• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Jane

Sở Dương Băng không giúp hắn, cậu đặt thùng nước nóng và khăn xuống bên người Lục Phi Trầm rồi nói: “Anh tự làm đi, em ra ngoài xem tình hình ra sao, không biết trận chiến giữa quái vật và kỵ sĩ giáp sắt như thế nào rồi, cũng không biết chị Lith và chị Nhu có gặp nguy hiểm gì hay không.”

Sở Dương Băng xoay người đi ra ngoài, có ý né tránh tiếp xúc với Lục Phi Trầm.

Ở một nơi khác, Lilith và Giang Chi Nhu mà Sở Dương Băng đang lo lắng quả thật có hơi không ổn.

Người của Tòa thánh phong tỏa hầu hết các con phố, quái vật điên cuồng chạy trốn, vòng qua vòng lại trong thành gần như ở đâu cũng có dấu vết lưu lại bởi trận chiến giữa quái vật và kỵ sĩ.

Trừ người của Tòa thánh ra, cũng có những người dân thành phố bị ảnh hưởng đang vội vã chạy trốn. Đêm này trong thành náo động tưng bừng, Lilith và Giang Chi Nhu thừa dịp hỗn loạn đi ra cổng thành bên.

“Chúng ta đã tìm một lượt rồi, không thấy bác sĩ mỏ chim.” Giang Chi Nhu lo lắng nói: “Người của Tòa thánh đông hơn chúng ta, rất có thể họ đã tìm thấy gã trước rồi.”

Vẻ mặt Lilith trở nên dữ tợn, cô nói: “Tôi có cách.”

“Cô muốn làm gì?” Giang Chi Nhu không hiểu trong tình huống này Lilith còn có thể có cách nào nữa.

Lilith hít sâu một hơi, đôi đồng tử đen láy rỉ máu, cái bóng dưới chân cô bỗng vặn vẹo lạ thường.

Giang Chi Như đứng hình, tưởng chừng mình hoa mắt rồi.

Nhưng chị nhanh chóng nhận ra mình không hề hoa mắt, cái bóng dưới chân Lilith quả thật đang di chuyển.

Lilith cất bước đi vào trong ánh trắng, đêm nay trăng treo lơ lửng trên không, ánh sáng màu bạc phủ lên người cô, màu máu trong mắt càng ngày càng sáng, cái bóng dưới chân càng lúc càng vặn vẹo, giãy dụa, dường như sắp thoát khỏi sự trói buộc của chủ nhân.

“Lilith.” Giang Chi Nhu than nhẹ.

Cái bóng dưới chân Lilith tựa như rút được sức mạnh từ ánh trăng, cuối cùng thoát khỏi xiềng xích của cơ thể Lilith, rồi lao vào khoảng không dưới màn đêm bao phủ.

Sau khi cái bóng rời đi, Lilith loạng choạng gần như quỳ hẳn xuống đất.

Giang Chi Nhu trông thấy, hoảng sợ lao đến đỡ lấy cô.

Việc sai khiến cái bóng đi tìm hành tung của bác sĩ mỏ chim gần như đã rút đi một phần năm lượng máu trong người Lilith. Cái giá phải trả tất nhiên là đau đớn, lượng máu bị lấy đi gần hết khiến huyết áp của Lilith giảm mạnh, chóng mặt.

Cái bóng không có thực thể và có thể di chuyển xuyên qua các bức tường mà không bị cản trở. Nó di chuyển như gió, đến và đi một cách tự do. Trong thời gian cái bóng hoạt động độc lập, Lilith cộng hưởng tầm nhìn của cái bóng đồng thời điều khiển nó hành động.

“Cô sao rồi, vừa rồi cái bóng kia…..” Giang Chi Nhu muốn nói lại thôi.

Trong thế giới của sách, có một vài người chơi có thể đạt được một vài đạo cụ đặc biệt thông qua những tình huống cực kỳ hiếm gặp, có cái hữu dụng nhưng cũng có cái vô dụng. Nhưng bất kể là hữu dụng hay vô dụng, muốn mang theo những đạo cụ đó vào câu chuyện tiếp theo cần phải trả một cái giá rất đắt.

Lilith có thể sai khiến cái bóng của mình hành động một cách độc lập, bên ngoài không có tổn thương nào rõ ràng nên Giang Chi Nhu mới càng lo lắng cô phải trả cái giá thảm khốc hơn nữa.

“Tôi không sao.” Lilith mệt mỏi tựa trên người Giang Chi Nhu, màu máu trong mắt cô càng ngày càng rõ hơn dưới ánh trăng.

Ở một bên khác, cái bóng nhanh chóng tìm kiếm khắp thành phố, cuối cùng nhìn thấy bác sĩ mỏ chim trong một ngôi nhà đá. Lilith cộng hưởng tầm nhìn với cái bóng, sau khi xác định vị trí của bác sĩ mỏ chim thì thu hồi cái bóng lại, khiến nó quay trở về dưới chân mình một cách yên lành.

Không phải cô không muốn tiếp tục dùng cái bóng, giao năng lực hành động độc lập cho nó đã tiêu hao một phần năm lượng máu trong người cô, từng giây phút tiếp theo đều cần tiêu hao lượng máu còn lại trong người mình.

Nếu như bị mất ba mươi phần trăm lượng máu, cơ thể con người sẽ chết vì mất máu quá nhiều, cô không thể kéo dài việc này được.

“Tìm thấy rồi.” Lilith yếu ớt nói: “Ở phía bắc của thành phố, Lương Hữu cách gã rất gần, nhanh! Chúng ta đi.”

Khi Lilith và Giang Chi Nhu vội vàng chạy đến, Lương Hữu đã dẫn theo người của Tòa thánh phong tỏa một khu vực, bắt đầu khám xét từng nhà để tìm bác sĩ mỏ chim.

Lý do Lương Hữu tìm kiếm bác sĩ mỏ chim rất đơn giản, hắn chỉ đơn thuần muốn kết thúc câu chuyện này.

Bác sĩ mỏ chim có thể biến đổi quái vật đã bị lây bệnh, toàn thân gã mặc áo choàng đen và giày da nên rất khó phân biệt là nam hay nữ, gã xuất hiện rồi biến mất rất bí ẩn, lại còn ẩn núp khắp nơi…. tất cả những điều khả nghi đều rơi vào mắt Lương Hữu, dần dần khiến y củng cố niềm tin bác sĩ có liên quan đến nữ phù thủy hoặc chính bản thân gã là phù thủy.

Cho dù bác sĩ mỏ chim không phải phù thủy, thì người có thể biến đổi quái vật tấn công người sống cũng chẳng phải dạng tốt lành gì.

Tìm ra bác sĩ mỏ chim giao cho Tòa thánh thẩm phán. Nếu như gã là phù thủy, dịch bệnh chấm dứt, câu chuyện kết thúc, nếu như gã không phải phù thủy, vậy thì sẽ không có thêm quái vật bị biến đổi nữa, y tìm ra cái ác lại được lập công với Tòa thánh. Hơn nữa, Tòa thánh đã thiêu chết nhiều người như vậy, thêm một tên nữa cũng chẳng nhằm nhò gì.

Thà giết lầm còn hơn bỏ sót.

Sự tàn ác lóe lên trong mắt Lương Hữu, y nói với người của Tòa thánh: “Chúng ta đã tìm tất cả những nơi khác, chỉ còn lại chỗ này là chưa kiểm tra. Các kỵ sĩ đang chiến đấu với quái vật, kẻ tạo ra quái vật lại đang ẩn núp ở đây.”

Linh mục khoác áo choàng trắng nói: “Tăng tốc lục soát, mau bắt kẻ ác!”

Đa số kỵ sĩ giáp sắt đã bị điều đi chiến đấu với quái vật, bây giờ chỉ có ba kỵ sĩ giáp sắt đang ở đây, một bảo vệ linh mục, hai tên còn lại đi theo người của Tòa thánh tìm kiếm bác sĩ mỏ chim.

Lương Hữu dẫn theo người của Tòa thánh lục soát cả một ngày trời, chẳng mấy chốc đã tìm thấy bác sĩ mỏ chim trong một ngôi nhà đá sơn chữ chết.

Bác sĩ mỏ chim vẫn mặc bộ đồ như cũ, áo choàng đen, mang mặt nạ mỏ chim, tay cầm gậy, dường như đã tiên đoán sẽ có ngày mình bị bắt giữ từ lâu.

Kỵ sĩ giáp sắt sải bước ra sau lưng gã, trầm mặc đẩy gã ra khỏi căn nhà đá rồi ấn gã xuống trước người linh mục.

Linh mục mặc áo choàng trắng kiêu ngạo liếc nhìn bác sĩ mỏ chim, nói: “Lạy Chúa Cha, ngươi đã biết tội của mình chưa?”

“Tội? Tôi có tội gì?” Bác sĩ mỏ chim hỏi vặn lại.

“Ngươi lây lan dịch bệnh, dùng người sống chế tạo ra quái vật, lan truyền cái ác, tội ác tày trời!” Linh mục thấy bác sĩ mỏ chim hoàn toàn không có lòng hối cải thì lạnh lùng nói: “Ngươi vẫn không giác ngộ ra sao?”

“Không, thưa ông. Tôi không hề có chủ ý khiến họ trở nên như vậy. Trên con đường trở nên vĩ đại luôn sẽ có những thứ không hoàn hảo. Nhưng bọn họ bị lây nhiễm dịch bệnh, ông cũng bị lây nhiềm dịch bệnh, mà tôi có thể cứu mọi người.” Bác sĩ mỏ chim nói.

“Chỉ có Chúa Cha mới cứu được chúng ta.” Linh mục nói: “Ngươi đã hết thuốc chữa rồi, muốn nói gì thì lên giàn thiêu nói tiếp! Dẫn hắn đi!”

Lúc Lilith và Giang Chi Nhu chạy đến đúng lúc thấy bác sĩ mỏ chim đang bị lôi đi.

“Làm sao đây?” Giang Chi Nhu hỏi nhỏ, có hai kỵ sĩ đang ở đây, họ căn bản không có cách nào cướp được người ra.

“Bám theo sau, chờ cơ hội hành động.” Lilith rất bình tĩnh, cô nhìn về nơi quái vật và kỵ sĩ giáp sắt đang đánh nhau, đôi mắt sâu thẳm.

Kỵ sĩ giáp sắt áp giải bác sĩ mỏ chim đi về hướng quảng trường thẩm phán, Lilith và Giang Chi Nhu cũng bám theo từ phía sau.

Chẳng mấy chốc thời cơ mà Lilith chờ đợi đã đến.

Con quái vật lưng mọc cánh thịt xông tới từ phía bên kia thành phố, tấn công kỵ sĩ giáp sắt đang áp giải bác sĩ mỏ chim.

Kỵ sĩ giáp sắt theo quán tính rút kiếm giao chiến với quái vật, đội ngũ của Tòa thánh bị bất ngờ không kịp đề phòng trở nên rối loạn.

Mà Lilith chờ đợi chính là khoảnh khắc này!

Dưới ánh trăng bạc, Lilith tung người nhảy xuống, con ngươi màu đen lúc này hoàn toàn biến thành màu đỏ máu. Cái bóng dưới chân cô từ từ tản ra, sau đó cái bóng dưới chân bác sĩ mỏ chim bỗng phân hóa thành cái bóng của Lilith.

Vào khoảnh khắc mà bóng của Lilith phân hóa từ bóng của bác sĩ mỏ chim, bản thân Lilith biến mất tại chỗ, trong nháy mắt di chuyển ra sau lưng bác sĩ mỏ chim, cái bóng lặng lẽ bị cô đạp xuống dưới chân.

Đây là một loại nhảy bóng, Lilith dùng bóng của mình như một phương tiện để thâm nhập vào đội ngũ của Tòa thánh. Kỵ sĩ đang chiến đấu cùng quái vật tạm thời mất cảnh giác, còn đám người của Tòa thánh sức chiến đấu gần như bằng không.

Lilith nắm lấy cơ hội xuất sắc này kéo theo bác sĩ mỏ chim bỏ chạy.

Giang Chi Nhu đã sẵn sàng tiếp ứng, đợi đến lúc Lilith lao ra khỏi đội ngũ của Tòa thánh chị sẽ nhảy ra ngoài phân tán sự chú ý của họ. Hai người tách ra chạy.

Lương Hữu và linh mục mặc áo choàng trắng bị sự cố liên tiếp kéo đến không kịp ứng phó, con quái vật đột nhiên xông tới, kỵ sĩ rút kiếm chiến đấu, Lilith vụt mất rồi bỗng xuất hiện ở sau lưng bác sĩ mỏ chim….

Nhưng Lương Hữu nhanh chóng phản ứng lại, nhắc nhở linh mục: “Cô ta là đồng bọn đến giải cứu bác sĩ mỏ chim!”

Gã linh mục lạnh lùng nói: “Hai mắt màu đỏ, bộ dáng ma mị đột nhiên xuất hiện….Ả là nữ phù thủy! Ả nhất định là nữ phù thủy!”

“Bắt lấy nó! Bắt lấy nó cho ta!”

Lúc này Lilith và bác sĩ mỏ chim đang lẩn vào trong đám đông hỗn loạn. Quái vật xông tới hoàn toàn nằm trong dự đoán của Lilith, tốc độ di chuyển của nó nhanh chóng, rất có khả năng sẽ đụng độ đội ngũ áp giải bác sĩ mỏ chim của Tòa thánh.

Nếu đụng phải, Lilith sẽ ra tay cứu bác sĩ mỏ chim, nếu không đụng phải, Lilith cũng đành rút lui nghĩ cách khác.

Cũng may là đụng phải, nhưng vấn đề nằm ở chỗ con quái vật này chỉ có bản năng mà không có trí khôn, cho nên nó hoàn toàn không phân biệt được địch ta, kỵ sĩ và nó chiến đấu càng không nương tay. Lilith và bác sĩ mỏ chim cố gắng lao ra vài lần nhưng luôn bị cuộc giao tranh chặn lại.

Quái vật, kỵ sĩ giáp sắt, Lilith và bác sĩ mỏ chim, ba bên đều bị cuốn vào vòng xoáy, ai cũng đừng mong dễ dàng thoát ra.

Nhưng đối với Lilith mà nói, cơ hội chớp mắt là qua, bởi vì cũng có rất nhiều kỵ sĩ mặc giáp đuổi theo dấu vết của quái vật đến đây, và họ là lực lượng chính của Tòa thánh.

Theo sự xuất hiện của kỵ sĩ giáp sắt, giám mục cũng xuất hiện ở bên rìa trận chiến, chăm chú quan sát Lilith và bác sĩ mỏ chim.

Lòng Lilith bỗng chùng xuống, lần này cô vốn là ra tay đánh cược, không thành công cũng đã nằm trong dự đoán của cô.

Nhưng cô sẽ không dễ dàng buông xuôi như vậy!

Tình hình hiện tại của Lilith vô cùng xấu, việc liên tục sử dụng cái bóng gần như đã rút sạch máu trong cơ thể cô, cô vẫn còn sống được là dựa vào một sức mạnh khác chống đỡ. Việc sử dụng cái bóng làm trung gian để tiến hành bước nhảy nhất định cần có máu tươi, nhưng trong cơ thể cô lúc này đã chẳng còn tí máu nào nữa.

Cô dẫn theo bác sĩ mỏ chim đã định sẵn sẽ chạy không thoát, nhưng cô bắt buộc phải liều một phen. Vì mình, vì Giang Chi Nhu!

Lilith vươn tay phải về phía lồng ngực của mình, đâm thủng ngực rồi rút một cây gậy dài mảnh ra khỏi vị trí lẽ ra là xương sườn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK