật sự của trấn nhỏ, ngoài trừ đường phố đã được tu sửa rộng rãi bằng phẳng ra thì hầu hết phố nam là nơi âm u chật chội cũ kỹ.
Bởi vì phía bắc là khu tư nhân của phú hào, phía đông là trường học nhà trẻ, phía tây là bệnh viện, nhà thờ và nghĩa địa, cư dân ban đầu ở tại trấn nhỏ này chỉ đành bị ép di chuyển đến phố nam cư trú, do đó các toà nhà ở phố nam đều chen chúc nhau.
Những công trình phức tạp và dày đặc, những căn nhà chật hẹp và đơn sơ, những con hẻm tối tăm chỉ đủ cho một người đi qua, những bảng hiệu đèn neon không còn chiếu sáng được nữa và dòng nước thải đen ngòm … mọi thứ đều mang phong cách rất cyberpunk, nơi đây thoạt nhìn giống như Cửu Long ở HongKong cũ.